Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 304:

Chương 304. Ta tuy có lòng, nhưng lại bất lực! Tuyệt vọng tự vẫn!

“Ngươi không đại diện cho tất cả bọn họ được.” Tu Thần nhìn Ninh Nguyên Vũ bằng ánh mắt châm chọc.

Ninh Nguyên Vũ quả thật muốn đầu hàng Tu Thần, để đổi lấy một cơ hội sống sót cho Ninh vương triều.

Nhưng thái tử Ninh Hiên lại kiên định ủng hộ tộc Thương Lan! Thậm chí cả Ninh Chính và ba vị vương gia kia cũng vậy.

Bọn họ đều không đồng ý phản bội Thương Lan Tử giới, không đồng ý đem bản thân và tương lai của Ninh vương triều giao cho một kẻ xâm lăng.

Nói cách khác, là không dám!

Nguyên giới đối với bọn họ mà nói thật sự khó mà với tới được, thậm chí tận sâu trong lòng họ đều cho rằng việc khống chế này là điều tất nhiên, nên vô cùng thản nhiên chấp nhận bản thân chỉ là một quâncờ.

Kêu bọn họ hi sinh quốc vận, hi sinh bản thân đi theo một thế lực chưa biết rõ, lật đổ bá chủ cường quyền đã ăn sâu trong lòng bọn họ từ lâu, bọn họ không muốn, cũng không dám.

Sắc mặt Ninh Nguyên Vũ âm trầm, nhìn Ninh Chính và ba người còn lại.

Đối phương trốn tránh ánh nhìn, không dám nhìn thẳng vào lão.

Một lúc sau, Ninh Nguyên Vũ cười lạnh lẽo.

Người có thể sáng lập ra Ninh vương triều, sao có thể không nhìn ra tâm tư hiện giờ của bọn Ninh Chính?

Đây chính là nỗi đau thương lớn nhất của lão, cũng là nguyên nhân lão muốn phản kháng.

Chế độ nô lệ của tộc Thương Lan khiến Tử giới hoàn toàn mất đi ý chí phản kháng, cam tâm tình nguyện trở thành một quân cờ!

“Cho nên, các ngươi đã báo lên trên rồi đúng không?” Ninh Nguyên Vũ mỉm cười, trong lòng đau đớn vô cùng.

Nét mặt Ninh Chính tái nhợt, cúi đầu không dám trả lời.

Tam vương gia Ninh Khải đứng bên cạnh hít một hơi thật sâu nói: “Lão tổ, ngài đã thoái vị rồi, không nên tham dự vào việc tranh đấu quốc vận. Ninh vương triều còn hay mất, theo lý mà nói là do đời chúng tôi quyết định.”

Ninh Nguyên Vũ nhìn Ninh Khải, khóe mắt tràn đầy ý giận, ruột đau như cắt.

Câu nói này của Ninh Khải, hoàn toàn đâm nát tim lão.

Bao nhiêu năm nay, lão cứ luôn không toàn tâm tu luyện là vì sợ hậu bối bị tẩy não, coi Thương Lan Tử giới thành tín ngưỡng duy nhất.

Nhưng rốt cục vẫn thất bại.

Tu Thần nhìn mấy người trước mặt, cười mỉm nói: “Ngươi xem, bây giờ biết bản thân rốt cục vô năng cỡ nào chưa? Có rất nhiều việc, không phải ngươi muốn là có thể làm được, hiện thực tàn khốc vậy đó.”

Từ khi bắt đầu, Tu Thần đã nhìn rõ tâm tư của mấy người Ninh Chính, bọn họ không dám phản bội Thương Lan Tử giới, tất cả những điều này đều chỉ có một mình Ninh Nguyên Vũ tình nguyện mà thôi.

Lão tưởng rằng mình là lão tổ tông thì có thể độc đoán chọn lựa tương lai cửa Ninh vương triều. Nhưng tiếc rằng, thời đại đang tiến bộ, mà lòng người lại máu lạnh.

Ánh mắt Ninh Nguyên Vũ lóe lên tia chết chóc, nhìn sang Ninh Chính trầm giọng nói: “Nói, có phải ngươi đã âm thầm phái người truyền tin cho tộc Thương Lan rồi không?”

Sắc mặt Ninh Chính run rẩy, hắn chầm chậm ngẩng đầu lên nói: “Tìm ra kẻ xâm nhập, công lao lớn như vậy, phía trên nhất định sẽ duy trì Ninh vương triều chúng ta! Ta không còn lựa chọn nào khác!”

Ninh Chính vừa dứt lời, không gian xung quanh bỗng nhiên xé toạc ra, hơn chục cường giả Thánh Thiên cảnh từ bên trong bước ra, bao vây Tu Thần và Ninh Nguyên Vũ, khắp nơi ngập tràn không khí giết chóc.

Mặt Ninh Nguyên Vũ âm trầm nhìn một vòng xung quanh, lập tức cười giận dữ nói: “Xem ra các người định lôi lão tổ tông này xuống nước nhỉ?”

Ninh Chính nhìn Ninh Nguyên Vũ, thở dài một tiếng nói: “Lão tổ tông, ta biết tất cả chúng ta ở đây cộng lại cũng chưa chắc đánh bại ngài, nhưng chúng ta có thể kéo dài thời gian, đợi đại nhân của tộc Thương Lan đến.”

Lập trường của câu nói này đã rõ mười mươi rồi, Ninh Chính và cả Ninh vương triều đều chọn đứng về phía tộc Thương Lan.

“Lão tổ tông, vừa nãy Ninh Hiên nói đúng đó, tu vi hắn cao lắm cũng chỉ là Thánh Thiên cảnh tầng chín mà thôi, bên trên có thể phái vô số con rối hóa thân cảnh giới tầng chín đến đối phó với hắn, không có phần thắng đâu. Ngài chọn hợp tác với hắn, chẳng phải là đem Ninh vương triều ta chôn theo sao?” Ninh Khải cũng mở miệng nói, thần sắc phức tạp.

Đối với vị hoàng đế khai quốc Ninh Nguyên Vũ, lão tổ tông tu vi cao nhất Ninh vương triều này, trong lòng bọn họ vô cùng tôn kính, thậm chí tự hào vì lão.

Nhưng khi đối mặt với lựa chọn sinh tử, tình cảm sùng bái và kính phục này không đáng nhắc đến.

Tu Thần đứng một bên cười nhìn tất cả, hắn hoàn toàn không quan tâm.

Bọn họ chỉ là con kiến, quân cờ của tộc Thương Lan, thì đối với Tu Thần sao lại không phải?

“Ha ha, thật không ngờ, thật không ngờ, Ninh Nguyên Vũ ta khai sáng Ninh vương triều, lại có một ngày bị chính người của mình phản bội. Tộc Thương Lan quả là thủ đoạn, nắm chắc tất cả vương triều của Tử giới trong tay!” Ninh Nguyên Vũ tỏ ra bi phẫn, nở nụ cười đau khổ.

Không gì đau đớn hơn con tim chết lặng.

Người đã cam tâm tình nguyện làm nô lệ thì sao còn đồng ý đứng lên?

“Công tử, ngươi đi đi, nhân lúc người của tộc Thương Lan còn chưa đến, vẫn có thể trốn được, Sau khi phát hiện ngươi xâm nhập vào mà bọn họ không thể tìm ra được ngươi, cho thấy ngươi có bản lĩnh lẩn trốn, bây giờ rời đi vẫn còn cơ hội.” Ninh Nguyên Vũ nhìn qua Tu Thần nói.

Tu Thần nhún vai, chỉ sang Ninh Chính đứng bên cạnh nói: “Ngươi không chuẩn bị mời ta giúp ngươi thanh lý môn hộ à?”

Nghe những lời này của Tu Thần, bọn Ninh Chính biến sắc, vô cùng cảnh giác nhìn Tu Thần.

Bọn họ thật sự không đánh lại Ninh Nguyên Vũ, nhưng Ninh Nguyên Vũ cũng không thể giết bọn họ trong chốc lát được, chưa kể Ninh Nguyên Vũ cũng sẽ không làm vậy.

Dù sao cũng là hậu duệ của chính mình, trên người có huyết mạch của Ninh gia, Ninh Chính không tin Ninh Nguyên Vũ sẽ thật sự xuống tay

Nhưng với Tu Thần, bọn hắn không dám chắc. Tuy không nhìn thấu tu vi của tên này, nhưng có thể phá vỡ thành lũy của Tử giới để xâm nhập vào, chẳng lẽ lại là kẻ vô dụng? Chỉ sợ đến lúc thật sự đánh nhau, bọn họ đều sẽ gặp nạn.

“Không cần.” Ninh Nguyên Vũ lắc đầu, ngước lên nhìn bầu trời xanh ngắt, đôi mắt lộ vẻ cô đơn buồn bã vô hạn.

“Dù sao cũng là huyết mạch Ninh gia ta, một người phản đối ta có thể giết, nhưng tất cả đều phản đối, không thể giết hết được.”

Tu Thần bỗng cảm nhận được vẻ bi thương của người anh hùng tuổi xế chiều từ Ninh Nguyên Vũ.

Lão muốn thay đổi vận mệnh của Ninh vương triều, đánh cược vận mệnh quốc gia, nhưng người của Ninh vương triều lại không cảm kích, thậm chí còn muốn hạ bệ lão.

Không thể không nói, vở kịch này khiến Tu Thần có chút cảm khái.

Lòng người, trước giờ chưa từng khiến Tu Thần thất vọng.

Không có đen tối nhất, chỉ có ngày càng đen tối hơn.

Nét mặt Ninh Chính cuối cùng cũng dịu lại một chút, trầm giọng nói: “Lão tổ tông, bây giờ quay đầu vẫn chưa muộn, cùng chúng ta vây hắn lại, đợi tộc Thương Lan đến. Chúng ta không nói ra không ai biết ngài có ý phản bội! Đến lúc đó giết hết cả tòa thành này, một tên từ nơi khác đến như hắn nói ra chắc chắn người của tộc Thương Lan sẽ không tin đâu.”

Ninh Nguyên Vũ quay phắt lại nhìn Ninh Chính, ánh mắt vô cùng thất vọng.

“Ninh vương triều ta sẽ hủy trong tay ngươi thôi! Quyết sách bây giờ của ta, ngươi tưởng là vì bản thân ta sao? Sai, ta làm vậy là vì tương lai của Ninh vương triều! Còn ngươi, tầm mắt đã sớm bị tộc Thương Lan che mờ, hoàn toàn hết thuốc chữa rồi.”

“Thuận thì chết muộn! Nghịch thì có thể còn cơ hội sống! Ta tuy có lòng, nhưng lai bất lực! Thôi vậy! Thôi vậy!”

Giọng nói buồn bã tuyệt vọng của Ninh Nguyên Vũ truyền đi khắp tám phương, sau đó chân nguyên toàn thân lão hội tụ vào tay phải. Không gian xung quanh bỗng rung lắc kịch liệt, lão giơ tay tự đập mạnh một chưởng lên trán mình!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch