Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 316: Đại nghịch bất đạo! Mưu quyền đoạt vị!

Chương 316: Đại nghịch bất đạo! Mưu quyền đoạt vị!

Thượng Quan Hạo nói ra câu đó với giọng điệu không giống giọng của một thần tử khi đối diện với đế vương.

Đây sự uy hiếp!

Ý của y chính là, lời ngươi nói ta không thích nghe, ta cho ngươi một cơ hội nữa để sắp xếp lại ngôn ngữ!

Quần thần bên dưới chẳng dám thở mạnh. Đây là tiết tấu muốn lật mặt thật sao? Nói không chừng hôm nay vị hoàng đế này sẽ bị phế bỏ hoàn toàn, trở thành con rối công khai.

Trước kia Thượng Quan Hạo còn cho hắn chút mặt mũi, không làm quá mức, ít ra bề ngoài vua của Tử Nguyệt quốc vẫn là Tử Nguyệt Vân Vũ, nhưng hiện giờ xem ra thời thế sắp thay đổi hoàn toàn rồi.

Tử Nguyệt Vân Vũ sầm mặt, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Hạo.

"Làm sao? Lời nói của bản vương quốc sư không nghe rõ hả? Hay là lỗ tai ngươi hỏng rồi, cần bản vương nói lại một lần nữa hả?" Tử Nguyệt Vân Vũ lạnh giọng quát.

Hắn nói như vậy đồng nghĩa với việc không thèm nể mặt Thượng Quan Hạo, quát mắng quở trách y trước mặt triều thần.

Thượng Quan Hạo dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Tử Nguyệt Vân Vũ, chợt cười vài tiếng rồi bảo: "Xem ra gần đây cơ thể bệ hạ càng ngày càng yếu, có mấy lời chưa suy nghĩ cặn kẽ đã nói ra."

"Tên khốn khiếp! Thượng Quan Hạo, ngươi là thần tử mà cũng dám nói chuyện với bản vương như thế hả? Chẳng nhẽ ngươi cho rằng Tử Nguyệt quốc của bản vương là của ngươi sao?” Tử Nguyệt Vân Vũ lớn tiếng quát, âm lượng vô cùng chói tai.

Đám quần thần bên dưới bị tiếng quát của Tử Nguyệt Vân Vũ dọa cho run lên, bọn họ rối rít ngẩng đầu, nhìn Tử Nguyệt Vân Vũ với vẻ mặt khó tin.

Trong lòng bọn họ, từ trước tới giờ Tử Nguyệt Vân Vũ vẫn luôn là một hoàng đế nhu nhược và vô năng, sao hôm nay hắn như một người hoàn toàn khác vậy? Hệt một kẻ điên? Chẳng nhẽ hắn không sợ Thượng Quan Hạo chút nào sao?

Ai cho hắn sự tự tin đó?

Thượng Quan Hạo cũng bị tiếng quát bất thình lình của Tử Nguyệt Vân Vũ làm cho kinh sợ, không gian xung quanh y có hơi vặn vẹo lắc lư, một cỗ sát ý nồng đậm càn quét toàn điện.

Tử Nguyệt Vân Vũ thầm run lên, sắc mặt tái nhợt, thân thể không khỏi hơi lảo đảo, nhưng rất nhanh hắn đã ổn định lại cơ thể, kiên trì nhìn Thượng Quan Hạo với vẻ căm tức.

Đến nước này, hắn biết mình đã hoàn toàn không còn đường lui, nhất định phải cứng rắn trước mặt các quần thần.

"Thế nào? Ngươi muốn giết bản vương? Mưu quyền đoạt vị hả?" Tử Nguyệt Vân Vũ lạnh giọng quát.

Thượng Quan Hạo cười lạnh vài tiếng, sau đó chậm rãi đứng dậy, dọa Tử Nguyệt Vân Vũ hốt hoảng lùi lại.

"Người đâu." Thượng Quan Hạo hô lên.

Kế đó hai thống lĩnh hộ vệ Thượng Tôn cảnh đi đến.

"Bệ hạ thân thể khó chịu, không còn thích hợp để quản lý công việc của đất nước nữa, kể từ chiều nay, Tử Nguyệt quốc sẽ do ta tạm thời quản lý, dẫn bệ hạ về nghỉ ngơi đi." Thượng Quan Hạo nói.

"Rõ!"

Hai thống lĩnh đáp lời, sau đó đi đến chỗ Tử Nguyệt Vân Vũ.

Tử Nguyệt Vân Vũ giận dữ gầm lên: "Đồ khốn khiếp! Người đâu! Người đâu! Bắt tên loạn thần tặc tử này lại cho ta!"

Tiếc rằng không ai đáp lời hắn.

Những triều thần bên dưới thi nhau cúi đầu không nói, chẳng có ai dám đứng ra cả.

Thậm chí lúc này cả những người không gia nhập dưới phe Thượng Quan Hạo cũng lộ ra vẻ mặt khó coi, không dám mở lời.

Uy áp đầy sát ý của Thượng Quan Hạo càn quét toàn bộ viện Đức Vận, khiến tất cả đều run rẩy trong lòng, không dám động đậy. Lúc này mọi người đều cảm thấy có một lưỡi hái tử thần gác trên cổ mình, ai còn dám nói chứ? Mà còn có thể nói gì đây?

Trên triều đình Tử Nguyệt quốc tràn ngập sát khí, bên ngoài sớm đã bị người của Thượng Quan Hạo vây lại.

Trước khi tới đây Thượng Quan Hạo đã cảm thấy có chuyện bất thường, thế là y cho người mình bao vây điện Đức Vận, để nhỡ Tử Nguyệt Vân Vũ trở mặt, y còn nhanh chóng khống chế được tình hình.

"Bệ hạ, xin ngài đừng để chúng ta khó xử." Hai thống lĩnh đi đến trước mặt Tử Nguyệt Vân Vũ, lạnh giọng nói.

Tử Nguyệt Vân Vũ giận quá hóa cười, ngón tay run run chỉ Thượng Quan Hạo, lại chỉ về phía đám quần thần bên dưới, đau đớn nói: "Ngươi! Còn đám tặc tử các ngươi nữa! Các ngươi tưởng bản vương ngu thật sao? Cho rằng bản vương nhẫn nhịn lâu như vậy thì không biết vùng dậy hả? Không có lực lượng thì bản vương đánh với y như thế nào? Thượng Quan Hạo, bản vương cho ngươi một cơ hội cuối cùng! Quỳ xuống, cầu xin bản vương tha thứ! "

Thượng Quan Hạo dường như nghe thấy chuyện buồn cười nhất trên đời, y ngửa mặt lên trời cười to, chợt nhìn Tử Nguyệt Vân Vũ với vẻ mặt vô cùng giễu cợt và khinh thường: "Quỳ xuống? Được lắm! Cuối cùng ngươi cũng nói rõ ra, vậy ta cũng không thèm nể mặt nữa. Từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ bị nhốt trong cung Thái Nguyên suốt đời, và từ giờ Tử Nguyệt quốc sẽ do Thượng Quan Hạo tiếp quản!"

Lần này Thượng Quan Hạo trực tiếp ngả bài, không thèm giả vờ nữa.

Lời y nói khiến những người phe y theo bản năng giật giật mí mắt, đây là chuyện mà không ai ngờ tới.

Ngay trước mặt bách quan triều đình, y trực tiếp phế bỏ hoàng đế Tử Nguyệt Vân Vũ, nếu chuyện này truyền đến tai Ninh vương triều thì bên đó nhất định sẽ ra mặt can thiệp.

Tử Nguyệt Vân Vũ tức giận đỏ bừng mặt, hắn cười dữ tợn nói: "Được! Được lắm! Thượng Quan Hạo, ngươi đã lật bài ngửa rồi thì giữa hai ta không cần bàn bạc thêm gì nữa."

"Sao? Nghe giọng điệu của ngươi thì còn có đường lui hả? Ngươi muốn dựa và Ninh vương triều sao? Ha ha, ta nói cho ngươi biết, bây giờ tất cả người trong triều hoặc quy thuận ta, hoặc là đều bị diệt cả rồi! Hôm nay ta muốn thay máu hoàn toàn Tử Nguyệt quốc!" Thượng Quan Hạo cười lạnh nói.

"Bắt hắn giải xuống cho ta!"

Theo tiếng quát sau cùng của Thượng Quan Hạo, hai thống lĩnh kia định thẳng tay bắt lấy Tử Nguyệt Vân Vũ.

Thế nhưng đúng lúc này, một cỗ khí tức hùng mạnh đột nhiên từ bên ngoài tràn vào.

Đám hộ vệ canh trước cửa vào bị cắt thành từng mảnh, ngay cả cơ hội phản ứng cũng chưa có mà đã mất mạng rồi.

Thượng Quan Hạo biến sắc, đột nhiên quay đầu nhìn ra bên ngoài.

Bóng dáng Thượng Cung Cẩn xuất hiện trước mặt mọi người, chỉ thấy nàng ung dung bước vào điện Đức Vận, sau khi đi tới đối diện Thượng Quan Hạo thì dừng lại.

Triều thần hai bên trái phải đều lộ ra vẻ ngạc nhiên và hoảng sợ? Nữ tử này là ai? Chẳng nhẽ nàng chính là người mà Tử Nguyệt Vân Vũ dựa vào?

Nhất thời khi cảm nhận được khí tức khủng khiếp tản ra từ người Thượng Cung Cẩn, đám triều thần đều cảm thấy ngổn ngang trong lòng.

"Ngươi là ai? Đây là việc của Tử Nguyệt quốc chúng ta, người ngoài nhúng tay vào không sợ Ninh vương triều trị tội hả?" Thượng Quan Hạo cau mày, lạnh giọng quát.

"Ha ha ha ha! Thượng Quan Hạo, ngươi nói như vậy mà không cảm thấy mỉa mai sao? Ngươi mưu quyền đoạt vị, đại nghịch bất đạo, giờ còn dám nhắc tới Ninh vương triều hả?" Tử Nguyệt Vân Vũ cười gằn lên như kẻ điên, trong mắt tràn ngập sự khoái trá.

Đây là lần đầu tiên hắn thấy sự kiêng dè và hoảng hốt của Thượng Quan Hạo! Điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng sảng khoái.

"Đây là chuyện nội bộ của Tử Nguyệt quốc chúng ta, ngươi muốn xen vào thật hả?" Thượng Quan Hạo không để ý đến Tử Nguyệt Vân Vũ đang chế giếu bên cạnh, vẫn dùng ánh mắt u ám nhìn chằm chằm Thượng Cung Cẩn.

Thượng Cung Cẩn cười khẽ rồi nói: "Xin tự giới thiệu một chút, từ giờ trở đi ta mới là quốc sư của Tử Nguyệt quốc, còn ngươi sẽ lập tức mất mạng vì tội mưu quyền đoạt vị và nổi loạn của mình."






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch