Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 183:

Chương 183. Không còn ai sống sót, tiêu diệt Dạ Lãng Thiên!

Hiện giờ dùng mấy chữ thủng lỗ chỗ khắp nơi, biển cạn đá mòn cũng không đủ để hình dung tình trạng thê thảm của bốn đại vực Đệ Thất, Đệ Bát, Đệ Cửu, Đệ Thập.

Ngoại trừ sơn mạch Thiên Loan thật sự và mấy người Cẩm Văn Thiên Thiên được Tu Thần bảo vệ thì tất cả đều chết hết.

Toàn bộ Đế cảnh, Thánh Tôn cảnh và các Thánh Vương khác từ đại kiếp nạn Thiên Nguyên xông tới đây đều phải bỏ mạng, không còn mống nào sống sót.

Ngay cả cường giả trong trời đất còn không sống nổi thì các sinh linh bình thường khác làm sao mà tồn tại được.

Điều khiến Tu Thần buồn bực là cả một đống chiến hạm khí thế hùng dũng và đám thú khổng lồ bằng kim loại còn chưa kịp phát huy tác dụng, đã bị đập nát hết rồi.

Thế là uổng mất một đội ngũ hoành tráng rồi.

Một đợt thu hoạch ở bốn đại vực này cho Tu Thần bao nhiêu kinh nghiệm?

Cùng lắm là được một trăm ngàn tỷ!

Đúng là chó má mà!

Hắn phải cần 10^16 kinh nghiệm mới có thể thăng cấp được!

Tóm lại điểm kinh nghiệm còn chưa tới một trăm hai mươi nghìn tỷ!

Giết sạch Thiên Nguyên đại lục cũng không có cách nào thăng cấp được.

Tu Thần thở dài một tiếng.

Chỉ hi vọng đại lão cấp bậc Cửu Nguyên Thánh Vương đủ mang đến cho mình niềm vui bất ngờ.

Thanos ở đằng xa toàn thân đang bốc lên ngọn lửa màu nâu xám, trông giống như một bức tượng ma thần, chỉ có điều một cánh tay của y đã bị đứt lìa.

Cảnh tượng hủy thiên diệt địa vừa rồi khiến mọi người đều không nhìn thấy, cũng như không cảm nhận được bất cứ điều gì. Tu Thần cũng khỏi phải đánh tiếp, cho Thanos đứt luôn một cánh tay, rồi cho người hắn bị thương mấy chỗ là được.

Tinh thần của Dạ Lãng Thiên đã hoàn toàn sụp đổ.

Hắn ta chẳng còn chút ý nghĩ phản kháng nào khi đối mặt với Tu Thần nữa, chỉ nằm bẹp dưới đất, hai mắt vô thần, miệng mấp máy không biết đang nói gì.

Ba người Cẩm Văn Thiên Thiên thì ngược lại, tỏ ra vô cùng kích động.

Các nàng vẫn còn sống để chứng kiến một trận đại chiến tuyệt thế như vậy. Tuy lúc thiên thạch và người đá khổng lồ cùng nổ một lúc đã khiến họ không thể nhìn rõ trận đánh giữa Tu Thần và Thanos, nhưng quan trọng là họ đã thấy được kết quả.

Thanos bị trọng thương, còn đứt một cánh tay. Mà Tu Thần vẫn nguyên vẹn không mất một sợi tóc nào.

Điều này chứng tỏ là họ đã thắng!

"Tu Thần, ta sẽ trở lại!"

Thanos bỏ lại câu đó rồi siết chặt nắm đấm, cả người ngã ngửa về phía sau.

Trong nháy mắt y ngã xuống, phía sau bỗng nứt ra một khe không gian màu tím, Thanos rơi vào trong khe sau đó biến mất.

Tu Thần vỗ bụi trên quần áo, một giây tiếp theo đã xuất hiện trước mặt Dạ Lãng Thiên.

Dạ Lãng Thiên chật vật ngẩng đầu lên, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía Tu Thần.

Hiện giờ hắn ta không còn sợ Tu Thần nữa. Dù sao kết quả cũng đều là chết, không phải sao?

Mọi nỗi sợ hãi, bất an ẩn sâu trong lòng hắn ta vừa nãy đã bị phóng thích ra cả rồi.

"Tiểu sư đệ, chúng ta thực sự thắng rồi phải không?" Cẩm Văn Thiên Thiên chạy tới, hỏi với vẻ kích động và phấn khởi.

Diệp Thanh Huyền và Lý Như Ca cũng theo tới, người vẫn còn hơi run vì chấn động trước cảnh tượng vừa rồi.

Tu Thần gật đầu nói: "Trong thời gian ngắn hắn sẽ không tác quái nữa. Nhưng đáng tiếc là để hắn chạy thoát mất rồi. Vừa rồi còn định chém đứt bàn tay đang đeo găng tay vô cực kia, đáng tiếc là bị hắn tránh được, đổi sang tay bên phải."

"Trên chiếc găng tay màu vàng kia có đá vô cực sao?" Cẩm Văn Thiên Thiên hỏi.

"Đúng, đáng tiếc là không lấy được." Tu Thần buồn bực thở dài một tiếng.

"Không sao đâu tiểu sư đệ, đệ đã vô cùng lợi hại rồi! Vừa rồi ta chỉ xem thôi cũng đã thấy nhiệt huyết sôi trào. Ta chưa từng nghĩ vẫn còn có cách chiến đấu khủng khiếp như thế, quá mạnh!"

Lúc nói câu này, đôi mắt của Cẩm Văn Thiên Thiên như sắp bắn ra ánh sáng đến nơi. Ánh mắt nàng nhìn Tu Thần giờ đây đã hoàn toàn khác, tràn đầy sùng bái và kính nể.

"Xử lý hắn trước đã." Tu Thần sờ mũi, sau đó chỉ vào Dạ Thiên Lãng dưới đất.

Vẻ mặt ba người lập tức trở nên vô cùng nặng nề và nghiêm túc, ánh mắt nhìn Dạ Lãng Thiên bốc lên lửa giận ngùn ngụt.

"Lão Thập, vì sao ngươi lại làm vậy? Sư phụ không tốt với chúng ta sao? Từ trước đến nay sư phụ coi trọng ngươi nhất, nhưng ngươi lại mưu tính tất cả mọi chuyện." Diệp Thanh Huyền lạnh giọng quát lên.

Dạ Lãng Thiên dường như vừa nghe thấy chuyện buồn cười nhất trên thế giới này, hắn ta bật cười ha hả, đến nỗi động vào cả vết thương khiến hắn phải chuyển từ cười sằng sặc sang ho khan.

"Coi trọng ta? Diệp Thanh Huyền, có lẽ đến giờ ngươi vẫn chưa hiểu tình hình nhỉ? Thích Ách có tư cách gì mà coi trọng ta? Ta là một trong hai vị vua của Thiên Nguyên đại lục! Là người cai quản! Ta chỉ cần một tay là bóp chết được lão. Lão coi trọng ta cái gì?" Dạ Lãng Thiên cắn răng chịu đau nói, trong mắt lộ ra vẻ khinh bỉ.

"Ngươi!" Diệp Thanh Huyền bị câu nói của Dạ Lãng Thiên chọc giận không thốt được nên lời.

"Một trong hai vị vua thì sao? Chẳng phải cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng thôi sao? Vừa rồi ngay cả thuộc hạ của Thanos cũng có thể đánh bại ngươi, đập cho ngươi không còn chút sức đánh trả nào. Người cai quản như ngươi tới đây thì có ích lợi gì? Nếu không phải vừa rồi có tiểu sư đệ, thì cả thế giới này đã bị Thanos hủy diệt rồi!" Lý Như Ca cười nhạt châm chọc.

Lời này như dao đâm trúng tim Dạ Lãng Thiên, khiến hắn ta lại hộc ra một ngụm máu đen, toàn thân co quắp.

Hắn ta không còn lời nào để phản bác lại lời Lý Như Ca, quả thật bản thân quá giống ếch ngồi đáy giếng

Trù tính kế hoạch diệt Tu Thần với Cửu Nguyên? Thật là nực cười biết bao! Người ta còn không thèm để hai người bọn họ vào mắt.

"Tiểu sư đệ, đệ xử lý hắn đi. Tuy chúng ta chẳng còn gì để nói với hắn, nhưng dù sao cũng từng là đồng môn, sống chung với nhau rất lâu, cho nên chúng ta không muốn nhìn thấy cảnh hắn chết. Chúng ta đi trước đây." Cẩm Văn Thiên Thiên nói với nét mặt đau buồn, sau đó kéo Diệp Thanh Huyền và Lý Như Ca rời đi.

Tuy các nàng vô cùng căm hận, nhưng tình cảm sư môn dành cho Dạ Lãng Thiên cũng là thật. Việc lúc này các nàng có thể làm chỉ là tránh mặt đi, để Tu Thần tự mình xử lý.

Sau khi ba người kia đi khỏi, Tu Thần ngồi xổm xuống trước mặt Dạ Lãng Thiên, nhếch miệng cười: "Có phải ngươi đang cảm thấy thế giới này bỗng nhiên trở nên buồn tẻ vô vị đúng không? Tu luyện, thu thập sinh linh chi lực cái gì chứ? Còn định sau khi cướp được pháp bảo Phệ Nguyên trong tay ta, sẽ khống chế thế giới này rồi tẩu thoát? Chẳng thú vị gì cả!"

Dạ Lãng Thiên ngẩng lên nhìn Tu Thần, cười một tiếng thê lương.

"Được làm vua thua làm giặc, không nhìn thấu thực lực của ngươi thì ta là đồ phế vật. Sống hay chết đều nằm trong tay ngươi, ta không oán không hận câu nào."

Tu Thần nhướng mày.

Có vẻ như tiểu tử này cũng nhìn rất thấu rồi, chắc hẳn trong lòng hắn ta nghĩ rằng mình không còn đường sống nữa.

Cũng chỉ có người thực sự nhìn thấu tất cả, tam quan sụp đổ, tuyệt vọng đến cùng cực, mới xuất hiện tâm thế như Dạ Lãng Thiên hiện giờ.

"Ta sẽ không giết ngươi." Tu Thần nói.

Dạ Lãng Thiên ngẩn ra, nhìn Tu Thần với vẻ không thể tin nỏi.

"Ngươi đang đùa ta?"

Tu Thần lắc đầu.

"Giết ngươi thì không có cảm giác thành tựu cho lắm, chẳng khác nào bóp chết một con kiến. Không có ý nghĩa gì."

Con ngươi Dạ Lãng Thiên chợt co rút lại, hắn ta run giọng nói: "Ngươi muốn lợi dụng ta để đối phó với đại nhân?"

"Ôi, cái đầu này còn thông minh quá nhỉ?" Tu Thần cười nói.

"Thực lực của ngươi như vậy, sợ rằng đại nhân cũng không phải là đối thủ, hà tất phải cần đến ta?" Dạ Lãng Thiên mù mờ hỏi.

Hắn cảm thấy chủ nhân của mình cũng không thể có được khí thế cùng bản lĩnh của Thanos và Tu Thần lúc vừa rồi.

Quả thực là vô cùng khoa trương, không tuân theo bất cứ cách thức tu luyện nào.

"Thế à?" Tu Thần chậm rãi đứng dậy, sau đó nhún vai.

"Vậy thì giết đi thôi."

Nói xong Tu Thần quay người đi về phía đám người Cẩm Văn Thiên Thiên.

Dạ Lãng Thiên tỏ ra kinh ngạc, sau đó hắn ta cảm thấy trong cơ thể bỗng nóng như thiêu như đốt, thất khiếu bắt đầu bốc lên ngọn lửa màu lam thẫm.

"A... a..."

Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp không gian. Hắn ta thở thêm vài hơi, sau đó ngừng bặt.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch