Chương 322. Lão già, ngài còn chưa đủ nhẫn tâm đâu!
"Ngài thua!"
Tu Thần đặt xuống quân cờ đen cuối cùng, nhếch miệng cười một tiếng sau đó đặt tay lên cái kéo bên cạnh.
Thiên Nguyên Tử lập tức đè chặt tay Tu Thần lại, mặt đỏ tới mang tai nói: "Không đúng không đúng, là năm trận thắng ba! Ai nói ba trận thắng hai hả?"
Thiên Khôn Vô Diễm ở bên cạnh trợn trắng mắt, nói với vẻ chế giễu: "Tiền bối, tóm lại các ngươi đánh hai ván, lão bị áp đảo hoàn toàn, năm trận thắng ba cũng vậy thôi, còn không bằng thẳng thắn nhanh chút."
Tu Thần cười ha ha nói: "Ngài nghe đi, ngay cả người ngoài cũng nói lời công bằng như vậy, ngài mau thừa nhận đi."
Thiên Nguyên Tử trừng mắt nói: "Thừa nhận cái gì? Nàng ta thì biết cái gì, năm trận thắng ba!"
"Được thôi, năm trận thắng ba, được cắt hai nhát!" Tu Thần nói.
"Không thành vấn đề! Ngươi xem ta lật kèo lại đây!" Thiên Nguyên Tử hưng phấn vén tay áo lên chuẩn bị đại sát tứ phương! Lão muốn dạy dỗ cho Tu Thần một trận nên thân.
Một phút sau…
Thiên Khôn Vô Diễm cười ha ha.
Thiên Nguyên Tử bày ra vẻ mặt phát sầu, ánh mắt cầu khẩn nhìn Tu Thần bảo: "Thần Nhi à, không thì chúng ta bàn chuyện chính đi?"
Tu Thần cầm kéo, khẽ cười nói: "Được thôi, đi bàn chuyện chính sự vậy, nhưng trước khi bàn bạc phải đưa đầu đây. Lần này ngài trêu đùa không lại ta, bởi vì ta lợi hại hơn ngài, ngài mà không ngoan ngoãn phối hợp ta sẽ dùng biện pháp cứng rắn!"
Trước kia mỗi lần Thiên Nguyên Tử thua sẽ lập tức chơi xấu, khi đó Tu Thần không có cách nào tóm được đối phương, ai bảo lão trâu bò hơn hắn chứ?
Thế nhưng bây giờ phong thủy luân chuyển, không thể để cho lão đầu ăn vạ được.
"Xem như ngươi lợi hại! Làm nhanh lên!" Thiên Nguyên Tử trợn mắt dữ tợn nhìn Tu Thần, sau đó duỗi cổ ra nhắm mắt lại, bộ dạng chết thì chết nhanh một chút.
Tu Thần không nói hai lời, cầm kéo lên cắt xoạt xoạt hai cái, hàng lông mày trắng rủ xuống của Thiên Nguyên tử bị cắt đứt thẳng thừng.
"Cắt thật hả?" Thiên Khôn Vô Diễm ở bên cạnh trừng mắt, vẻ mặt tràn đầy sự khó tin.
Nàng còn tưởng hai người chỉ nói đùa thôi chứ, dù thế nào Thiên Nguyên Tử cũng là sư phụ của Tu Thần, tên này thế mà cũng xuống tay được!
"Sao lại không phải thật? Ngươi còn chưa nhìn thấy lúc trước ta bị lão cắt thành quả đầu chó gặm đâu!” Tu Thần cười ha hả nói, cảm giác cả người đều khoan khoái vô cùng.
Ôi, sinh thời cũng có thể cắt được lông mày lão già này!
Thiên Nguyên Tử nâng lông mày của mình lên, vẻ mặt tràn đầy sự đau khổ.
"Được rồi, lông mày của hóa thân mà thôi, ngài có cần thiết phải thế hay không?" Tu Thần cười nói.
"Ngươi thì biết cái gì! Hóa thân không phải cũng là thân thể à? Đây là một phần thân thể của lão phu đó!" Thiên Nguyên Tử thở phì phò nói, sau đó cẩn thận ôm lông mày của mình vào lòng.
Tu Thần nhìn Thiên Nguyên Tử, rót chén trà cho lão.
"Cảm giác giống như đây chỉ là loại trà rất bình thường vậy? Giờ ngươi đã là đại lão rồi, không dám cầm đến chút đồ phù hợp với thân phận à?" Thiên Nguyên Tử khinh bỉ nói, nhưng vẫn nâng tách trà lên uống một hơi cạn sạch.
Tu Thần phất tay, một bình Mao Đài xuất hiện trên mặt bàn.
"Đây là Mao Đài mà trước kia ngươi cứ thổi phồng lên tận trời đó hả?" Thiên Nguyên Tử hỏi.
Tu Thần khẽ gật đầu, rót cho lão đầu một chén nữa, đồng thời cũng rót cho mình, sau đó lại nhìn về phía Thiên Khôn Vô Diễm bên cạnh.
"Các ngươi uống đi, ta không uống." Thiên Khôn Vô Diễm xua tay nói.
Thiên Nguyên Tử lộ nụ cười hiền lành, cụng ly với Tu Thần. Hai người uống một hơi cạn sạch.
