Chương 281: Vô địch là biết hết. Tiến hành dụ rắn ra khỏi hang!
Tu Thần và Thượng Cung Cẩn nhìn đám trưởng lão và đệ tử Bát Quyền tông đang khóc lóc bên dưới mà hơi xúc động.
“Người có sức hút đôi khi lợi hại thật đấy!” Tu Thần bảo.
Thượng Cung Cẩn khẽ gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, hộ vệ thiên đô đều do Vương Thống lĩnh xây dựng và huấn luyện, mỗi một người đều vô cùng trung thành với lão, mức độ trung thành thậm chí còn hơn cả với Vũ Hóa Thần triều của đồ nhi. Về điểm này, cha đồ nhi không so được với lão.”
Tu Thần cười ha hả.
Cha của Thượng Cung Cẩn dĩ nhiên kém hơn Vương Nhất Nguyên rồi, bằng không cũng không khiến tộc Thượng Cung Vũ Hóa Thần triều bị diệt.
Từ trong ký ức của Vương Nhất Nguyên, Tu Thần thấy được lão là một tướng tài, là người vô cùng quang minh lỗi lạc, bàn đến chuyện dẫn binh đánh trận, lão tuyệt đối là một người lão luyện.
Thực ra thất bại nặng nề lúc trước cũng không trách lão được.
Lão đi như vậy đơn thuần là chịu chết. Đại tướng Hổ Khiếu Ngâm – chủ soái đệ nhất của Dạ Hạ Thiên Quân có thực lực quá mạnh, đi đến đâu quét sạch đến đấy.
Nhưng Vương Nhất Nguyên dù biết rõ bản thân đấu không lại vẫn lựa chọn liều chết chiến đấu đến cùng, chưa từng nghĩ đến chuyện lui bước. Chỉ riêng điểm này thôi Tu Thần đã vô cùng coi trọng lão.
Đây cũng là lý do vì sao hắn làm phép cho Vương Nhất Nguyên, ngoài lý do nhận lấy phần thưởng sinh linh chi lực sau khi lão đột phá tu vi.
“Thầy, đồ nhi có một chuyện không hiểu…” Thượng Cung Cẩn thấp thỏm nói khẽ.
“Ngươi muốn hỏi vì sao lại ta lại để mình lão lên trước phải không?” Tu Thần cười hỏi.
Thượng Cung Cẩn cười ngượng ngùng.
“Người này không tệ, ta cho lão một cơ may. Lúc trước nếu không nhờ lão dẫn một trăm nghìn hộ vệ thiên đô kéo dài thời gian thì cha của ngươi chưa chắc đã đưa thần nguyên của ngươi vào Tán giới được đâu. Thần nguyên do cha ngươi đánh đổi toàn bộ tu vi hộ tống kia đã bị Dạ Hạ Thiên Quân cản lại, cho nên kiếp này dù thần nguyên của ngươi chuyển thế nhưng thực ra vẫn được giữ trong Nguyên các.” Tu Thần nói.
Thượng Cung Cẩn rất ngạc nhiên, nhìn Tu Thần với vẻ mặt khó tin.
Ngay cả nàng cũng không biết chuyện này.
“Thầy… Sao thầy lại biết?” Thượng Cung Cẩn hỏi.
Tu Thần mỉm cười, chỉ vào đầu mình và nói: “Không có chuyện gì vi sư không biết cả, ta vô địch thiên hạ.”
Thượng Cung Cẩn hơi ngẩn ra rồi chợt nở nụ cười xinh đẹp, nàng gật đầu đáp: “Đúng vậy ạ!”
“Để một mình Vương Nhất Nguyên giương chiến cờ là lễ gặp mặt ta dành cho các thế lực lớn khác, cho chúng biết vi sư có thể nâng Vương Nhất Thiên lên Thánh Thiên cảnh thì cũng có thể nâng chúng lên. Lòng dạ con người rất đáng sợ, nhất là những người tu luyện, tâm tư lại càng sâu hơn.” Tu Thần nói với ánh mắt đầy ẩn ý.
Thượng Cung Cẩn vô cùng tán thành. Trước đó nàng cũng đoán được ý đồ của Tu Thần khi làm như vậy.
“Thầy để bọn chúng do dự và nổi lòng tham, sau đó chúng sẽ phản bội. Nhưng loại người như thế chúng ta cũng đâu cần? Hay là trong đội quân chinh phạt phe địch có người thực lực mạnh mẽ nên thầy không muốn nghênh chiến trực tiếp với chúng?” Thượng Cung Cẩn hỏi.
Trong lòng nàng, thực lực và số lượng chẳng có bất cứ ảnh hưởng nào đến Tu Thần cả.
Nàng không hề thắc mắc gì về chuyện tại sao Tu Thần lại tăng tu vi của Vương Nhất Nguyên lên tầng bảy, vì tu vi chẳng có ý nghĩa gì cả, bao gồm cả với đám thuộc hạ và đệ tử các nàng.
Hơn nữa Thượng Cung Cẩn cũng không lo lắng Vương Nhất Nguyên chết trận, bởi lẽ Tu Thần nhất định sẽ cho lão sống lại. Tu Thần thích con người của lão nên dĩ nhiên sau này sẽ cần dùng đến lão.
Nàng là thánh nữ của Vũ Hóa Thần triều, hậu nhân của một gia tộc lớn trong chín đại Nguyên giới. Người của thế giới này không hiểu được thực lực của Tu Thần nhưng nàng lại mơ hồ biết chút ít.
Hắn có thể tạo ra sinh mệnh, khống chế thời gian tu luyện tùy ý, bấy nhiêu thôi đã đủ để hắn đứng trên đầu những lão già ở chín đại Nguyên giới kia rồi.
Trên mặt Tu Thần lộ ra nụ cười thần bí, hắn nói: “Quả thực phía sau bọn chúng còn kẻ khác. Ta mà vô địch quá, cứ khuếch trương nhanh như vậy sẽ dọa chúng không dám tới mất, cho nên cần phải có chút thủ đoạn.”
Sau lưng Khâu Vạn Thiên còn có Thiên Vân lão tổ, mà phía sau Liễu Vô Niệm cũng có cao thủ.
Nhưng bọn chúng lại không ở trong phạm vi Lĩnh Vực Vô Địch của Tu Thần nên hắn cần dùng chút thủ đoạn để lừa người ra.
Nếu khi đại quân chinh phạt áp sát đến mà Tu Thần lại diệt sạch chúng chỉ bằng một chưởng thì còn quỷ nào dám mò tới nữa. Thậm chí hai tên kia có khi sẽ trực tiếp mở cấm chế phi thăng, chạy trốn lên Nguyên giới luôn ấy chứ.
Bọn chúng là phân bón, không thể thả đi được.
“Được rồi, chúng ta về thôi, cơm tối cũng sắp xong rồi.” Tu Thần nói.
Thượng Cung Cẩn nhìn về hướng Vương Nhất Nguyên rời đi, sau đó theo Tu Thần trở về miếu Thiên Thần.
Lúc trở lại miếu Thiên Thần, ai nấy đều đang bận rộn.
Một cái bàn rất dài được đặt trên Thiên Trì Viên Bàn, trên bàn bày đầy món ăn ngon.
“Đại nhân về rồi sao? Ta sắp nướng xong thịt rồng rồi, có thể ăn được ngay đây.” Tiger nhìn thấy Tu Thần thì cười ngu ngơ.
Tu Thần vươn tay cầm một xiên thịt nướng và ăn luôn.
“Hơi nhạt đấy, ngươi thêm chút muối đi, cho nhiều thì là một chút.” Tu Thần nói rồi đem chỗ xiên còn lại trả cho Tiger.
