Chương 309: Kẻ lỗi lạc thời thượng cổ! Nguy cơ cũng là cơ hội!
Phù Tiên giới, Thương Lan Thần vực.
Trên một đại điện hùng vĩ và tráng lệ, một nam tử có khuôn mặt gầy gò và vô cùng u ám đang ngồi trên ghế chủ vị.
Trên người nam tử này tản ra một cỗ khí tức khiến người ra phải run rẩy linh hồn, làm những người quỳ bên dưới đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi và thầm rùng mình.
Người này chính là thiếu chủ của gia tộc Thương Lan, cũng là tộc trưởng tương lai – Thương Lan Thần Uy.
Tộc trưởng của gia tộc Thương Lan đã bế quan vạn năm rồi, bây giờ mọi chuyện đều do Thương Lan Thần Uy xử lý.
“Khống chế sinh linh, năng lực cấp hai! Ai có thể nói cho ta biết hắn làm được bẳng cách nào không?” Thương Lan Thần Uy lạnh giọng hỏi với sắc mặt âm trầm, đôi mắt u ám tràn đầy lệ khí của y quét mắt nhìn xuống bên dưới.
Những người quỳ dưới đất không dám trả lời, cơ thể đều khẽ run, trong đó có chín thanh niên đứng phía sau. Đây chính là những người đã phái hóa thân xuống hạ giới bị Tu Thần giết chết.
Phía bên trái đại điện có một lão giả mắt chuột mũi ưng đang ngồi, nhìn vị này chẳng giống người tốt lành gì. Lão là người duy nhất được ngồi trong đại điện ngoại trừ Thương Lan Thần Uy.
“Quy tắc của Tử giới sẽ không bị phá vỡ, đối phương không có khả năng vượt qua Thánh Thiên cảnh, nhưng sao hắn lại có năng lực cấp hai? Thân xác của Thánh Thiên cảnh không có khả năng chịu được năng lực cấp hai.” Thương Lan Lệnh nhíu lông mày, trầm giọng nói.
Thương Lan Thần Uy nhìn thoáng qua Thương Lan Lệnh, sau đó nói: “Thế nhưng không phải sự thật đang bày ra trước mắt đó sao?”
Thương Lan Lệnh giật mí mắt, liếc mắt nhìn Thương Lan Thần Uy.
Chuyện hai người này bất hòa ai cũng biết.
Hiện giờ tộc trưởng bế quan, hai người này cùng quản lý gia tộc Thương Lan và ba đại Tử giới bên dưới. Tư tưởng của thế lực mới và thế lực cũ không giống nhau nên hai người đã mâu thuẫn từ lâu.
Mặc dù về cơ bản, Thương Lan Thần Uy đã được xác nhận là tộc trưởng đời kế tiếp, nhưng Thương Lan Lệnh vẫn không nể mặt y, lão còn có một thân phận khác, chính là bá phụ của Thương Lan Thần Uy.
Đúng vậy, lão chính là đại bá!
Năm đó phụ thân của Thương Lan Thần Uy kế vị chức tộc trưởng, mà huynh trưởng lại không được chọn. Mặc dù cho tới nay Thương Lan Lệnh như cái gai trong mắt, nhưng ngươi không thể phủ nhận lão đều suy nghĩ cho tộc Thương Lan, do đó ngươi có muốn kiếm cớ để trừ khử lão cũng không được.
Thậm chí Thương Lan Thần Uy vẫn thầm nghĩ trong lòng, cho rằng vị đại bá này muốn để con trai của lão, cũng chính là đường huynh của y – Thương Lan Thắng đoạt lấy vị trí người nối nghiệp trong tay mình.
“Chuyện này vẫn nên giao lại cho tộc trưởng giải quyết.” Thương Lan Lệnh lạnh nhạt nói.
Ý của lão rất rõ ràng, chuyện này đứa nhãi con như ngươi không giải quyết được.
Thương Lan Thần Uy híp híp mắt, nhìn Thương Lan Lệnh thật sâu, sau đó thu lại ánh mắt nhìn về hướng những người bên dưới. Y nói: “Chuyện gì cũng phải gọi tộc trưởng, vậy chúng ta khỏi cần phải ở đây nữa. Hiện giờ thứ ta muốn là cách giải quyết chứ không phải tìm cớ trốn tránh trách nhiệm.”
Thương Lan Thần Uy nói câu này nhìn như đang hướng về đám người quỳ bên dưới, nhưng tất cả mọi người ở đây đều biết thực ra y đang oán giận Thương Lan Lệnh.
Thương Lan Lệnh nghe được những lời Thương Lan Thần Uy nói thì ánh mắt lóe lên, chẳng qua lão không nói tiếp nữa.
“Sao nào? Câm hết cả rồi à? Hay tất cả đều không có biện pháp gì? Gia tộc Thương Lan đều là thứ bỏ đi hả?” Thương Lan Thần Uy đảo mắt một lượt, lạnh giọng quát.
Uy áp khủng khiếp càn quét đại điện, ép tới mức mọi người ở đây thở không nổi.
Thương Lan Thần Uy có thể giành được thân phận người thừa kế không hẳn vì phụ thân y là tộc trưởng, mà tu vi của y cũng vô cùng mạnh mẽ, ít ra đại bá Thương Lan Lệnh không phải là đối thủ của y.
“Thuộc hạ cho rằng đối phương có thể phá vỡ thành lũy để đến đây thì nhất định là người của những gia tộc khác trong Phù Tiên giới. Nếu có thể tìm được gia tộc đứng sau lưng hắn, sau đó trực tiếp tạo áp lực là có thể giải quyết.” Một nam tử trung niên thận trọng nói.
Thương Lan Lệnh nhìn đối phương, cười lạnh bảo: “Ngươi khẳng định hắn chắc chắn là người gia tộc khác trong Phù Tiên giới chúng ta hả? Gia tộc Thiên Khôn? Hay là gia tộc Hải Đô? Ngươi xác định thành lũy Nguyên giới đã bị phá rồi hả? Nếu như không phải người hai gia tộc này mà chúng ta tùy tiện đến hỏi tội, ngươi có gánh được trách nhiệm đó không?”
“Thuộc hạ… Thuộc hạ chỉ đề nghị…” Lời nói của Thương Lan Lệnh dọa nam tử trắng bệch mặt, cả người run lẩy bẩy.
Thương Lan Lệnh giận dữ vỗ bàn, quát lên: “Đề nghị? Bảo ngươi phát biểu không phải là để ngươi nói ra những lời vô ích và thiếu suy nghĩ này!”
“Trưởng lão tha mạng, thuộc hạ biết sai rồi!” Nam tử run giọng xin tha thứ.
“Thôi!”
Thương Lan Thần Uy lạnh giọng nói một câu, mắt nhìn lão thất phu kia, nhưng lại bảo: “Đến giờ vẫn chưa thể đoán ra người đứng sau lưng hắn rốt cuộc là ai, cũng không biết vì sao hắn có thể sử dụng năng lực sinh linh ngay tại Tử giới. Thế thì làm phiền đại trưởng lão tự mình đi gặp đối phương một chuyến vậy. Ngươi từng trải nhiều nhất, kiến thức cũng rộng nhất, nếu đối phương là người Phù Tiên giới thì khẳng định ngươi có thể nhận ra. Chỉ cần xác định hắn là người Phù Tiên giới, chuyện sau đó sẽ dễ làm. Còn ta đến núi Vô Thần, hỏi đại nhân Vô Thần có phải mới đây thành lũy Phù Tiên giới bị người khác phá hủy không.”
Những lời này của Thương Lan Thần Uy khiến sắc mặt Thương Lan Lệnh khó coi cực kỳ.
Một câu từng trải nhiều nhất, kiến thức cũng rộng nhất đã kéo lão xuống vũng lầy, làm lão không thể không tự mình đi xử lý chuyện này. Câu cuối cùng y bảo đi gặp đại nhân Vô Thần càng khiến lão nghiến răng nghiến lợi, hoàn toàn không thể phản bác.
Biện pháp Thương Lan Thần Uy đưa ra là, Thương Lan Lệnh đi Tử giới thăm dò bối cảnh của đối phương, còn y thì đi gặp đại nhân Vô Thần, hỏi thăm xem thành lũy Phù Tiên giới có xảy ra chuyện gì khác thường không.
Lão hoàn toàn không từ chối được, bởi vì lão không có tư cách đi gặp Vô Thần, thậm chí tộc trưởng gia tộc Thương Lan còn không có tư cách chủ động cầu kiến, chỉ có thể chờ triệu hồi thôi.
Vô Thần chính là một người lỗi lạc của Phù Tiên giới từ thời viễn cổ, nghe đồn lão xuất hiện lúc Phù Tiên giới được sinh ra. Tu vi của lão cao thâm đến mức không ai đoán được, chỉ biết lão tuyệt đối là vương giả của Phù Tiên giới.
Mặc dù Vô Thần không còn tiếp tục để ý mọi chuyện của Phù Tiên giới nữa, thậm chí rất nhiều người còn không biết đến sự tồn tại của một vương giả thời thượng cổ như lão, nhưng địa vị của lão trong lòng ba gia tộc lớn chưa từng lung lay.
Có thể nói tất cả những gì mà ba gia tộc lớn bây giờ đang có đều nhờ lão ban cho.
Mà Thương Lan Thần Uy có thể gặp mặt trực tiếp Vô Thần bởi vì lúc y ra đời, Vô Thần tự mình đến gia tộc Thương Lan, cũng đặt cho y cái tên Thần Uy, cho y đặc quyền tùy ý gặp mặt.
Cũng chính bởi vì chuyện này mà cuối cùng vị trí tộc trưởng bị phụ thân của Thương Lan Thần Uy giành được. Nếu không, dựa theo quy củ, Thương Lan Lệnh mới là người kế vị. Cho tới bây giờ, đây vẫn luôn là nỗi đau đớn trong lòng lão.
“Đại trưởng lão thấy sao?” Thương Lan Thần Uy nhìn Thương Lan Lệnh, khóe miệng cong lên thành một nụ cười lạnh.
"Thuộc hạ nghe theo sự sắp xếp của thiếu chủ." Thương Lan Lệnh chậm rãi đứng dậy hành lễ, trầm giọng trả lời.
Thương Lan Thần Uy mỉm cười, sau đó phất tay nói: "Vậy làm phiền đại trưởng lão, ta hy vọng trước khi ta từ núi Vô Thần trở về, phía đại trưởng lão cũng thu hoạch được tin tức. Giải tán đi!"
Dứt lời, Thương Lan Thần Uy biến mất ngay trên ghế, những người khác cũng vội vàng đứng dậy, sau khi cáo từ Thương Lan Lệnh thì cũng rời khỏi đại điện.
"Phụ thân…"
Đợi tất cả mọi người rời đi, Thương Lan Thắng đi tới, sắc mặt hắn cũng vô cùng khó coi.
Thương Lan Thắng chính là người dẫn đầu chín hóa thân đi xuống Tử giới.
"Có thật tu vi Thánh Thiên cảnh tầng chín cũng không ngăn được hắn không?" Thương Lan Lệnh nhíu mày hỏi.
Thương Lan Thắng nhớ lại nỗi sợ hãi khi bị Tu Thần khống chế, lắc đầu cười khổ bảo: “Ngăn không được, không thể chống đỡ mảy may. Hay là phụ thân đừng xuống thì hơn, để con phái mấy người đi xuống điều tra là được rồi. Nếu không phụ thân bỗng dưng phải hy sinh thần nguyên hóa thân, hao tổn tu vi thì uổng phí lắm.”
Thương Lan Lệnh híp mắt nhìn ra ngoài đại điện, ánh mắt lóe lên sự khác thường.
"Không được, cứ để vi phụ xuống thì hơn, có đôi khi nguy cơ cũng là cơ hội."