“Nhưng mà, ai có thể nghĩ rằng Thượng Quan Hạo lại là kẻ lòng lang dạ thú, vong ân phụ nghĩa! Nếu không có lão tổ năm đó thu nhận, làm sao hắn có được địa vị như ngày hôm nay? Sau khi lão tổ đi rồi hắn lại dùng thân phận quốc sư lôi kéo quần thần, hoàn toàn lấn át quyền hành trong tay hoàng thất Tử Nguyệt quốc, bây giờ Tử Nguyệt quốc đã biến thành nơi của riêng mình hắn rồi.”
Tử Nguyệt Vân Vũ nói đến đây liền nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt tràn đầy phẫn hận và không cam lòng.
Thượng Cung Cẩn khẽ cười một tiếng, nói: “Chẳng phải không có thực lực thì chắc chắn sẽ bị thôn tính sao? Chuyện này rất bình thường mà. Chỉ trách chính ngươi không biết cố gắng mà thôi.”
Mặc dù cảnh ngộ của nàng và Tử Nguyệt Vân Vũ khá giống nhau, nhưng cũng không thể đồng cảm với đối phương.
Nói cho cùng vẫn là vì chính mình không đủ mạnh mẽ.
Năm đó Dạ Hạ Thiên Quân được Thượng Cung Hàn Thiên nhận nuôi, khi đó trong lòng Thượng Cung Cẩn đã cảnh giác, cho nên nàng rất cố gắng tu luyện tăng tu vi cho mình.
Điều này hoàn toàn khác với đám hoàng thất miệng ăn núi lở, không có chí tiến thủ của Tử Nguyệt quốc hiện giờ.
Sỡ dĩ cuối cùng Dạ Hạ Thiên Quân có thể lật đổ Vũ Hóa Thần triều, là bởi vì có sự nhúng tay của Trường Sinh Lâm. Không có Trường Sinh Lâm ở sau lưng gây rối, mười tên Dạ Hạ Thiên Quân cũng khó mà đoạt được Vũ Hóa Thần triều.
Chỉ có thể nói việc Vũ Hóa Thần triều bị hủy diệt chính là một âm mưu đã được vạch sẵn từ rất lâu. Còn Tử Nguyệt quốc thì không giống vậy, hoàn toàn chỉ bởi vì sự biếng nhác do chính con cháu của hoàng thất gây nên.
Song đây cũng là lý do khiến Thượng Cung Cẩn nhìn trúng quốc gia này, vô cùng dễ dàng khống chế.
“Ta thừa nhận, năm đó vì sự tồn tại của lão tổ mà con cháu hoàng thất chúng ta dần trở nên mất đi ý chí tranh đấu và lòng cầu tiến. Đến mức sau khi lão tổ tọa hóa cũng không có một thành viên hoàng thất nào có thể đứng lên đối đầu với Thượng Quan Hạo, để hắn bây giờ có thể tung hoành triều chính, triệt để đánh bại ta! Nhưng Tử Nguyệt quốc này là của dòng họ Tử Nguyệt chúng ta! Không phải của nhà họ Thượng Quan bọn hắn! Bổ nhiệm vị trí quốc sư đã là dưới một người trên vạn người mà hắn vẫn chưa biết thỏa mãn, còn muốn Tử Nguyệt quốc hoàn toàn thuộc về tộc Thương Quan của hắn! Ta không cam tâm!”
Tử Nguyệt Vân Vũ siết chặt hai nắm tay, ánh mắt tràn đầy sự phẫn nộ.
Thượng Cung Cẩn nhìn sang hắn, thản nhiên nói: “Ta giúp ngươi diệt trừ hắn thì có được lợi ích gì không?”
Tử Nguyệt Vân Vũ ngây người một lúc, chợt kích động nói: “Chỉ cần ngươi nói, chỉ cần ta có thể đáp ứng được, ta nhất định sẽ làm! Tuyệt không hai lời!”
