Trong một khu rừng rậm rạp trên dãy núi ở Bắc đai lục của Thương Lan Tử giới, Kinh Như Tuyết cầm một tờ giấy trong tay.
Nàng mở ra xem, là chỉ thị của Tu Thần.
“Khu vực bên trái Nam đại lục.”
Bên trên còn có một tấm bản đồ, là nơi mà Tu Thần nói đến.
Xem xong nội dung chỉ thị, Kinh Như Tuyết liền đốt tờ giấy đi.
Tu Thần để tránh bọn họ đụng độ nhau ở một vương triều, đã sắp xếp mỗi người một vị trí.
Tu Thần chia mỗi đại lục trong bốn đại lục thành ba khu tả - trung – hữu, bọn Kinh Như Tuyết chỉ cần đến khu vực quy định của mình là được, còn muốn gia nhập vào vương triều nào là do họ tự chọn lựa.
Đương nhiên nếu ở khu vực được phân chia không có vương triều nào mà họ muốn gia nhập, vậy thì chỉ đành bỏ đi tìm nơi khác, nhưng điều kiện tiên quyết là không được trùng với những người khác.
Một vương triều chỉ có thể tồn tại một đệ tử của miếu Thiên Thần mà thôi, đây là quy tắc cơ bản của trò chơi.
Kinh Như Tuyết nhìn quang cảnh xung quanh, sau đó trực tiếp ra khỏi dãy núi, đi về phía Nam đại lục.
Những người khác của miếu Thiên Thần cũng lần lượt xem xong chỉ thị mà mình nhận được, đi về phía đích đến của mình.
Khu vực Thượng Cung Cẩn được đưa đến gần với Ninh vương triều, nàng được chỉ định đến khu vực bên phải Bắc đại lục, cho nên nàng có thể chọn gia nhập một vương triều gần đó.
Muốn có được thắng lợi, thì chắc chắn phải chọn một vương triều có tiềm lực, cho nên Thượng Cung Cẩn trực tiếp đến thành Thiên Đô - quốc đô của Ninh vương triều.
Sau đó, nàng gặp được Ninh Nguyên Vũ đã ở đây đợi nàng rất lâu.
Nàng vừa đến thế giới này chưa đến nửa tiếng, thế mà lại có một cường giả Thánh Thiên cảnh tầng năm đang đợi nàng, đây không phải chuyện tốt lành gì.
Ninh Nguyên Vũ khẽ cười, sau đó nói: “Ở đây đã có người rồi, ngươi vẫn nên đi nơi khác đi.”
Thượng Cung Cẩn: “…”
Nhìn khí thế của đối phương, nàng vốn còn tưởng sắp đánh một trận, không ngờ lại là người của mình.
Thượng Cung Cẩn trực tiếp quay người bỏ đi, không nói thêm câu nào.
Nếu đã ở trong trò chơi, thì chắc chắn phải tuân thủ quy tắc của trò chơi, nàng ta không hỏi ai đã đến Ninh vương triều trước, mà trực tiếp đi tìm chỗ khác.
Sau khi Thượng Cung Cẩn rời đi, Tu Thần xuất hiện bên cạnh.
Ninh vương triều chưa bị người khác nhanh chân đến trước, Tu Thần muốn tự tay kiểm soát bố cục của vương triều này.
Tu Thần nhìn Ninh Nguyên Vũ. Hắn sáng tạo ra lão, ban cho lão một linh hồn hoàn toàn mới. Ninh Nguyên Vũ bây giờ trung thành tuyệt đối với Tu Thần.
“Đi đi, quyết định của một mình Ninh Chính không đủ để thuyết phục bách quan quần thần, ngươi phải tới chống lưng cho hắn.” Tu Thần nói.
Ninh Nguyên Vũ mỉm cười gật đầu, cung kính bái lạy, sau đó biến mất tại chỗ.
Sau khi Ninh Nguyên Vũ đi khỏi, Tu Thần nhìn về hướng Thượng Cung Cẩn bỏ đi, lý do để Thượng Cung Cẩn ở lại Bắc đại lục, tất nhiên là có nguyên do.
Người của tộc Thương Lan chắc chắn sẽ bắt đầu điều tra từ khu vực lân cận Ninh vương triều. Những người khác đối phó với tộc Thương Lan e rằng sẽ không dễ dàng, mà Thượng Cung Cẩn là thánh nữ của Vũ Hóa Thần triều, bất kể là mưu lược hay kiến thức đều vượt xa những thành viên khác trong miếu Thiên Thần. Để nàng ta đối mặt với người của tộc Thương Lan tất nhiên là lựa chọn tốt nhất.
Thượng Cung Cẩn đến một nước chư hầu gần Ninh vương triều, tên là Tử Nguyệt quốc
Tử Nguyệt quốc sống dựa vào Ninh vương triều, được xem như là một nước chư hầu.
Thượng Cung Cẩn tính toán rằng nếu đã không chọn được Ninh vương triều lợi hại nhất, vậy thì chọn một nước yếu kém, ít nhất có thể nhanh chóng khống chế, sau đó phát triển thêm.
Tuy nàng chỉ là thánh nữ của Vũ Hóa Thần triều, lại không kế thừa chức vị trưởng tộc, nhưng cha nàng ban đầu đã xem như nửa thoái vị, việc lớn việc nhỏ đều giao cho nàng xử lý, giống như Thương Lan Thần Uy bây giờ vậy.
Diện tích của Tử Nguyệt quốc không lớn, chỉ có hơn hai triệu ki lô mét vuông, dân số khoảng gần một trăm triệu người.
Thượng Cung Cẩn trực tiếp đi đến kinh đô của Tử Nguyệt quốc.
Nàng phóng thần thức ra, phát hiện tu vi cao nhất của cả kinh đô chỉ đạt đến Thánh Thiên cảnh tầng ba, hơn nữa có vẻ không phải là người trong hoàng thất, hơi giống nghệ nhân của các gia tộc
Thượng Cung Cẩn xuất hiện ở trước một tòa lâu đài.
Một nhóm binh sĩ đang canh gác nghiêm ngặt ở cửa ra vào, tu vi đều ở Thần Thông cảnh.
Nhóm người này chỉ là binh sĩ bình thường, nhưng nếu đặt đội hình này ở Tản giới thì thật khoa trương. Cường giả Thần Thông cảnh mà lại đứng gác cổng, thật sự có cảm giác lấy dao mổ trâu giết gà vậy.
Thượng Cung Cẩn không để bị phát hiện, chớp mắt đã lắc người tiến vào trong lâu đài.
Bên trong lâu đài có một nam tử dáng người ốm yếu, mặt mũi vàng vọt đang cầm bút lông, run rẩy viết gì đó.
Thượng Cung Cẩn xuất hiện sau lưng đối phương, hoàn toàn không bị đối phương phát giác.
“Loạn thần tặc tử, giết!”
Trên giấy viết dày đặc những chữ này, giữa dòng chữ chứa đầy nỗi oán hận vô biên.
Thượng Cung Cẩn nheo mắt rồi lên tiếng: “Dùng bút không thể khiến ngươi giữ vững giang sơn.”
“Ai?”
Nam Tử quay phắt lại, sau đó nhìn thấy Thượng Cung Cẩn đeo mặt nạ kim loại màu đen, lập tức biến sắc, quay đầu ra ngoài cửa muốn kêu cứu, nhưng lại phát hiện bản thân không nói được câu nào.
Nam tử mở to miệng, hoảng hốt nhìn Thượng Cung Cẩn, khuôn măt vốn đã tái nhợt lúc này càng khó coi hơn.
“Ngươi là hoàng đế của Tử Nguyệt quốc à?” Thượng Cung Cẩn lạnh lùng hỏi.
Nam tử gật đầu.
“Một hoàng đế mà lại trốn trong thư phòng viết những câu chữ tràn đầy phẫn nộ, xem ra ngươi làm hoàng đế cũng không được hài lòng lắm nhỉ? Hơn nữa bên cạnh một hoàng đế mà đến cả một cao thủ Thánh Thiên cảnh cũng không có, quá thê thảm rồi.” Thượng Cung Cẩn cười chế giễu.
Nam tử run rẩy, trong ánh mắt lộ rõ nỗi phẫn nộ và nhục nhã.
Hiển nhiên, những lời của Thượng Cung Cẩn đã đâm vào tận tâm can hắn.
Thượng Cung Cẩn giải trừ giam cầm.
Nam Tử mềm nhũn người, quỳ dưới đất thở dốc từng hơi.
“Ngươi… rốt cục ngươi là ai?”
Thượng Cung Cẩn nói: “Ta? Một kẻ tu luyện lánh đời mà thôi. Ta rất hứng thú với việc của ngươi, nói nghe xem, có lẽ ta vui vẻ sẽ giúp ngươi một tay.”
Nam Tử nghe được những lời này của Thượng Cung Cẩn, toàn thân run rẩy, vô thức nhìn ra bên ngoài.
“Không cần nhìn đâu, trong đất nước này của ngươi vẫn chưa có ai đủ khả năng làm đối thủ của ta.” Thượng Cung Cẩn nói.
Nam tử chậm chạp nuốt nước bọt, thấp giọng hỏi: “Ngươi thật sự có thể giúp ta sao? Giúp ta diệt trừ những tên loạn thần tặc tử đó? Để Tử Nguyệt quốc trở về tay hoàng tộc?”
Thượng Cung Cẩn kiếm một cái ghế ngồi xuống, khẽ cười một tiếng rồi nói: “Vậy thì phải xem xem, câu chuyện của ngươi có thể khiến ta cảm động mà giúp ngươi không.”
Nam tử loạng choạng đứng dậy, cơ thể hắn thật sự vô cùng yếu ớt, tu vi chỉ đạt Hóa Thần cảnh, hơn nữa Hóa Thần cảnh này cũng đã sắp cạn kiệt sức lực rồi.
“Ta là hoàng đế của Tử Nguyệt quốc, tên là Tử Nguyệt Vân Vũ. Ba trăm năm trước lão tổ tông của Tử Nguyệt quốc gặp đại hạn đã tọa hóa, sau đó đồ đệ duy nhất của lão tổ tông là Thượng Cung Hạo được ta đề bạt làm quốc sư, phò tá ta quản lý Tử Nguyệt quốc.”
Thượng Cung Cẩn hứng thú đổi tư thế ngồi, nàng ta cảm thấy Tử Nguyệt Vân Vũ sẽ kể một câu chuyện rất quen thuộc với nàng.