Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 317:

Chương 317. Lôi đình tru sát, bêu đầu thị chúng!

Thượng Cung Hạo nhìn chằm chằm vào Thượng Cung Cẩn với ánh mắt hung ác, lạnh giọng nói: “Ngươi biết ngươi đang nói chuyện với ai không?”

“Biết chứ.” Thượng Cung Cẩn gật đầu: “Một tên sắp chết mà thôi.”

Tử Nguyệt Vân Vũ ở bên cạnh cười lớn, chỉ vào Thượng Cung Hạo nói: “Thượng Cung Hạo, hôm nay ngươi đừng mong có thể rời khỏi đây. Không sai! Nàng ta chính là quốc sư mới của Tử Nguyệt quốc ta, còn tên loạn thần tặc tử nhà ngươi, mưu đồ đoạt vị, đại nghịch bất đạo! Đáng giết!”

Thượng Cung Hạo quay phắt lại nhìn Tử Nguyệt Vân Vũ, khuôn mặt ngập tràn sát khí, trầm giọng hô: “Lên cho ta!”

Hắn biết hôm nay đối phương có chuẩn bị mà đến, mục tiêu cũng rất rõ ràng là muốn diệt trừ hắn, nếu đã không nể nang gì, thì không còn gì để nói nữa!

Trực tiếp động thủ.

Bên ngoài lập tức có bốn cường giả Thánh Thiên cảnh xông vào, còn Thượng Cung Hạo chuyển người, đến thẳng trước mặt Tử Nguyệt Vân Vũ, muốn bắt hắn.

Nhưng hắn đánh giá quá thấp thực lực của Thượng Cung Cẩn.

Thượng Cung Cẩn tu vi tầng năm, bốn tên cường giả Thánh Thiên cảnh tầng một sao có thể là đối thủ của nàng chứ?

Bọn chúng vừa mới xông vào điện Đức Vận, đã nhìn thấy quanh người Thượng Cung Cẩn xoáy ra chín đóa kim liên, từ trong cánh hoa tỏa ra một luồng ánh sáng vàng chói mắt, cuối cùng biến thành từng cây kim dài chọc thủng không gian.

“Ầm!”

Cả tòa điện Đức Vận phút chốc tan thành mây khói, cơ thể bốn tên cường giả Thánh Thiên cảnh trực tiếp bị kim dài đâm xuyên qua, khi đối phương vẫn còn chưa hoàn hồn, lồng ngực đã nổ tung ra một lỗ hổng lớn.

Còn Thượng Cung Hạo cũng chưa bắt được Tử Nguyệt Vân Vũ, bởi vì có vô số kim châm đang bay vun vút về phía y. Khí tức vô cùng lớn mạnh đó khiến tim Thượng Cung Hạo run sợ, lập tức tránh đi.

Điện Đức Vận hóa thành đống đổ nát, Thượng Cung Cẩn không mở hết hỏa lực, những triều thần bị chôn vùi bên trong căn bản không bị thương quá nặng.

Khi mọi người từ trong đống đổ nát giãy giụa bò ra ngoài, lập tức hoàn toàn sững sờ.

Trên bầu trời, hai người Thượng Cung Cẩn và Thượng Cung hạo đang chiến đấu dữ dội, một làn sóng khí hủy diệt đất trời tràn ngập tám phương, khiến các kiến trúc xung quanh chấn động, lần lượt sụp đổ.

Xem ra Thượng Cung Hạo liên tục bị đẩy lùi, căn bản không phải là đối thủ của Thượng Cung Cẩn, rất nhanh có thể phân thắng bại.

Lúc này ánh mắt Tử Nguyệt Vân Vũ hưng phấn điên cuồng ngước lên nhìn không trung, cơ thể khẽ run lên vì kích động.

Hắn cuối cùng cũng đợi được đến ngày hôm nay!

Đợi được một người có thể thay hắn dạy dỗ Thượng Cung Hạo, thậm chí giết y!

“Bảo vệ bệ hạ!”

Lúc này, một lão thần lập tức la lớn.

Nghe được hiệu lệnh của lão thần, rất nhiều triều thần lũ lượt xông về phía Tử Nguyệt Vân Vũ, vây quanh bảo vệ hắn.

Lúc trước bọn họ không dám phản kháng Thượng Cung Hạo, nhưng bây giờ thế cục khác rồi, Tử Nguyệt Vân Vũ tìm đến một cao thủ như vậy, hơn nữa nhìn Thượng Cung Hạo hoàn toàn không phải đối thủ của nàng ta, chẳng mấy chốc Tử Nguyệt Vân Vũ sẽ lấy lại quyền thống trị Tử Nguyệt quốc. Lúc này bọn họ còn làm con rùa rụt cổ không thể hiện thái độ thì chẳng phải tự tìm cái chết sao?

Tử Nguyệt Vân Vũ nhìn các triều thần xung quanh đều trung thành, thấy chết không sợ, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo, nhưng lại không nói gì.

Vận hành một đất nước cần người, hắn có thể không có Thượng Cung Hạo, nhưng lại không thể không có đám triều thần này, tương lai chỉ đành đề bạt người khác dần thay thế bọn họ.

Vừa nãy khi bản thân gặp nguy, không một ai trong đám người này dám đứng ra, hắn nhớ rõ mười mươi! Sau này tuyệt đối sẽ không tha cho ai.

Nhưng nếu bây giờ giết hết triều thần, vậy thì Tử Nguyệt quốc chắc chắn sẽ sụp đổ.

“Ầm!”

Một tiếng vang kinh thiên động địa, chỉ thấy cơ thể Thượng Cung Hạo từ trên không trung đập mạnh xuống mặt đất tạo thành một cái hố cực lớn, khiến kiến trúc xung quanh sụp đổ vỡ vụn.

Thượng Cung Hạo vừa muốn từ trong hố sâu trèo lên, Thượng Cung Cẩn đã bay xuống, giẫm lên ngực của đối phương.

Thượng Cung Hạo không dám động đậy, trừng mắt nhìn Thượng Cung Cẩn, phẫn nộ gầm lên: “Ngươi rốt cục là ai? Ta với ngươi không thù không oán, tại sao lại tham dự vào chuyện của Tử Nguyệt quốc!”

“Với tu vi của ngươi, tại sao lại đến Tử Nguyệt quốc? Đến Tử Nguyệt quốc làm quốc sư? Ngươi ở Ninh vương triều hoặc Tấn vương triều cũng có thể được trọng dụng, hơn nữa tài nguyên của Tử Nguyệt quốc lại không thể sánh được với Ninh vương triều và Tấn vương triều! Tử Nguyệt Vân Vũ đã cho ngươi lợi ích gì? Ta cho ngươi gấp mười lần!”

Thượng Cung Cẩn cười lạnh lẽo, ánh mắt chế giễu nhìn Thượng Cung Hạo dưới chân mà nói: “Ta muốn làm gì, tại sao phải được sự đồng ý của ngươi? Tại sao phải đợi ngươi chỉ tay năm ngón?”

“Ngươi! Ngươi rốt cục muốn thế nào mới tha cho ta?” Thượng Cung Hạo nghiến răng hạ mình.

Bởi vì y biết rõ bản thân không phải là đối thủ của nữ tử thần bí trước mặt, từ lúc giao thủ vừa nãy y đã cảm nhận được khoảng cách giữa hai người.

Cho dù có thêm mười Thượng Cung Hạo cũng không phải là đối thủ của nàng! Khoảng cách thực lực quá lớn.

Lúc này, Tử Nguyệt Vân Vũ và các triều thần cũng vội chạy đến.

Khi bọn họ nhìn thấy Thượng Cung Hạo ở dưới chân Thượng Cung Cẩn, đều tỏ ra kinh ngạc.

Tuy đại khái có thể đoán được Thượng Cung Hạo không phải là đối thủ, nhưng không ngờ lại thua nhanh như vậy, trong giây lát ánh mắt nhìn Thượng Cung Cẩn của họ cũng khác đi.

“Ha ha ha! Thượng Cung Hạo à Thượng Cung Hạo! Ngươi cũng có ngày hôm nay?” Tử Nguyệt Vân Vũ đến bên cạnh cười hung ác.

Ánh mắt Thượng Cung Hạo nhìn chằm chằm vào Tử Nguyệt Vân Vũ rồi nói: “Tử Nguyệt Vân Vũ, ta là đệ tử duy nhất của Tử Nguyệt Thái Cực, ngài ấy trước khi tọa hóa đã chỉ định ta làm quốc sư giám quốc! Bây giờ ngươi lại dám liên kết với người ngoài để đối phó ta? Ngươi khiến tất cả triều thần nhìn thế nào đây? Khiến bách tính Tử Nguyệt quốc phải nhìn thế nào đây? Lẽ nào bởi vì năng lực của ta xuất chúng hơn ngươi, nên ngươi muốn giết ta? Sau này ai còn dám bán mạng vì ngươi nữa?”

Thượng Quan Hạo nói vô cùng hùng hồn, lòng đầy căm phẫn! Dường như y đã chịu nỗi ấm ức vô cùng lớn, khiến tất cả mọi người ở đó đều trợn mắt lên nhìn.

“Da mặt ngươi cũng dày thật đó? Chết đến nơi rồi còn ra cố trả đũa! Nhưng chẳng sao hết, lúc nãy bổn vương có nói rồi, hôm nay sẽ tru diệt ngươi!” Tử Nguyệt Vân Vũ cười lạnh lẽo, sau đó nhìn sang Thượng Cung Cẩn.

“Quốc sư, có thể ra tay rồi, loại người này ta không muốn nhìn thêm chút nào nữa.”

Thượng Cung Cẩn liếc Tử Nguyệt Vân Vũ một cái.

Tử Nguyệt Vân Vũ thót tim, cười gượng gạo: “Mong… quốc sư thay Tử Nguyệt quốc ta thanh lý môn hộ!”

Dưới chân Thượng Cung Cẩn bỗng nhiên mọc lan ra vô số đường vân màu vàng, từng lớp từng lớp xâm nhập vào cơ thể của Thượng Cung Hạo.

“Á… ngươi… ngươi muốn làm gì? Á á …”

Thượng Cung Hạo phát ra tiếng kêu gào vô cùng thảm thiết.

Chỉ thấy tu vi của hắn dần dần biến mất, cơ thể cũng trở nên khô quắt, mái tóc màu đen trong phút chốc bạc trắng, da thịt cũng bắt đầu héo hon vàng vọt, lát sau một ông già như ngọn đèn trước gió xuất hiện trước mặt bọn họ.

Nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của Thượng Cung Hạo, mọi người đều không nhịn được thở dài.

Tu vi của hắn cứ thế bị Thượng Cung Cẩn phân tán đi! Thế này còn đau khổ hơn giết chết hắn!

Thượng Cung Cẩn dậm chân. Tiếng xương ức nứt vỡ vang lên, đồng tử của Thượng Cung Hạo mở to, máu đen từ trong miệng trào ra.

Sau đó Thượng Cung Cẩn túm chặt đầu của hắn, dứt khoát bẻ gãy đầu hắn xuống, vứt cho Tử Nguyệt Vân Vũ rồi quay người bỏ đi.

Tử Nguyệt Vân Vũ nhìn cái đầu người trong tay, trên mặt nở mộ nụ cười bệnh hoạn, sau đó ngước lên trời cười lớn.

“Đem đầu của tên nghịch tặc này treo trước cửa hoàng cung bảy bảy bốn mươi chín ngày!”






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch