Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 310: Hai kế sách, thịt nướng sẽ gây nghiện!

Chương 310: Hai kế sách, thịt nướng sẽ gây nghiện!

Sau khi thu hoạch sinh linh chi lực của gần ba mươi cường giả Thánh Thiên cảnh như Ninh Nguyên Vũ, Tu Thần lại mở rộng phạm vi lĩnh vực gấp hai lần, tuy chưa tiến vào lĩnh vực của Tấn vương triều, nhưng cơ bản hơn mười tiểu quốc xung quanh Ninh vương triều đều đã bị bao phủ.

Nhưng hắn không chọn thay các hoàng đế của những quốc gia này bằng con rối của mình, hắn đợi hành động tiếp theo của tộc Thương Lan.

Tu Thần đoán rằng bọn họ chắc chắn sẽ phái người đến thêm lần nữa, chỉ có điều sẽ không giao chiến chính diện, mà chỉ muốn tra ra bối cảnh và căn nguyên của hắn, sau đó mới ứng phó.

Bây giờ hắn cần phải làm hai việc.

Việc thứ nhất là bắt đầu từ Ninh vương triều, chế tạo ra một vương triều chống lại tộc Thương Lan, sau đó mở rộng sức ảnh hưởng của nó ra toàn Tử giới.

Việc thứ hai chính là cho đồ đệ và thuộc hạ của hắn đến các đại lục của Thương Lan Tử giới, sau đó gia nhập vào thế lực của các vương triều siêu cấp kia. Cho bọn họ luyện tập, đồng thời cũng dần dần khống chế quyền lực trong tay, đợi sau khi bản thân kiểm soát được những vương triều đó, liền thay đổi triều đại.

Cuối cùng là cho chiến tranh nổ ra, khiến cả Thương Lan Tử giới hỗn loạn không thể khống chế.

Sau đó, Tu Thần sẽ cố ý để tổ chức miếu Thiên Thần bị người của tộc Lan Thương từng bước tra ra, cho bọn họ biết tất cả những điều này, gồm cả thế lực sau lưng Tu Thần là một tổ chức thần bí mang tên miếu Thiên Thần.

Đây chính là thanh thế hắn tạo cho mình để tiến vào Nguyên giới, cũng là đánh bóng danh tiếng.

Tu Thần đi một vòng quanh lĩnh vực vô địch mà mình kiểm soát, thu hoạch sinh linh chi lực của các cường giả từ Thượng Tôn cảnh trở lên xong lại hồi sinh cho họ, sau đó quay về Thiên Khôn Tử giới.

Sau khi khống chế Thiên Khôn Tử giới, hắn chưa báo cho đám người ở núi Thiên Tử một tiếng đã rời đi, bây giờ đám nhóc đó chắc đang lo lắng lắm, bởi vì tìm khắp nơi đều không thấy bóng dáng của Tu Thần, giống như hắn đã bốc hơi khỏi nhân gian vậy.

Nhìn thấy Tu Thần trở lại, Phương Nhuế Nhuế vội vã chạy đến.

“Thầy đi đâu làm gì đó? Tại sao bỗng nhiên biến mất vậy? Các sư tỷ đều ra ngoài tìm kiếm người rồi.” Phương Nhuế Nhuế cong môi hỏi.

Tu Thần cười, xoa đầu tiểu nha đầu nói: “Đi đến thế giới khác chơi một chút, đợi chút nữa đưa các ngươi qua đó.”

“Thế giới khác?”

Mắt Phương Nhuế Nhuế vụt sáng, sau đó hưng phấn hỏi liến thoắng: “Là Tử giới khác sao? Thầy lại đi làm cường đạo à!”

Mắt Tu Thần giật giật, hắn búng Phương Nhuế Nhuế một cái, giận dỗi nói: “Cái gì mà cường đạo? Việc mà vi làm sư gọi là tranh đoạt, hiểu chưa?”

Phương Nhuế Nhuế chu mỏ, tự xoa đầu lẩm bẩm: “Đây chẳng phải là một sao…”

Tu Thần không để ý đến nha đầu này nữa, đi đến Thiên Trì Viên Bàn. Mục Ngưng Sương thấy Tu Thần trở về, vui mừng nói: “Vừa rồi ta còn nghĩ không biết tối nay ngài có về ăn cơm không, đã chuẩn bị bữa tối rồi.”

Bây giờ Mục Ngưng Sương gần như thành bảo mẫu rồi, mỗi ngày đều chăm sóc cho đám nhóc này, nhưng hình như nàng cũng rất vui vẻ với vai trò ấy. Có lẽ đối với nàng mà nói, làm một nhân viên cấp dưỡng ít nhất còn có thể chứng minh bản thân vẫn có giá trị.

“Bọn họ đều ra ngoài rồi sao?” Tu Thần nhìn xung quanh, không thấy còn ai khác.

“Đúng vậy, đều nói là đi tìm ngài. Ta nói với họ rằng không cần thiết, ngài đời nào lại xảy ra chuyện được chứ.” Mục Ngưng Sương cười nói.

Cũng không biết tại sao, nói chung nàng cảm thấy Tu Thần là lợi hại nhất, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì, vô cùng tin tưởng hắn.

Tu Thần cười ha ha, sau đó phất tay, tất cả mọi người đều trở lại.

“Thầy? Người về rồi?” Kinh Như Tuyết bàng hoàng, nhìn thấy Tu Thần lập tức vui mừng nói.

Tu Thần gật đầu: “Được rồi, đi họp.”

Nghe đến họp, tất cả đều sửng sốt, đã rất lâu rồi bọn họ chưa họp hành gì, trong lòng biết rõ chắc chắn Tu Thần có kế hoạch sắp triển khai.

“Ta đi chuẩn bị trái cây, nước uống.” Mục Ngưng Sương nói.

Họp là việc của họ, nàng chỉ là một người phàm, tham gia cũng không có tác dụng gì.

“Được, ta muốn thêm đá vào xoài dầm.” Tu Thần gật đầu cười.

“Sư nương, sinh tố dừa của con cũng thêm đá nhé!” Phương Nhuế Nhuế vội giơ tay.

Tu Thần lườm tiểu nha đầu một cái, sau đó nói: “Họp thôi.”

Tiểu nha đầu lè lưỡi. Mọi người đến bên bàn, nghiêm túc ngồi xuống, cảm giác này có chút giống cuộc họp ở công ty hiện đại vậy.

Đây cũng là một điều đặc sắc của miếu Thiên Thần, ở thế giới huyền ảo, nếu cần thảo luận vấn đề gì, mọi người không ngồi cùng nhau như vậy, thường là một người ngồi trên cao, những người khác ngồi hai hàng phía dưới, thậm chí có chỗ còn trực tiếp quỳ ở dưới.

“Thiên Khôn Tử giới với chúng ta mà nói đã không cần thiết phải mở rộng nữa rồi.” Tu Thần trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

“Thầy đã hoàn toàn khống chế được Thiên Khôn Tử giới rồi sao? Đã lấy được Trú Giới Linh Châu rồi sao?” Thượng Cung Cẩn lập tức hỏi trong nỗi kinh ngạc vô biên.

Là người đã từng có được Tử giới, Thượng Cung Cẩn hiểu rõ tầm quan trọng và tính an toàn của Trú Giới Linh Châu, cơ bản không thể bị người khác tìm thấy được.

Đây cũng là lý do vì sao Tu Thần phải lên kế hoạch ép tộc Thương Lan phải sử dụng Trú Giới Linh Châu để đối phó hắn. Nếu bảo hắn đi tìm, phỏng chừng phải dùng lĩnh vực vô địch kiểm soát toàn bộ Thương Lan Tử giới, hơn nữa có lẽ còn tiêu tốn không ít thời gian.

Nhưng nếu lấy được Trú Giới Linh Châu của Thương Lan Tử giới trước, vậy thì rất có khả năng trong chớp mắt sẽ thu được sinh linh chi lực đủ để kiểm soát toàn bộ Tử giới, hiệu quả nhanh gấp vô số lần.

“Ừ, đã bị ta ăn rồi.” Tu Thần nói.

Thượng Cung Cẩn trợn mắt, nhìn Tu Thần với vẻ mặt kinh ngạc, bộ dạng sợ hãi cực độ.

“Sao thế Thượng Cung? Trú Giới Linh Châu đó rất khó ăn sao?” Phương Nhuế Nhuế hiếu kỳ hỏi.

“Nó chứa đựng pháp tắc chi lực của cả Tử giới, còn có sinh linh chi lực lớn vô cùng, thầy ăn như vậy không đầy bụng sao?” Thượng Cung Cẩn cười khổ.

Cho dù lúc nàng ở thời kỳ đỉnh cao, cũng không dám có suy nghĩ nuốt Trú Giới Linh Châu. Nàng nhắm bản thân sẽ phát nổ, không tiêu hóa nổi.

Nếu thật sự ai cũng có thể nuốt được, tiêu hóa được, thì Trú Giới Linh Châu đã sớm đã bị ăn sạch rồi.

“Khẩu vị của thầy lớn như vậy đương nhiên không bị đầy bụng rồi.” Kinh Như Tuyết bụm miệng cười.

“Đại nhân, Trú Giới Linh Châu có mùi vị như thế nào vậy? Ngọt không?” Tiger ngây ngô hỏi.

Khi nghe những lời của Thượng Cung Cẩn, ý nghĩ đầu tiên của nó là có ngon hay không, nghe có vẻ rất sang, nó muốn hỏi xem có thể làm thành xiên nướng được không.

Tiger hỏi câu này xong tất cả đều quay sang lườm nó.

“Câm miệng đi, ngươi bị nghiện thịt nướng rồi, e là ngay cả Trú Giới Linh Châu cũng đem đi nướng ăn.” Tiểu Bạch bên cạnh cạn lời.

“Lúc nãy khi ta và Tiger đi tìm đại nhân, tên tiểu tử này nhìn thấy một con rắn xanh sáu đuôi, thế là chặt đuôi người ta đi nướng ăn! Cuối cùng nó lại lấy xương đuôi rắn ăn còn sót lại nối cho người ta, nói sau này mọc lại sẽ đến chặt tiếp, dọa con rắn xanh đó khóc luôn. Tiger bây giờ đã bị nghiện thịt nướng rồi, nhìn thấy gì cũng muốn nướng.” Thiết Đầu cũng trêu chọc.

“Ngươi lợi hại! Đồ nướng mà cũng nghiện được!” Phương Nhuế Nhuế giơ ngón tay cái hướng về phía Tiger.

Tiger cười toe toét, ngại ngùng gãi đầu.

“Được rồi, đừng lắm chuyện nữa, nói chính sự đi.” Tu Thần gõ bàn.

Mọi người lập tức ngồi thẳng dậy, không đùa giỡn nữa.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch