Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 320:

Chương 320. Bừa bãi thì bừa bãi, nhưng cũng không thể đề phòng cả đồ đệ của mình chứ?

Tu Thần thấy ánh mắt Thương Lan Lệnh trở nên nóng cháy và kích động, khóe môi khẽ nhếch lên cười.

Có lúc, đối diện với con cá lớn Thiên Tôn cảnh kiểu này, trực tiếp thể hiện thực lực lại có hiệu quả hơn bất cứ thủ đoạn nào khác.

Cường giả với nhau, chỉ nhìn thực lực.

Vốn dĩ trong lòng Thương Lan Lệnh luôn rất oán hận Vô Thần, nếu lúc đầu không phải do Vô Thần, thì chức vị tộc trưởng tộc Thương Lan nhất định là của lão.

Trở thành một tộc trưởng của một đại gia tộc trong Nguyên giới, thì lợi ích và quyền lực không phải dăm ba câu có thể kể hết được, điểm trực tiếp nhất chính là tu vi!

Thu thập sinh linh chi lực!

Hiện nay Trú Giới Linh Châu nằm trong tay ba tộc Thương Lan ở Tử giới, sinh linh chi lực mà Thương Lan Lệnh thu thập được quá ít, vì vậy mà khoảng cách thực lực của lão và đệ đệ lão – Thương Lan Dạ ngày càng lớn, thậm chí Thương Lan Thần Uy đều đã sắp vượt mặt lão rồi. Không cần nghĩ cũng biết nỗi oán hận trong lòng Thương Lan Dạ nặng nề đến mức nào.

“Năm đó Vô Thiên bị Vô Thần đánh bại, còn bây giờ ta luyện hóa hắc liên, vẫn không phải là đối thủ của hắn.” Tu Thần nói.

Thương Lan Lệnh sững sờ, nếu đem câu chuyện Tu Thần kể lúc nãy cho là sự kiện có thật đi phân tích, thì quả thật bất kể là Vô Thiên năm xưa hay người luyện hóa hắc liên bây giờ đều không thể là đối thủ của Vô Thần.”

“Nhưng trong lòng đại nhân đã có kế hoạch rồi đúng không? Lúc trước ngài dùng thủ đoạn cứng rắn để Thương Lan Thần Uy biết đến sự tồn tại của ngài, sau đó ép ta hạ giới điều tra, những điều này đều nằm trong kế hoạch của ngài đúng không?” Thương Lan Lệnh hỏi.

Suy nghĩ bây giờ của Thương Lan Lệnh chính là kết quả mà Tu Thần muốn có được.

Nhưng lão phân tích cũng không sai, lý do trước đó Tu Thần đánh trống khua chiêng thể hiện năng lực như vậy chính vì muốn Thương Lan Lệnh xuống Tử giới.

“Ba gia tộc lớn ở Phù Tiên giới, ngươi hiểu bao nhiêu về tộc Thiên Khôn và tộc Hải Đô?” Tu Thần hỏi.

Thương Lan Lệnh ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Tộc trưởng tộc Thiên Khôn bây giờ là Thiên Khôn Vô Diệm, con người này không thích tranh đấu với đời, chỉ muốn củng cố chắc chắn tài nguyên hiện có của tộc Thiên Khôn. Còn tộc Hải Đô ta không rõ lắm, bởi vì bọn họ chiếm lĩnh bát hải lục vực của Phù Tiên giới, rất ít khi qua lại với người trong lục địa, có hơi thần bí. Nhưng theo thực lực mà nói, thì tộc Thương Lan chúng ta vẫn là mạnh nhất.”

Ở trong Phù Tiên giới, tộc Hải Đô thần bí nhất, đồng thời cũng là tộc khiêm tốn nhất.

Những nơi có biển, là lãnh địa của tộc Hải Đô.

Tu Thần gật đầu, những tin tức mà Thương Lan Lệnh nói cơ bản giống với những gì hắn biết.

“Đại nhân, vậy Vô Thần có phát hiện ra sự tồn tại của ngài không? Nếu ngài đã có thể bỏ qua các quy tắc của Tử giới, vậy thì hắn chắc chắn cũng sẽ có thể tùy tiện bước vào, bây giờ ngài vẫn chưa phải là đối thủ của hắn, chỉ sợ đến lúc đó…” Thương Lan Lệnh ngập ngừng.

Lão vẫn sợ bị Vô Thần phát hiện.

Thật lòng mà nói, nếu bây giờ để lão đi tính kế Vô Thần, lão không có gan làm chuyện đó. Ít nhất là trước khi nhìn thấy được thực lực của Tu Thần có thể đánh lại Vô Thần, lão tuyệt đối sẽ không thể hiện rõ lập trường, chắc chắn là ngấm ngầm giở trò sau lưng.

Người sống lâu như vậy, có ai ngu ngốc chứ?

Tuy thủ đoạn của Tu Thần đã lật đổ tam quan của lão, nhưng lão cũng không thể trực tiếp đến tộc Thương Lan lật bài ngửa đoạt vị.

Chỉ có thể nói bây giờ lão muốn đứng về phía Tu thần, đợi sau này thế lực Tu Thần lớn mạnh thì có thịt mà ăn.

Đây xem như một hình thức đặt cược, hơn nữa Thương Lan Lệnh cũng không còn cách nào khác.

Bây giờ xem ra người duy nhất có thể chống lại Vô Thần chỉ có Tu Thần mà thôi.

“Hắn không phát hiện được ta.” Tu Thần nói.

Tu Thần ở trong lĩnh vực vô địch của mình, chỉ cần hắn không muốn, thì bất luận là ai cũng không thể phát hiện ra sự tồn tại của mình.

Nhìn thấy biểu cảm và giọng điệu tự tin như vậy của Tu Thần, trong lòng Thương Lan lệnh cũng hơi yên tâm, rồi lão nói: “Vậy bây giờ nên làm thế nào? Sau khi trở về, Thương Lan Thần Uy chắc chắn sẽ tra hỏi tình hình điều tra của ta, nói là tìm không ra sao?”

“Ngươi cảm thấy hắn sẽ tin sao?” Tu Thần hỏi.

Thương Lan Lệnh lắc đầu.

Nói như vậy sẽ đánh rắn động cỏ, khiến Thương Lan Thần Uy nảy sinh cảnh giác, cho rằng Thương Lan Lệnh cấu kết với Tu Thần!

Thậm chí Thương Lan Thần Uy ép Thương Lan Lệnh hạ giới điều tra, là vì muốn tìm một cái cớ thích hợp để trừ khử lão.

Y có lẽ còn mong Thương Lan Lệnh và Tu Thần hợp tác, sau đó xác lập tội danh diệt trừ Thương Lan Lệnh.

Hiện nay hai phe Thương Lan Lệnh và Thương Lan Dạ đều chỉ mong sao có thể nhanh chóng loại trừ đối phương. Thương Lan Dạ vì con trai của mình, coi như có sự ủng hộ âm thầm của Vô Thần, nhưng Thương Lan Lệnh lại không có, lão muốn tìm cũng không tìm được chỗ dựa.

“Chắc chắn phải điều tra, chỉ có điều tiếp tục tung hỏa mù cho Thương Lan Thần Uy, phải để hắn biết rằng, kẻ xâm nhập là ta mạnh đến mức ngươi chưa từng gặp bao giờ là được, đương nhiên, hóa thân này của ngươi không thể sống sót trở về.” Tu Thần nói.

Thương Lan Lệnh là một kẻ thông minh, lập tức nghe ra ý của Tu Thần, lặng lẽ gật đầu nói: “Hiểu rồi, ta biết nên làm thế nào.”

“Được rồi, ngươi ra ngoài đi dạo đi, hoàn thành nhiệm vụ tiếp theo, sau đó ta giết ngươi.” Tu Thần cười nói.

Thương Lan Lệnh cười gượng gạo, nói kiểu này nghe cứ kỳ cục thế nào ấy.

Hủy diệt hóa thân này, sẽ tổn hao mười vạn năm tu vi của lão, cái giá không thể nói không đắt, không vào hang cọp sao bắt được cọp con, nếu hi sinh không đủ lớn, thì không thể lừa được Thương Lan Thần Uy.

“Tiểu nhân cáo từ.” Thương Lan Lệnh đứng dậy hành lễ.

Tu Thần phẩy tay.

Sau khi Thương Lan Lệnh rời đi, Tu Thần nhàn nhã rót một chén trà, nhấp một ngụm nhỏ.

Sau đó, một bóng người xuất hiện ngay trước mặt hắn.

Là Thiên Khôn Vô Diệm.

Ánh mắt Thiên Khôn Vô Diệm ngạc nhiên kinh hãi đánh giá xung quanh, tặc lưỡi nói: “Thủ đoạn của ngươi thật cao cường, nhanh như vậy đã xâm nhập vào Tử giới?”

“Tìm ta có chuyện gì?” Tu Thần không đáp lời nàng mà lại hỏi ngược lại.

Lúc nãy Thiên Khôn Vô Diệm đột nhiên xuất hiện ở trên núi Thiên Tử trong Thiên Khôn Tử giới, Tu Thần cũng không quay về mà trực tiếp truyền tống nàng ta đến đây.

“Có một người muốn gặp ngươi chứ sao nữa, thế nào, có gặp không?” Thiên Khôn Vô Diệm hỏi.

Tu Thần cười nheo mắt hỏi: “Lão đầu muốn gặp ta sao? Tại sao không tự mình xuống đây?”

“Ngươi cũng biết, ngài ấy có hơi nhạy cảm, ta đã không còn quyền kiểm soát ở Thiên Khôn Tử giới nữa rồi, ngài ấy không dám trực tiếp để hóa thân xuống.” Thiên Khôn Vô Diệm nói.

Tu Thần tỏ vẻ khó hiểu nhìn Thiên Khôn Vô Diệm.

Trong Thiên Khôn Tử giới đã không có hóa thân của lão đầu rồi, điều này khi Tu Thần tra soát tất cả đã biết được.

Nhưng tại sao lại không dám cử hóa thân đến?

Sống bừa bãi thì bừa bãi, nhưng cũng không thể đề phòng cả đồ đệ của mình chứ?

Hơn nữa, chỉ giết một hóa thân của lão, cũng không hao tổn bao nhiêu tu vi, cùng lắm xả giận xong lại thăng cấp trở lại cho lão là được.

“Sợ ta giết hóa thân của lão?” Tu Thần bỗng nhiên cười lên.

Thiên Khôn Vô Diệm lắc đầu, nói với vẻ mặt nghiêm trọng: “Năm xưa ngài ấy rút nguyên thần hóa thân đi, chính là vì sợ bị người khác phát hiện. Sau đó ngài ấy còn hiển thánh ở Tán giới một lần, lần đó là khi ngươi giúp Thượng Cung Cẩn giải trừ thiên phú. Tiếp đó, hóa thân cuối cùng ở trong U Minh giới cũng rời đi trở về với bản thể trước khi ngươi ra khỏi Tử giới.”

Tu thần nheo mắt.

“Bị người ta vây bắt truy sát sao? Dạ Hạ Thiên Quân tìm thấy lão sao?” Tu Thần hỏi.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch