Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 312: Làm người không tự lực, cả đời sống dựa dẫm!

Chương 312: Làm người không tự lực, cả đời sống dựa dẫm!

“Nếu đồ nhi là Thương Lan Dạ, nhất định sẽ để Thương Lan Lệnh hoặc người của lão hạ giới thăm dò căn nguyên và bối cảnh của thầy trước, tuyệt đối sẽ không phái thêm người của mình xuống.” Thượng Cung Cẩn nói một cách nghiêm túc.

“Tại sao vậy?” Khuôn mặt Tiểu Bạch ngập tràn câu hỏi.

Những người khác cũng tỏ vẻ nghi hoặc nhìn sang Thượng Cung Cẩn.

“Lúc nãy thầy cũng có nói rồi, bọn họ đã cử Thánh Thiên cảnh tầng chín xuống, chắc chắn đều là hóa thân. Nếu hóa thân của người có tu vi Thánh Thiên Cảnh tầng chín bị tổn hại, thì bản thể của bọn họ ít nhất cũng bị hao tổn mười vạn năm tu vi, cái giá này không phải ai cũng có thể chấp nhận được. Thương Lan Dạ chắc chắn sẽ không để người của mình xuống nữa. Lão sẽ mượn cớ, lấy con trai mình ra làm lý do phân công hai phía, con trai mình đi tìm Vô Thần xác nhận xem có phải thành lũy của Phù Thiên giới bị người khác mở ra hay không, còn Thương Lan Lệnh sẽ phải đi xác nhận thân phận của thầy một lần nữa.” Thượng Cung Cẩn giải thích.

Mọi người nghe xong bàng hoàng tỉnh ngộ.

Tu Thần gật đầu hài lòng.

Quả thật không hổ là thánh nữ của Vũ Hóa Thần triều Thiên giới, ít nhất thì tính toán cũng rất ổn.

Đây cũng coi như âm mưu của Thương Lan Dạ. Thương Lan Lệnh không muốn cũng phải chấp hành.

Nhưng Tu Thần và Thượng Cung Cẩn đều nghĩ sai một điểm, thật ra tất cả tính toán đều là của Thương Lan Thần Uy. Hai người Tu Thần đều không biết rằng Thương Lan Dạ đang bế quan.

“Gia tộc lợi hại này cũng thật rắc rối, không ngừng đấu đá lẫn nhau, không mệt mỏi sao?” Tiger tặc lưỡi.

Nó cực kỳ không thích đấu đá, bởi vì nó cảm thấy với trí tuệ của bản thân mình, sống trong môi trường đó có lẽ bị bán đi còn giúp người ta đếm tiền.

“Người ta thích đấu đá chứ sao nữa, sao mà quản được?” Phương Nhuế Nhuế nhếch mép cười chế giễu.

Bọn họ thật sự không thể lý giải nổi hành động này, bởi ở miếu Thiên Thần căn bản sẽ không xuất hiện tình huống kiểu ấy. Người một nhà tương thân tương ái đoàn kết lẫn nhau không tốt hơn sao? Tính kế lẫn nhau sẽ chỉ bị người ta lợi dụng, sau đó mất tất cả.

Bây giờ Tu Thần bắt đầu lợi dụng bọn họ rồi.

“Vậy chúng con phải làm gì bây giờ đây thầy?” Kinh Như Tuyết quay sang hỏi Tu Thần.

Tu Thần cười ha ha nói: “Việc các ngươi cần làm rất đơn giản, chính là đi đến các đại lục của Thương Lan Tử giới, sau đó gia nhập vào thế lực của các vương triều đó, làm loạn toàn bộ Thương Lan Tử giới là được.”

“Trò này vui đó, nghe có vẻ rất thú vị. Nếu chúng con trở thành đại lão rồi, thì có thể đánh người khác đúng không? Ví dụ con trở thành một người rất có quyền lực, sau đó con thấy vương triều của sư tỷ rất kiêu căng, con liền phát động bên con đi đánh tỷ ấy?” Phương Nhuế Nhuế hỏi với vẻ hưng phấn.

Đánh người của mình, cô bé thích thú vô cùng.

“Đúng vậy.” Tu Thần mỉm cười gật đầu.

“Như vậy vui quá, vậy khi nào chúng con đi được?” Phương Nhuế Nhuế vui mừng hỏi, sau đó nhìn sang Tiểu Bạch và Tiểu Vũ nói: “Hai ngươi cẩn thận đó, ta sẽ đánh hai ngươi đầu tiên!”

Tiểu bạch lườm một cái nói: “Ai sợ ai chứ.”

Tu Thần gõ bàn, mọi người lập tức yên lặng trở lại.

“Ta có thể cho các ngươi thực lực, nhưng tâm cơ và mưu lược lại cần các ngươi tự bồi đắp tu luyện. Hiệu quả mà ta muốn nhìn thấy là tất cả các ngươi ở đây đều thông qua bản thân có được địa vị trong các vương triều lớn ở Thương Lan Tử giới, thậm chí có thể tung hoành ngang dọc, khuấy đảo Thương Lan Tử giới.”

“Ta sẽ đối phó tộc Thương Lan, còn kẻ địch của các ngươi chính là người của mình. Kết quả cuối cùng mà ta muốn nhìn thấy chính là người của miếu Thiên Thần chúng ta sẽ trở thành lực lượng chủ đạo, quấy rối cục diện của Thương Lan Tử giới. Không có cơ hội hồi sinh, chết rồi thì ngoan ngoãn trở về miếu Thiên thần ngồi xem những người khác chơi game, cho đến khi trò chơi kết thúc.”

“Ta sẽ đặt ra vài quy tắc của trò chơi. Thứ nhất, các ngươi không được để lộ thân phận là thành viên của miếu Thiên Thần ra ngoài, không được để người khác biết các ngươi là đồng môn, ai để lộ hoặc tiết lộ sẽ lập tực bị loại, còn bối cảnh thân phận phải bịa ra như thế nào để cho chủ của vương triều tin tưởng là vấn đề mà các ngươi phải tự suy nghĩ.”

“Thứ hai, nếu đã tham gia vào trò chơi này, thì các ngươi chính là kẻ địch của nhau, có thể đấu đá một mất một còn, có thể không từ thủ đoạn, nhưng không thể đối phó người khác bằng câu chuyện hoặc thân phận thật sự. Có nghĩa là trước đó các ngươi hoàn toàn không quen biết, không hiểu nhau. Sau khi trò chơi kết thúc, toàn bộ ân oán thù hận đều phải vứt bỏ, không bỏ được thì ta giúp các ngươi giải quyết!”

“Thứ ba, để công bằng, ta sẽ thăng cấp tu vi của các ngươi lên Thánh Thiên cảnh tầng năm. Tu vi như vậy ở Thương Lan Tử giới không được xem là lợi hại nhất, nhưng đủ để các ngươi được xem trọng ở bất cứ vương triều nào. Không cho phép hai người cùng gia nhập vào một vương triều, bất kể các ngươi gia nhập vương triều siêu cấp hay nước chư hầu ở dưới, đều phải hành động đơn độc.”

“Chỉ có ba điều này thôi, nhớ cho kỹ, các ngươi không có cơ hội hồi sinh, chết rồi thì ngoan ngoãn quay về đợi.”

“Nhớ kỹ đây chỉ là một trò chơi! Giống như lúc các ngươi chơi game thùng, thời điểm đối kháng chỉ hận không thể đập chết đối phương, nhưng trò chơi kết thúc vẫn không ảnh hưởng đến tình cảm của các ngươi. Hơn nữa chỉ có một người chiến thắng cuối cùng, người này sẽ được ta ban cho một phần thưởng cực lớn.

“Nghe rõ chưa?” Tu Thần nhìn quét một lượt rồi hỏi.

“Rõ rồi ạ!”

Tất cả đều trịnh trọng gật đầu, ánh mắt lộ vẻ kích động. Phần thưởng mà Tu Thần tặng chắc chắn là lợi hại nhất Chư Thiên Vạn Giới! Ai cũng muốn có được.

Hơn nữa tu vi của mọi người đều như nhau, vậy thì phải dựa vào đầu óc mà hành động, như vậy càng tăng thêm cảm giác mong chờ của bọn họ.

Tu Thần coi tất cả mọi việc thành một trò chơi, vậy thì tính chất và tâm thái cũng hoàn toàn khác biệt.

Bình thường khi bọn họ chơi game thùng cũng tranh cãi không dứt ra được, chỉ hận không thể quăng điều khiển ra đánh một trận, nhưng sau khi chơi xong vẫn không ảnh hưởng đến quan hệ của họ.

Phải nhấn mạnh điểm này là vì Tu Thần lo lắng bọn họ sẽ có người rơi vào bế tắc.

“Rất tốt, cuối cùng nói một chút về tôn chỉ của miếu Thiên Thần chúng ta.” Tu Thần mỉm cười gật đầu.

Mọi người quay qua nhìn nhau, lập tức đồng thanh hô vang: “Làm người không tự lực, cả đời sống dựa dẫm!”

Mục Ngưng Sương đứng bên cạnh nghe xong khẩu hiệu này liền sững người.

Tươi mới thoát tục vậy sao?

Nhưng nghĩ đến tính cách của Tu Thần, hình như cũng không có gì sai.

“Ngoài Như Tuyết ra, tất cả nhắm mắt lại.” Tu Thần nói.

Bản Thân Kinh Như Tuyết đã là tầng năm rồi, cho nên nàng ta không cần phải thăng cấp nữa.

Những người khác lập tức nhắm mắt, hưng phấn không thôi.

Tu Thần vươn tay, suy nghĩ hiện ra trong đầu.

Phút chốc hắn đã thăng cấp tu vi của tất cả mọi người lên Thánh Thiên cảnh tầng năm.

Sau đó còn chưa đợi bọn họ mở mắt, Tu Thần đã phất tay. Tất cả bọn họ đều bị đưa đến Thương Lan Tử giới.

Giờ chỉ còn sót lại một mình Mục Ngưng Sương.

“Sao thế? Ngươi cũng muốn đi sao?” Tu Thần thấy vẻ mặt của Mục Ngưng Sương liền cười hỏi.

Mục Ngưng Sương lắc đầu nói: “Ta không thích chém giết, chỉ cần nấu nướng tưới hoa là vui lắm rồi.”

Tu Thần ngắm nhìn Mục Ngưng Sương, từ trên người nàng luôn có một cảm giác rất kỳ lạ, đó là Mục Ngưng sương rất bài xích sức mạnh, đối với việc tu luyện rất phản đối.

Cảm giác này thật kỳ lạ, không có nguyên nhân, chỉ là trực giác của Tu Thần mà thôi.

Có lẽ liên quan đến thân phận của nàng ta.

Nhưng hiện nay Tu Thần vẫn chưa có cách nào lấy được thêm thông tin về thân phận của Mục Ngưng Sương, chỉ đành đợi chủ nhân của con mắt trong lòng bàn tay lúc trước xuất hiện mới có thể biết được.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch