Thượng Quan Hạo nhìn lướt qua đám triều thần, khẽ vuốt cằm ra chiều hài lòng.
Hiện giờ đại thần cả triều có gần một nửa đã âm thầm đầu quân cho y.
Quả thực y muốn làm tu hú chiếm tổ chim sẻ, biến Tử Nguyệt quốc thành của mình thật, nhưng lại không có lý do hoặc danh phận hợp lý.
Tử Nguyệt quốc trực thuộc Ninh vương triều. Đối với Ninh vương triều mà nói, họ sẽ không can thiệp vào việc nội bộ của Tử Nguyệt quốc, dù hiện giờ Tử Nguyệt Vân Vũ trở thành một tên vua bù nhìn, bị mất thực quyền thì họ cũng chẳng hề gì, chỉ cần đất nước này vẫn là tay chân của họ là được rồi.
Nhưng nếu Thượng Quan Hạo muốn phát động cuộc đảo chính, thành lập chính quyền mới thì tuyệt đối không thể.
Nếu như vậy, các nước chư hầu khác sẽ nghĩ như thế nào? Những quốc gia phụ thuộc vào Ninh vương triều vì muốn bảo vệ huyết mạch, kết quả kẻ khác họ lại muốn chiếm lấy chính quyền và lập ra một đất nước mới. Vậy mà các ngươi còn không thèm quan tâm, thì còn phụ thuộc vào các ngươi làm gì? Liệu sau này có phải cường giả nào đến cũng có thể diệt vua các nước chư hầu, sau đó trở thành vua mới không?
Cho nên vấn đề này Ninh vương triều nhất định sẽ không bỏ mặc.
Vì thế Thượng Quan Hạo vô cùng đau đầu, nhìn miếng thịt sắp đến miệng rồi mà không ăn được.
Dĩ nhiên y cũng biết thái độ của Ninh vương triều, cho nên chưa dám trở mặt đoạt chính quyền thực sự, chỉ mới cướp thực quyền của tên hoàng đế Tử Nguyệt Vân Vũ này mà thôi.
Nhưng y vẫn luôn có dã tâm biến họ Thượng Quan thành họ hoàng tộc.
Thượng Quan Hạo nhìn thoáng qua ngai vàng, Tử Nguyệt Vân Vũ còn chưa tới khiến sắc mặt y trầm xuống.
Từ trước đến nay chỉ y mới là người đến sau cùng. Mỗi lần lên triều, Tử Nguyệt Vân Vũ còn đến sớm hơn các đại thần khác, bởi vì hắn sợ đến muộn hơn Thượng Quan Hạo.
Nhưng hôm nay không giống vậy.
Buổi chiều đột nhiên triệu các quan lên triều vốn đã là một chuyện khiến người ta vô cùng nghi ngờ rồi, bây giờ người đề xuất lại không đến sớm, điều này khiến Thượng Quan Hạo cảm thấy có chút nguy cơ.
Chẳng nhẽ tên kia lôi kéo được ai đến làm chỗ dựa, sau đó muốn đối phó với mình?
Ý nghĩ này rất nhanh đã bị Thượng Quan Hạo phủ nhận.
Không ai lại vì một Tử Nguyệt quốc nho nhỏ mà đối phó với Thượng Quan Hạo, bởi vì chuyện này không có lời.
Mặc dù tu vi Thánh Thiên cảnh tầng ba ở lục địa phía Bắc không tính là cường giả đệ nhất, nhưng cũng có thể nằm trong hàng thứ hai.
Phải biết rằng, lão tổ tông của Ninh vương triều cũng mới lên đến Thánh Thiên cảnh tầng năm mà thôi.
"Thân thể bệ hạ không khỏe sao? Vì sao giờ còn chưa đến?" Thượng Quan Hạo lạnh nhạt hỏi.
Đám triều thần bên cạnh hơi đổi sắc mặt, ai cũng không dám tiếp lời.
Câu này thực sự quá đại nghịch bất đạo, nếu ở Ninh vương triều mà ngang nhiên nguyền rủa đương kim thánh thượng như vậy, dù ngươi có là cường giả Thánh Thiên cảnh tầng ba thì cũng phải bị tru di cửu tộc!
Mà ở Tử Nguyệt quốc, triều thần chỉ biết thở dài trong lòng, không ai dám đứng ra khiển trách Thượng Quan Hạo.
Thượng Quan Hạo nhìn đám triều thần xung quanh một lượt, cười khẽ một tiếng, sau đó đi đến vị trí quốc sư ở phía bên trái ngai vàng, trực tiếp ngồi xuống.
"Bệ hạ giá lâm!"
Chỉ chốc lát sau, tiếng hô của thái giám truyền vào trong tai mọi người, triều thần bên dưới rối rít quỳ xuống, song Thượng Quan Hạo chẳng mảy may nhúc nhích.
Đây là đặc quyền của y, thấy vua không cần phải hành lễ, thậm chí cho đến giờ hoàng đế phải mở miệng chào hỏi y trước.
Tử Nguyệt Vân Vũ mặc áo bào đế vương xuất hiện trên điện Đức Vận.
“Ngô hoàng vạn thế định an!” Quần thần dập đầu hô lên.
Tử Nguyệt Vân Vũ nhìn lướt qua đám người, sau đó nhìn về phía Thượng Quan Hạo đang ngồi trên vị trí quốc sư, mặt không đổi sắc theo sự nâng đỡ của cung nữ đi lên ngai vàng.
Một câu hắn cũng không buồn nói.
Thượng Quan Hạo hơi nhíu mày, trong lòng có chút tức giận.
Hôm nay Tử Nguyệt Vân Vũ có hơi khác thường thật. Trước kia khi đi qua trước mặt y, hắn đều khom người chào hòi, sau đó y sẽ đứng dậy hành lễ và chào hỏi lại.
Thế nhưng vừa rồi, Tử Nguyệt Vân Vũ trực tiếp đi qua, căn bản không thèm liếc mắt nhìn y.
Thượng Quan Hạo khẽ nhìn lướt qua Tử Nguyệt Vân Vũ, trong lòng cười lạnh, y muốn coi thử xem hôm nay tên rác rưởi này muốn chơi trò gì.
"Tất cả bình thân." Tử Nguyệt Vân Vũ trầm giọng nói.
"Tạ ơn bệ hạ!"
Cả đám quần thần dập đầu bái tạ, sau đó ồn ào đứng dậy.
Sắc mặt ai cũng kỳ quặc, dĩ nhiên bọn họ cũng cảm nhận được sự khác biệt của Tử Nguyệt Vân Vũ, trong lòng hoang mang vô cùng.
Vì sao hôm nay bệ hạ không hỏi thăm quốc sư? Hai người này hình không hề trao đổi gì?
Chẳng lẽ lần thượng triều đặc biệt này thực sự không phải là ý của quốc sư?
Ai cũng có những suy nghĩ của mình, tất cả đều chờ Tử Nguyệt Vân Vũ lên tiếng.
"Lần này vội vàng tổ chức buổi chầu đúng là việc bất đắc dĩ. Yêu quái tràn lan trong biên cảnh Bắc Hà, nhưng vẫn luôn yên lặng không có động tĩnh khiến bách tính trong thành Bắc Hà mỗi ngày đều sống trong nước sôi lửa bỏng. Vừa rồi có báo cáo truyền về, một đại quân yêu quái đang tập kết trước dãy núi Bắc Hà. Chư vị ái khanh có ai sẵn lòng dẫn binh đi giết hết đám yêu quái kia, trả lại sự bình yên cho bách tính Bắc Hà không?" Tử Nguyệt Vân Vũ trầm giọng nói.
Hắn nói xong những lời này thì sắc mặt của mọi người bên dưới đều thay đổi, thậm chí có người còn lộ ra ánh mắt hoảng sợ, theo bản năng nhìn về phía Thượng Quan Hạo.
Lúc này Thượng Quan Hạo vẫn không tỏ vẻ gì, song ánh mắt của y lại trở nên vô cùng lạnh lẽo, như thể không có bất cứ tình cảm nào.
Vì sao lời này của Tử Nguyệt Vân Vũ nháy mắt lại khiến mọi người run sợ trong lòng?
Bởi vì đám yêu quái ở dãy núi Bắc Hà chính là thế lực do Thượng Quan Hạo bồi dưỡng! Mặc dù y không chiêu cáo thiên hạ nhưng cơ bản đám quần thần đều biết rõ trong lòng.
Thương Lan Tử giới và Thiên Khôn Tử giới không giống nhau, quan hệ giữa yêu quái và nhân loại không ác liệt như vậy, thậm chí có rất nhiều vương triều sẽ mời chào cả yêu quái hùng mạnh đầu quân để bản thân sử dụng, cả yêu thần cũng có.
"Vì sao ta chưa nhận được tin tức này?" Thượng Quan Hạo lạnh nhạt hỏi.
Quần thần bên dưới ớn lạnh sống lưng.
Bọn họ không tin Tử Nguyệt Vân Vũ không biết yêu quái sống nhờ dưới dãy núi Bắc Hà là thế lực của Thượng Quan Hạo, nhưng nếu hắn đã dám trực tiếp hỏi chuyện này thì dĩ nhiên trước khi đến đã có chuẩn bị!
Buổi thượng triều hôm nay e là sẽ xảy ra chuyện lớn!
Những quan thần ngầm gia nhập phe Thượng Quan Hạo không sợ hãi và lo lắng lắm. Dưới cái nhìn của bọn họ, Tử Nguyệt Vân Vũ tuyệt đối không đấu lại Thượng Quan Hạo. Nhưng những người khác thì vô cùng lo âu và sợ sệt, bọn họ sợ Tử Nguyệt Vân Vũ nhịn không được muốn trở mặt với Thượng Quan Hạo ngay lúc này!
Hắn hoàn toàn không có phần thắng nào!
Gần tám phần mười quyền lực và sức mạnh quân sự của Tử Nguyệt quốc đều bị Thượng Quan Hạo nắm giữ, bản thân y còn là cao thủ đứng đầu Tử Nguyệt quốc, Tử Nguyệt Vân Vũ lấy gì để đấu với y?
"Ý quốc sư là tin tức của bản vương là giả? Ăn không nói có? Là ngầm sắp đặt, bịa đặt một cách vô căn cứ?" Tử Nguyệt Vân Vũ híp mắt, cười lạnh hỏi.
Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người đều thầm khẳng định.
Chuyện bọn họ không muốn nhất rốt cuộc vẫn xảy ra.
Tử Nguyệt Vân Vũ muốn ngả bài thẳng thừng với Thượng Quan Hạo vào hôm nay!
E là Tử Nguyệt quốc sẽ rơi vào cảnh loạn lạc mất thôi!
"Ta nghĩ, vừa rồi có phải bệ hạ đã nói sai gì không? Hay là do ta nghe lầm? Ngài có thể lặp lại lần nữa hay không?" Giọng nói của Thượng Quan Hạo đột nhiên trở nên vô cùng u ám và lạnh lẽo.
Sắc mặt quần thần trắng bệch như tờ giấy, sau lưng đổ mồ hôi lạnh, thậm chí có người đang run lẩy bẩy không ngừng, một luồng áp lực vô hình càn quét qua tim, ép bọn họ đến không thở nổi!