Tiger cũng ăn một miếng, sau đó cười bảo: “Có hơi nhạt thật, được rồi, để ta thêm chút gia vị!”
“Thượng Cung, nãy muội và thầy đi đâu vậy?” Kinh Như Tuyết thấy Thượng Cung Cẩn đi vào phòng bếp lộ thiên bèn tò mò hỏi.
Phương Nhuế Nhuế đang cẩn thận gói sủi cảo hỏi: “Thầy sẽ không bảo tỷ đi tàn sát Bắc châu đó chứ?”
Thượng Cung lắc đầu, tò mò hỏi Phương Nhuế Nhuế: “Muội đang gói gì đó?”
“Đây là sủi cảo. Sư nương dạy muội đó.” Phương Nhuế Nhuế toét miệng cười.
Mục Ngưng Sương đứng bên cạnh đỏ mặt, nàng lườm Phương Nhuế Nhuế, sau đó giải thích: “Món này do công tử dạy ta, dùng vỏ bánh bao quanh phần nhân thịt sau đó thả vào nồi nước hầm xương rồng, ăn rất ngon.”
“Nhìn cũng hay ghê, làm kiểu gì vậy? Ta cũng muốn thử.” Thượng Cung Cẩn xắn tay áo lên rồi gia nhập vào đội ngũ làm sủi cảo.
Tiger đang nướng thịt, còn các cô gái đang làm sủi cảo. Trước đó họ đã nấu xong rất nhiều đồ ăn, làm xong sủi cảo là có thể ăn cơm rồi. Những người khác không có chuyện gì làm, người thì đánh cờ, người thì chơi trò chơi.
Superman đang nghiêm túc chơi game thùng với Kim Cầu. Tiểu Liễu và Tiểu Bạch ở bên cạnh ồn ào chỉ dẫn linh tinh, nhưng Superman vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, cứ điều khiển dựa theo sự hiểu biết của mình, sau đó hắn bị Kim Cầu hành đến độ không lo được thân mình.
Tổ bốn người đang đánh cờ bên kia thì sắp đánh nhau đến nơi rồi.
“Đầu trọc, ngươi ăn gian hả? Chơi cờ bay (*) mà ngươi còn dùng chân nguyên là sao? Lần nào cũng đổ ra sáu điểm!” Tôn Ngộ Không tức đến vò đầu bứt tai.
(*)Trò chơi Trung Quốc, một phiên bản tương tự như cờ cá ngựa.
Saitama nhướng mày, nói với giọng hờ hững: “Trong quy tắc cũng đâu có viết không thể dùng chân nguyên?”
Thanos bên cạnh yên lặng đổ xúc xắc, thế mà đổ ra số mười tám. Saitama, Tôn Ngộ Không và Madara đều trợn tròn mắt.
“Sao ngươi không thăng thiên luôn đi? Mặt xúc xắc nhiều nhất là sáu điểm, ở đâu ra mười tám điểm hả?” Tôn Ngộ Không thở phì phò nói.
Thanos trưng ra vẻ mặt hững hờ, cầm quân cờ đi thẳng mười tám ô: “Đầu trọc có thể đổ liên tục ra sáu điểm, sao ta không thể đổ ra mười tám điểm? Trong quy tắc cũng đâu có viết!”
“Đám mặt dày này!”
Madara hừ lạnh một tiếng, sau đó đổ một phát ra chín mươi chín điểm, trên xúc xắc chi chít những chấm đen.
“Đồ khốn!”
“Đã vậy lão tử cũng làm thế!”
Bốn người chẳng ai chịu thua ai, cứ tiếp tục chơi loạn cả lên.
Tu Thần nằm nhàn nhã trên ghế, cảm nhận không khí náo nhiệt và vui vẻ xung quanh, khóe miệng hắn khẽ cong lên.
Hắn đã làm kẻ vô dụng ở đây hơn mấy tháng, rốt cuộc ngày mai cũng đến lúc làm màu rồi.