"Lệ Vô Hối và Thanh Viêm hiện giờ, một tên thì bị ta nhốt vào trong luyện ngục hư vô, tên còn lại thì ở mười tám tầng địa ngục dưới chân núi Thiên Tử. Dạ Lãng Thiên là Thánh Vương đã bị ta diệt trừ, những sư huynh và sư tỷ khác còn đang tu luyện trong Thiên Nguyên đại lục." Sau khi uống hết, Tu Thần lại rót đầy chén cho Thiên Nguyên Tử, chậm rãi mở miệng nói.
Vẻ mặt Thiên Nguyên Tử dần dần trở nên cứng ngắc, lão nâng ly trà lên nhìn rượu bên trong, một lát sau thì thở dài.
"Ta biết Dạ Lãng Thiên là Thánh Vương cố ý ẩn nấp bên cạnh ta, nhưng ta thật không ngờ Lệ Vô Hối và Thanh Viêm lại chọn phản bội. Đáng tiếc cho lão Thập!" Thiên Nguyên Tử cười buồn, lại uống một hơi cạn sạch rượu trong chén.
Tu Thần cười bảo: "Mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình, thực kỳ tình huống lúc đó mà đứng ở góc độ của Lệ Vô Hối, y làm vậy cũng không sai. Ngài không cần đứng đầu đại vực, nhưng y lại muốn, con đường tu luyện không phải là quá trình không từ thủ đoạn, tranh thủ lấy những thứ mình muốn sao."
"Năm đó ngài thành thật tiếp nhận chức vị chủ đại vực và yêu cầu của Cửu Thiên Thập vực thì sau đó đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy. Dù sao chủ nhân của Thiên Khôn Tử giới bảo hộ ngài, ngài còn sợ cái gì?" Tu Thần hỏi.
Giờ Tu Thần không gọi Thiên Nguyên Tử là lão già quái đản nữa, hắn hỏi vậy không phải để chỉ trích lão mà chỉ nói ra nghi ngờ của mình thôi.
Bởi vì đối với Tu Thần mà nói, hắn sẽ không quở trách chuyện lão đầu làm, mỗi người đều có suy nghĩ riêng, ngươi không thể bắt người khác làm theo điều ngươi muốn được.
Tu Thần chính là người như vậy, xưa nay sẽ không lựa chọn theo suy nghĩ và đề nghị của người khác, hắn mãi mãi theo chủ nghĩa tùy tâm, bản thân vui vẻ thoải mái là được rồi.
Hắn chỉ tò mò vì Tử giới của Thiên Khôn Vô Diễm hoàn toàn không làm ầm ĩ chuyện năm đó, sau đó để Lệ Vô Hối và Thanh Viêm trở nên xấu xa.
Song nói đi cũng phải nói lại, nếu như năm đó lão già thực sự chọn tiếp nhận chức vị chủ đại vực thì phỏng chừng cũng không có Tu Thần của hiện tại.
Thiên Nguyên Tử bưng ly rượu lên, hớp một ngụm, thở dài nói: "Đôi khi có một số con đường ta nhất định phải đi, không phải vì ta mà vì bọn họ."
Tu Thần hơi ngơ ngác, hắn nghi hoặc nhìn lão đầu, hỏi với vẻ không xác định: "Trong bọn họ có không ít người là đệ tử của hóa thân của ngài ở Thương Cổ Tử giới, sau đó đều bị giết cùng với hóa thân của ngài rồi chuyển thế đến Thiên Nguyên đại lục. Đây đều là sắp xếp của ngài sao?"
"Đây là do ta sắp xếp." Thiên Khôn Vô Diễm nói.
"Dạ Hạ Thiên Quân vẫn luôn muốn tìm bản thể của sư phụ ngươi cho nên ban đầu không cố ý chém tận giết tuyệt bọn họ mà giữ lại một tia thần nguyên để bọn họ có thể chuyển thế, vì y muốn thông qua những người này tìm chỗ ẩn thân của sư phụ ngươi."
Tu Thần híp híp mắt hỏi: "Trên thần nguyên của mỗi người đó đều bị khắc dấu ấn sao?"
"Đúng vậy, đều bị động tay động chân, có điều đã bị ta xóa bỏ rồi." Thiên Khôn Vô Diễm gật đầu trả lời.
"Bọn họ chỉ chuyển thế đến một Tán giới mà thôi, làm sao có thể thông qua đó để kiếm bản thể của sư phụ được chứ?" Tu Thần vẫn còn chưa hiểu rõ lắm.
Hóa thân của lão đầu rất nhiều, Tu Thần đoán rằng chính Dạ Hạ Thiên Quân cũng đã giết mấy người, nhưng thông qua phân thân để tìm bản thể là chuyện không có khả năng, chỉ có thể thông qua bản thể rút thần nguyên về mà thôi.
Thiên Nguyên Tử lại uống một chén rượu, sau đó nói: "Bởi vì lão phu để nàng nhúng tay vào."
Nàng mà Thiên Nguyên Tử nhắc tới dĩ nhiên là chỉ Thiên Khôn Vô Diễm.
Tu Thần bừng tỉnh, chợt lắc đầu cười nói: "Thì ra là thế."
Dạ Hạ Thiên Quân không thể thông qua đám Cẩm Văn Thiên Thiên đã chuyển thế để tìm được bản thể của lão đầu nhưng lại có thể thông qua Thiên Khôn Vô Diễm!
Tu Thần nhìn lão đầu, thở dài nói: "Lão đầu, ngài còn chưa đủ nhẫn tâm đâu, đã lên kế hoạch tốt rồi sao cuối cùng lại đổi ý vậy?"