Chương 318. Thương Lan Lệnh giáng lâm, lại bắt đầu bịa chuyện!
Lúc này Tu Thần đang khẽ gật đầu nhìn tất cả những gì đang xảy ra ở Tử Nguyệt quốc.
Thượng Cung Cẩn đúng là có thủ đoạn.
Thủ đoạn này không phải nói đến việc nàng ra tay tiêu diệt Thượng Cung Hạo, để Tử Nguyệt Vân Vũ một lần nữa nắm được quyền lực, mà là khiến lòng đám triều thần kia nảy sinh tâm tư khác, sau tất cả mọi việc đều trở nên khiếp sợ Tử Nguyệt Vân Vũ.
Bọn họ hiểu rõ Tử Nguyệt Vân Vũ, đó là một người lòng dạ vô cùng hẹp hòi, đồng thời cũng biết nuốt giận vào lòng.
Bây giờ đã có được sự ủng hộ của Thượng Cung Cẩn, diệt trừ được Thượng Cung Hạo, vậy thì tiếp sau đó chắc chắn sẽ ra tay với những triều thần này. Hắn không tính sổ ngay lập tức, nhưng sẽ xử lý từ từ từng tên một.
Còn Thượng Cung Cận tiếp sau đó sẽ đi theo con đường của Thượng Cung Hạo, thu nhận những triều thần này về tay mình, sau đó một lần nữa lật đổ Tử Nguyệt Vân Vũ.
Lần lật đổ này, hoàn toàn không giống với Thượng Cung Hạo, sẽ không có người nào đứng ra giúp hắn, bởi vì Ninh vương triều đã nằm trong tay Tu Thần rồi.
Tu Thần thu lại suy nghĩ, không quan tâm đến việc của Tử Nguyệt quốc nữa, bởi vì Thương Lan Lệnh đã xuất hiện rồi.
Chỉ có một mình lão, vừa mới từ Nguyên giới xuống.
Tu Thần cố ý để khí tức lọt ra, rất nhanh đã bị Thương Lan Lệnh bắt được.
Trong một sơn cốc, Tu Thần ngồi ở trong đình hóng mát, ung dung nhàn nhã uống trà.
Thương Lan Lệnh xuất hiện ngay phía đối diện, mặt không biểu cảm nhìn Tu Thần.
“Đến thì cũng đã đến rồi, không uống chén trà sao?” Tu Thần cười nhạt.
Thương Lan Lệnh nheo mắt, sau đó chậm rãi bước đến, ngồi trước mặt Tu Thần.
Tu Thần tự rót một chén trà cho mình, bưng lên nói: “Con người ta thích tự tại, muốn uống thì tự mà rót.”
Thương Lan Lệnh giật mí mắt, sau đó cầm chén tự rót một chén trà, nhấp một ngụm.
Rác rưởi!
Đối với lão mà nói thì trà này chỉ là rác rưởi, chỉ là loại trà Phổ Nhĩ bình thường mà thôi. Nhưng lão cũng xem như nể mặt, không hề cau mày, uống cạn một hơi.
“Lần này Thương Lan Thần Uy ép ngươi xuống đây, chẳng lẽ không có tâm tư gì khác sao?” Tu Thần vừa cười vừa hỏi.
Việc ở trên Thương Lan Thần điện chỉ có những thành viên chủ yếu trong nội bộ tộc Thương Lan bọn họ được biết, chuyện lão bị Thương Lan Thần Uy âm mưu ép xuống hạ giới điều tra có thể nói là tuyệt mật!
Nhưng Tu Thần lại mở miệng nói toẹt ra, cho thấy Tu Thần hiểu rất rõ tộc Thương Lan bọn họ! Thậm chí trong tộc Thương Lan còn có người của hắn!
Một cảm giác nguy cơ ùa vào tim lão, khiến Thương Lan Lệnh trở nên cảnh giác Tu Thần.
“Ngươi rốt cục là ai?” Thương Lan Lệnh trầm giọng hỏi.
Tu Thần khẽ cười nói: “Nếu ta nói ngươi không có tư cách biết thân phận của ta, ngươi có cảm thấy ta đang khoác lác không?”
Mặt Thương Lan Lệnh tối sầm lại, vẻ mặt nghiêm trọng vô cùng.
“Ngươi có tư cách này.” Thương Lan Lệnh trầm mặc một lúc rồi chậm rãi lên tiếng.
Tu Thần quả thật có tư cách này, những cái khác không nói, chỉ riêng chuyện hắn có thể sử dụng năng lực sinh linh ở trong Tử giới đã đủ để nói lên mọi chuyện!
Tuy tu vi Thiên Tôn không cách nào khống chế được năng lực sinh linh, nhưng năng lượng của Thiên Tôn quá lớn, chỉ một Tử giới nhỏ bé hoàn toàn không thể chịu đựng nổi.
Nhưng bây giờ không gian của Thương Lan Tử giới ổn định không có gì khác thường, mà Trú Giới Linh Châu của Thương Lan Tử giới vẫn nằm trong tay của tộc Thương Lan, vậy Tu Thần rốt cục làm sao có thể làm được điều đó?
Vấn đề này khiến Thương lan Lệnh nghĩ mãi không ra, hoàn toàn không thông nổi.
Cho nên theo lão, chỉ có người cao hơn quy tắc mới có thể làm càn ở trong quy tắc của người khác.
Và thực lực mà Tu Thần lúc trước thể hiện ra chính là vậy. Sự tồn tại có thể khiến hóa thân của chín cường giả Thánh Thiên cảnh tầng chín không có sức đánh trả, là không khoa học trong Tử giới.
“Cho nên bản thân ngươi cũng đã nhìn rất thấu, biết rằng Thương Lan Thần Uy chắc chắn sẽ để ngươi hạ giới điều tra thân phận của ta. Thế là ngươi thuận nước đẩy thuyền, thần không biết quỷ không hay, hơn nữa còn tỏ ra bản thân vô cùng bi thảm, bị Thương Lan Thần Uy dùng âm mưu ép một hóa thân tầng chín xuống nộp mạng.” Tu Thần khẽ cười nói.
Khóe miệng Thương Lan Lệnh giật mạnh một cái, lão bỗng nhiên có một cảm giác khiếp sợ mơ hồ đối với Tu Thần.
Dường như bản thân nghĩ gì đều bị đối phương nắm bắt được hết.
Không sai, lão khi đó đã đoán đúng được Thương Lan Thần Uy sẽ tính kế để mình xuống, đây cũng là việc mà lão chấp nhận.
Lão không phục!
Chức vị tộc trưởng của tộc Thương Lan vốn là của lão!
Dựa vào đâu chỉ vì được Vô Thần ban tên mà nhường cho Thương Lan Dạ?
Lúc trước, lão không có năng lực phản kháng báo thù, nhưng sự xuất hiện của Tu Thần khiến lão nhìn thấy một tia hi vọng.
“Nếu đã mở lời rồi, vậy ngươi cảm thấy ta nên làm thế nào?” Thương Lan Lệnh hỏi, ánh mắt như thiêu đốt, tràn đầy dã tâm.
Tu Thần phá lên cười, nhìn Thương Lan Lệnh nói: “Ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện.”
“Câu chuyện?” Thương Lan Lệnh sửng sốt, có chút không hiểu Tu Thần tại sao bỗng nhiên lại muốn kể chuyện cho mình nghe.
“Ngày xửa ngày xưa, khi Phù Tiên giới vẫn còn là một mảnh hoang vu, lúc đó xuất hiện hai vị Nhân Hoàng Thần Quân, một người tên Vô Thần, người còn lại tên Vô Thiên, hai người cùng nhau quản lý Phù Tiên giới, vẫn cứ luôn bình an vô sự hàng chục triệu đại kỷ nguyên.”
Tu Thần lại bắt đầu thể hiện bản lĩnh bịa chuyện của mình.
“Ngươi nói ngươi chính là tên Vô Thiên kia?” Thương Lan Lệnh cau mày.
Lão cũng lớn tuổi, chuyện của Phù Tiên giới thượng cổ lão cũng biết được dăm sáu phần, chưa từng nghe qua sự tồn tại của tên Vô Thiên này.
“Đừng ngắt lời ta, nghe ta kể hết câu chuyện đã.” Tu Thần nói.
“Hai người Vô Thần và Vô Thiên bình an vô sự nhiều năm, nhưng cuối cùng xuất hiện một cô gái, tên là Bích Du. Vô Thiên yêu Bích Du, hai người chìm đắm vào biển tình. Còn trong lòng Vô Thần lại cất giấu một ý nghĩ vô cùng hoang đường trái với đạo lý. Khi Bích Du xuất hiện, nhìn thấy hai người kia thành đôi thành cặp ân ân ái ái, suy nghĩ trong lòng Vô Thần bắt đầu trở nên méo mó, sau đó hắn giết Bích Du.”
“Bích Du chết đi, Vô Thiên phẫn nộ đau khổ, quyết một trận sống mái với Vô Thần, cuối cùng Vô Thần thắng, còn Vô Thiên thì thần hình hủy diệt. Từ đó về sau Phù Tiên giới chỉ thuộc về một mình Vô Thần.”
Tu Thần nói đến cuối cùng, thở dài một tiếng.
Lúc này Thương Lan Lệnh nổi hết da gà lên, tròng mắt co lại, khuôn mặt đờ đẫn.
Mẹ kiếp ông đang nghe chuyện quỷ gì thế này?
Tại sao lại có cảm giác ớn lạnh hết cả người thế này?
Tên Tu Thần này quả thật lợi hại! Tùy tiện kể một câu chuyện mà có thể khiến lão toàn thân ớn lạnh.
“Có phải là một câu chuyện rất bi thảm không?” Tu Thần hỏi.
Thương Lan Lệnh chậm rãi gật đầu.
Lượng tin tức có hơi nhiều, lão nhất thời chưa tiêu hóa kịp.
“Cho nên Vô Thiên không phải bị hình thần hủy diệt đúng không?” Thương Lan Lệnh xoa cánh tay hỏi.
“Linh hồn nguyên sinh, sao có thể nói diệt là diệt được. Tên Vô Thiên đó chỉ hóa thành một đóa nguyên thần hắc liên, sau đó bị một thiếu niên nhặt được.” Tu Thần nói.
Thương Lan Lệnh cầm ấm trà tự rót cho mình một chén, sau đó một hơi uống cạn.
“Cho nên đây chỉ là một câu chuyện của ngươi đúng không? Chỉ đơn thuần là một câu chuyện ngươi bịa đặt ra đúng không?” Thương Lan Lệnh đặt chén trà xuống, thần sắc vừa kỳ quặc, vừa nghiêm túc hỏi Tu Thần.