Nghe xong lời này của Tống Hoàng Đình, Tu Thần trực tiếp nở nụ cười.
Đã lâu rồi hắn chưa gặp được nhân vật phản diện nào không có não như vậy!
Ngẫm lại những năm tháng vui vẻ lúc trước, cái đám nhân vật phản diện không não đó đã đến cửa giúp hắn tăng kinh nghiệm, phía sau đều là đám cẩu vương, kẻ sau tâm cơ kín đáo hơn kẻ trước, đều không đến tặng bừa, bản thân phải hao phí không ít tâm tư mới lôi kéo bọn chúng đến đây.
"Ta chỉ muốn biết, tại cho ngươi cho rằng ngươi có thể bắt được ta?" Tu Thần buồn cười mà hỏi.
Tống Hoàng Đình cười khinh thường, mở bàn tay mình ra, một quả cầu màu xanh da trời xuất hiện phía trên lòng bàn tay y.
Tu Thần híp mắt lại.
Đây là Thiên Nguyên đại lục.
"Chỉ cần ta siết nhẹ một cái, toàn bộ Thiên Nguyên đại lục sẽ bị hủy diệt hoàn toàn, tại sao không thể động đến ngươi được? Hủy diệt một thế giới đối với ta mà nói chẳng có quá nhiều thiệt hại và tổn thất." Khóe miệng Tống Hoàng Đình lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm, ánh mắt nhìn về phía Tu Thần giống như nhìn một tên hề đang nhảy múa vậy.
Đối với Tống Hoàng Đình mà nói, sỡ dĩ y không xuống tay với Tu Thần ngay lập tức, là bởi vì lo lắng người phía sau lưng Tu Thần.
Có thể cắn nuốt hoàn toàn một tiểu thế giới của mình một cách im hơi lặng tiếng như vậy, chắc chắn không thể làm được nếu không có pháp bảo phệ nguyên đỉnh cấp.
Nhưng pháp bảo phệ nguyên đỉnh cấp như vậy sẽ không có khả năng bị một hạng người vô danh nắm giữ được, cho nên y nhận định đã có đại thế lực chống đỡ sau lưng Tu Thần.
"Có khí phách đấy, đến đi, hủy một cái cho ta xem thử." Tu Thần chế nhạo.
Sắc mặt Tống Hoàng Đình nặng nề, nói: "Đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, thế giới này được tạo ra từ sự phân hóa nguyên đan của ta, vốn dĩ là cùng một thể với ta, cho dù ngươi xâm chiếm và giành lấy sức mạnh của thế giới này, thì ta muốn hủy diệt nó cũng dễ như trở bàn tay."
"Trong thế giới này, ta chính là thiên đạo!"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt những người chung quanh đều biến đổi lớn.
Một loại cảm giác đau khổ rất khó có thể hình dung được tràn ngập trong lòng.
Thì ra thế giới mà bọn họ sinh sống cho đến nay, thế giới phát triển này lại chính là nơi được hóa thành từ một nguyên đan của người khác? Điều đó có nghĩa bọn họ thực ra chỉ là những ký sinh trùng được nuôi dưỡng mà thôi?
Sự thật này khiến người ta không cách nào chấp nhận được, nhưng lại không thể không chấp nhận.
Sự đả kích này quả thực còn lớn hơn nhiều so với việc đám người Dạ Lãng Thiên bọn họ là người làm công lúc trước, mà bản thân bọn họ lại là người làm công của người làm công.
Trước kia còn tưởng rằng mọi người đều cùng một loại người, tiếp đó những người khác chỉ là có thực lực cao hơn rất nhiều, trở thành người kiểm soát tuyệt đối.
Hiện tại ngươi nói với ta rằng ngươi chính là cha của chúng ta?
Không đúng, phải nói là cha của Thiên Nguyên đại lục, sau đó Thiên Nguyên đại lục là cha của chúng ta, mà ngươi chính là ông nội của chúng ta?
Không thể tiếp thu nổi! Hoàn toàn không thể chấp nhận được!
"Ngươi dông dài quá đi mất, có hủy hay không đây? Không hủy thì ta sẽ xử lý hóa thân này của ngươi!" Tu Thần nói trong sốt ruột.
"Ngươi thật sự đang thách thức giới hạn kiên nhẫn của ta." Sắc mặt Tống Hoàng Đình nặng nề, đôi mắt bùng phát ra sát ý ngập trời, không gian xung quanh cơ thể dường như sắp bị sát ý của y xé rách và phá vỡ.
Chẳng mấy chốc, y đã có chút sững sờ.
Bởi vì dường như những người xung quanh chẳng bị ảnh hưởng một chút nào, bọn họ đều nhìn mình với ánh mắt mê man thoáng chút sợ hãi.
Cái đám rác rưởi này đối mặt với cơn thịnh nộ của mình mà lại không hoảng hốt và sợ hãi sao?
Tu Thần thở dài một tiếng, lắc lắc đầu.
Sau đó vung đầu ngón tay.
"Ầm ầm ầm!"
Cơ thể của Tống Hoàng Đình bay ngang đi, trực tiếp bay vào trong không gian Cửu Thiên được mở ra trên bầu trời, sau đó cơ thể xông ngang đánh thẳng ở bên trong, nháy mắt đã đâm thành một đống đổ nát.
Cường giả Thiên Nguyên đại lục: ...
Tâm tình trở nên có chút vui vẻ không sao nói rõ được này là thế nào?
Nhìn thấy người kia bay tới đụng lui ở bên trong, không biết vì sao, lại cảm thấy rất sảng khoái.
Tu Thần cảm thấy va chạm cũng đủ rồi, sau đó khống chế y cố định ở giữa không trung.
"Ngươi! Ngươi chết... rè rè rè rè… rè rè rè rè…”
Tống Hoàng Đình ngây người, những người khác cũng đều ngây người.
"Rè rè rè?"
Tống Hoàng Đình thử nói thêm một câu nữa.
Sau đó lại mở miệng.
"Rè rè rè rè!"
Cuối cùng y trừng mắt nhìn Tu Thần đầy căm phẫn và thù hận.
"Rè rè rè rè rè rè!"
Những người khác đưa mắt nhìn nhau, đây là cái gì vậy? Bọn họ chỉ từng thấy treo người lên rồi đánh vào miệng không cho nói, nhưng lại chưa nghe nói qua khiến người ta nói ra tiếng rè rè bao giờ, hoàn toàn không biết là đang nói cái gì.
"Thích rè rè như vậy, thì cho ngươi rè rè liên tục là được." Tu Thần khẽ cười một tiếng rồi nói.
Hắn trực tiếp khiến Tống Hoàng Đình mất giọng, mỗi một chữ nói ra đều biến thành "rè", sau đó hiện tại Tống Hoàng Đình đang rè rè liên tục, muốn thi triển năng lực của mình nhưng lại phát hiện ra hoàn toàn không có tác dụng.
Muốn triệu hồi hóa thần của mình về cũng phát hiện ra không được nốt.
Vì thế y muốn trực tiếp hủy diệt cả hóa thân và Thiên Nguyên đại lục cùng nhau, nhưng phát hiện ra cũng không làm được!
Toàn bộ Thiên Nguyên đại lục giống như bị một sức mạnh vô địch che phủ, bao trùm lên, mặc cho y dùng bất kỳ biện pháp gì cũng không động đậy được một chút nào!
"Thầy, hắn đang nói gì vậy ạ?" Kinh Như Tuyết che miệng, cười ra tiếng.
Bộ dáng dữ tợn tức giận mắng người đó, phối với thanh âm rè rè, cảnh tượng này quả thực rất hài hước.
"Ai biết được." Tu Thần nhún vai, sau đó nhìn về phía Tống Hoàng Đình mà nói: "Nơi này đã là địa bàn của ta, nếu muốn thì tự mình tới lấy, đừng mang hóa thân tới đây ra vẻ, không có tác dụng đâu."
"À đúng rồi, địa bàn của ta, vẫn không đến phiên ngươi tới giết người, cho dù bọn họ đã từng là tay sai của ngươi."
Tu Thần nói xong, điểm màu xanh lục trong tay tràn ra.
Sau đó có hai bóng người chậm rãi hiện ra trước mặt Tống Hoàng Đình, chính là Cửu Nguyên và Dạ Lãng Thiên.
Hai người ngơ ngác, sau đó nhìn thấy Tống Hoàng Đình trước mặt mình, lúc này lại quỳ xuống.
"Đại nhân! Đại nhân tha mạng! Hắn quá lợi hại! Bản lĩnh đó đã không phải là thứ mà người ở trình độ như chúng ta có thể đối phó được! Chúng ta không hề hợp tác với hắn!" Giọng nói của Cửu Nguyên run lên, kêu rên cầu xin sự tha thứ.
Dạ Lãng Thiên cũng nói theo: "Đúng vậy thưa đại nhân, chúng ta đã đi theo đại nhân vô số năm tháng, có thiên địa chứng giám lòng trung thành! Thật sự không phản bội tâm ý của đại nhân, cầu xin đại nhân tha mạng!"
Nói xong, hai người không ngừng dập đầu với Tống Hoàng Đình, van xin đối phương có thể cứu tính mạng bọn họ một cách hèn mọn đến không còn tôn nghiêm,
"Rè rè rè rè!"
Hở?
Tiếng gì vậy?
Dạ Lãng Thiên và Cửu Nguyên hơi sửng sốt, sau đó liếc mắt nhìn nhau.
"Rè rè rè!"
Lại tới nữa rồi!
Dường như là ở phía trước? Phát ra từ phía đại nhân?
Vì thế hai người hơi ngẩng đầu lên.
"Rè rè! Rè rè! Rè rè rè rè!" Sắc mặt Tống Hoàng Đình đỏ lên, gân xanh nổi lên trên cổ, nhìn hai bọn họ ngẩng đầu lập tức rè rè không ngừng, sau đó còn phất tay để bọn họ cúi đầu xuống.
Đây là ngôn ngữ gì thế? Có ý nghĩa gì?
Dạ Lãng Thiên nhìn về phía Cửu Nguyên với vẻ mặt nghi hoặc, sau đó hai người bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, quay phắt đầu lại nhìn về phía sau.
Tu Thần và những người khác đều đang nhìn bọn họ với sắc mặt kỳ lạ, Cẩm văn Thiên Thiên thì không nhịn được mà trực tiếp cười ha ha.
Nhìn thấy Tu Thần, hai người sợ đến mức hồn vía lên mây.
Khi bọn họ vừa mới sống lại vốn dĩ không nghĩ gì nhiều, nhìn thấy Tống Hoàng Đình thì tự động cho rằng Tu Thần đã bị đánh bại rồi! Ai biết lại đang nhìn bọn họ từ phía sau?
“Rè rè! Rè rè rè rè!"
Giờ phút này, Tống Hoàng Đình quả thực tức đến sắp bùng nổi rồi!
Y muốn hủy diệt hóa thân này, nhưng phát hiện ra cũng không làm được.
Hiện tại chẳng làm được gì hết!
Để một đám giun dế rác rưởi, thậm chí ngay cả những kẻ còn không bằng con cá chạch ở hậu hoa viên nhà y trông giống như đang xem trò cười.
Sỉ nhục! Căm phẫn!
Y từ nhỏ đến lớn, lúc nào phải chịu đựng những tiếng cười nhạo và sỉ nhục như vậy?
Cơn giận vô biên tràn ngập trong lòng Tống Hoàng Đình, khiến cho đôi mắt y đỏ ngầu.