Tử Nguyệt Vân Vũ không phải kẻ ngốc. Mặc dù bên cạnh hắn không có cường giả Thánh Thiên cảnh bảo vệ, chỉ có mấy tên cường giả Thánh Thiên cảnh do Thượng Quan Hạo phái tới giám sát mình, nhưng Thượng Cung Cẩn có thể thản nhiên đi vào thư phòng mà không bị phát hiện, thực lực tất nhiên sẽ không thua những kẻ giám sát kia.
Đối với hắn mà nói, lúc này đã không còn gì để mất, nếu tiếp tục không làm gì, để mặc cho mọi chuyện phát triển, thì Tử Nguyệt quốc sẽ nhanh chóng đổi quốc hiệu mất thôi.
Thượng Cung Cẩn nói thẳng: “Ta đã bế quan vạn năm, bây giờ rời núi cũng chỉ muốn tìm một nơi ở tốt, có tài nguyên tốt cung phụng cho ta có thể tiến thêm một bước. Ta có thể giúp ngươi, nhưng chức vị quốc sư phải để ta giữ. Ta muốn tất cả mọi thứ của Thượng Quan Hạo, còn về chuyện quyết sách của Tử Nguyệt quốc bọn ngươi, ta không can dự vào.”
“Không thành vấn đề!” Tử Nguyệt Vân Vũ thậm chí không suy nghĩ th mà đáp ứng ngay lập tức.
Hắn đã không thèm quan tâm đến việc Thượng Cung Cẩn có trở thành Thượng Quan Hạo kế tiếp hay không. Hiện giờ hắn chỉ có một nguyện vọng, chính là tiêu diệt được Thượng Quan Hạo, giải được mối hận trong lòng!
Thượng Cung Cẩn nheo mắt, trầm giọng nói: “Ngươi vẫn còn thời gian suy nghĩ cẩn thận rồi trả lời. Nếu như sau khi ta diệt trừ được Thượng Quan Hạo mà ngươi lại đổi ý, thì ta không ngại khiến Tử Nguyệt quốc các ngươi biến mất khỏi Bắc đại lục đâu.”
Tử Nguyệt Vân Vũ bày vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Xin tiền bối ra tay, thay Tử Nguyệt quốc ta tiêu diệt Thượng Quan Hạo! Say khi chuyện đã thành, tất cả tài nguyên của Thượng Quan Hạo đều được dâng lên cho tiền bối, phong tiền bối làm tân quốc sư của Tử Nguyệt quốc. Nếu ta đổi ý thì Tử Nguyệt quốc sẽ xử trí tùy theo ý tiền bối!”
Thượng Cung Cẩn khẽ cười một tiếng, lời nói đầu môi làm sao có thể giữ được?
Nàng biết bây giờ Tử Nguyệt Vân Vũ đã không còn đường lui nữa, Thượng Quan Hạo dù sao cũng là đệ tử duy nhất của lão tổ Tử Nguyệt quốc. Hơn nữa cũng là quốc sư được lão tổ Tử Nguyệt quốc bổ nhiệm, có thể quản lý Tử Nguyệt quốc cùng hoàng đế, nhưng đó đã là quá khứ cả rồi, Ninh vương triều không tiện can thiệp nhiều.
Nhưng đợi đến khi nàng diệt trừ được Thượng Quan Hạo, toàn bộ những gì Tử Nguyệt Vân Vũ đã nói cũng chỉ là lời của một mình hắn mà thôi. Khi ấy Ninh vương triều cũng có thể dùng lý do đó để ra tay đối phó với nàng.
Nhưng nàng không quá lo lắng, Tử Nguyệt Vân Vũ có thể tuân theo ước định thì dĩ nhiên là chuyện tốt, nếu như trở mặt không nhận, thì nàng cũng có rất nhiều thủ đoạn khiến đối phương phải trả giá đắt.
Trong một cuộc chiến, kẻ không có gì để mất sẽ là người chiến thắng.
“Lên triều tổ chức hội nghị quần thần đi.” Thượng Cung Cẩn thản nhiên nói.
“Bây giờ… sao?” Tử Nguyệt Vân Vũ có chút khó tin.
“Chẳng lẽ ngươi còn định chờ mấy năm nữa à?” Thượng Cung Cẩn cười lạnh hỏi.
Sắc mặt Tử Nguyệt Vân Vũ kích động, hắn vội vàng gật đầu: “Được! Được! Ta truyền lệnh xuống ngay đây!”
“Đi đi, ta ở đây là được rồi, chỉ cần tên Thượng Quan Hạo kia dám động thủ thì cái chết lại càng đến gần hơn với hắn thôi. Còn về chuyện phải làm thế nào, không cần ta dạy ngươi chứ?” Thượng Cung Cẩn nói.
“Đã rõ!”
Tử Nguyệt Vân Vũ khẽ gật đầu, sau đó đứng dậy, hơi cúi đầu với Thượng Cung Cẩn, sửa sang lại vẻ ngoài của mình rồi sải bước ra ngoài…
Rất nhanh, tin tức mở triều hội luận chính sự đã được truyền đi, triều thần Tử Nguyệt quốc thi nhau kinh ngạc. Bởi vì hiện giờ đã là xế chiều, chưa bao giờ triều hội luận chính sự được tiến hành vào giờ này. Tất cả mọi người cảm thấy có chuyện gì đó, vội vã chạy đến.
Lúc này Thượng Quan Hạo vừa mới luyện hóa thành công một viên châu màu đen trong tẩm cung của hắn, sau khi nghe bọn thủ hạ truyền tin cũng cau mày.
“Tử Nguyệt Vân Vũ lại nổi điên à?” Thượng Quan Hạo giễu cợt hỏi.
“Thuộc hạ không biết, nghe nói hình như là một mình ở trong ngự thư các ngây người cả ba canh giờ, sau đó đi ra liền truyền lệnh mở triều hội luận chính sự.” Tên thái giám kia trả lời.
Thượng Quan Hạo khép hờ mắt suy nghĩ, y thật sự hiểu rất rõ Tử Nguyệt Vân Vũ, thậm chí có thể nói là nhìn hắn lớn lên. Cho đến nay, vì sự can thiệp của y, Tử Nguyệt Vân Vũ thậm chí còn không thèm vào triều. Bởi vì tình hình của hắn chẳng khác nào hoàng đế bù nhìn, bất kì quyết sách nào cũng đều phải có sự gật đầu của Thượng Quan Hạo.
Lên triều nghị hội sẽ khiến địa vị hiện giờ của hắn càng trở nên rõ ràng hơn, tại sao bỗng nhiên chủ động nghị triều vào giấc chiều thế này?
“Thú vị đấy.” Thượng Quan Hạo khẽ cười vài tiếng.
“Khởi giá đến điện Đức Vận.”
…
Sau nửa canh giờ, trên điện Đức Vận, triều thần đã đến gần tám phần, những người còn lại cũng lục tục chạy đến.
Tử Nguyệt quốc vốn không lớn, với tu vi của triều thần thì trong nửa canh giờ hoàn toàn có thể dùng tốc độ cao nhất để chạy đến kịp.
“Vệ tướng quân, có biết vì sao bệ hạ bỗng nhiên hội triều vào xế chiều không?” Một đại thần Nguyên Đan cảnh vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc hỏi một tướng quân mặc nhung giáp bên cạnh.
“Không biết.” Nam tử lắc đầu đáp, mặt không chút sắc thái.
“Từ khi bệ hạ đăng cơ đến nay, triều hội buổi trưa còn chưa hề đến, chỉ sợ có chuyện lớn gì rồi.” Một đại thần khác gật gù nói.
“Ha ha, ta thì đoán hẳn là ý của quốc sư, chứ bệ hạ của chúng ta nào thích lên triều bao giờ.” Một đại thần khác trên mặt nở nụ cười sâu xa, mắt liếc về phía dưới hoàng vị.
Đó là chỗ Thượng Quan Hạo ngồi.
“Quốc sư đến!”
Nghe thấy âm thanh này, tất cả mọi người lập tức nghiêm mặt.
Thượng Quan Hạo mang theo nét cười nhạt thong dong đi đến.
“Tham kiến quốc sư!”
Quần thần cả triều quỳ xuống làm lễ với Thượng Quan Hạo.
Hành lễ như thế, người không biết còn tưởng rằng có hoàng đế đến.