Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 323:

Chương 323. Lão phu ít ăn học, tiểu tử nhà ngươi đừng lừa ta!

Lời này của Tu Thần là ý gì?

Tại sao đã lên kế hoạch hết rồi, đến phút cuối lại hối hận!

Thật ra tất cả mọi chuyện ở Thương Cổ Tử giới đều đã được Thiên Nguyên Tử lên kế hoạch, để đám đệ tử Cẩm Văn Thiên Thiên đi nộp mạng cho Dạ Hạ Thiên Quân thu hoạch.

Bởi vì lão định dùng Cẩm Văn Thiên Thiên làm người thay thế cho Thượng Cung Cẩn, khiến Dạ Hạ Thiên Quân lầm tưởng rằng chút thần nguyên cuối cùng của Thượng Cung Cẩn cũng bị hủy diệt rồi.

Tiếc rằng, vào giây phút cuối cùng lão già lại mềm lòng.

Vậy nên lão nhờ Thiên Khôn Vô Diệm ra tay, cho thần nguyên của đám đệ tử kia chuyển kiếp vào Tán giới trong Thiên Khôn Tử giới.

Thiên Khôn Vô Diệm ra tay tuy không bị lộ, nhưng cũng khiến Dạ Hạ Thiên Quân nghi ngờ.

Trước đó Thiên Khôn Vô Diệm đã đem thần nguyên cuối cùng của Thượng Cung Cẩn chuyển kiếp vào Thiên Nguyên đại lục, mà sau đó lại từ trong Thương Cổ Tử giới chuyển kiếp cho đám người Cẩm Văn Thiên Thiên. Liên kết một loạt sự việc lại với nhau, Dạ Hạ Thiên Quân nghi ngờ quan hệ giữa Thiên Khôn Vô Diệm và Thiên Nguyên Tử là chuyện sớm muộn mà thôi.

“Đều là những đệ tử theo từ nhỏ đến lớn, không nỡ.” Thiên Nguyên Tử thở dài.

Tu Thần mỉm cười lắc đầu nói: “Ngài nghĩ phức tạp quá rồi, cho dù Dạ Hạ Thiên Quân biết Thiên Khôn Vô Diễm ra tay sau lưng thì đã sao? Thiên giới và Phù Tiên giới vốn là hai thế giới, thủ đoạn của hắn có lợi hại đến đâu cũng không với tay xa vậy được.”

Thiên Nguyên Tử nói: “Dù sao hắn cũng có chỗ dựa là Trường Sinh lâm, cẩn thận một chút cũng tốt. Nguyện vọng duy nhất của lão phu là bảo vệ huyết mạch cuối cùng của nhà Thượng Cung mà thôi. Đưa nàng ta vào Tán giới, phong ấn thiên phú của nàng, thật ra chính là muốn nàng sống cả đời ở Tán giới. Còn về mối thù của tộc Thượng Cung, lão phu cũng không trả được, không có năng lực đó.”

Thiên Nguyên Tử quả thật không có năng lực đó, Dạ Hạ Thiên Quân vì sao có thể hủy diệt cả tộc Thượng Cung, chính là vì có được sự ủng hộ của Trường Sinh lâm.

Thế thì sao có thể báo thù được?

Việc này giống với cảnh ngộ của Thương Lan Lệnh, cách làm khác nhau nhưng đều đạt được hiệu quả giống nhau.

Thương Lan Thần Uy có được sự ủng hộ của Vô Thần, vậy Thương Lan Lệnh chỉ có thể ngoan ngoãn đứng bên cạnh, muốn phản kháng?

Ngươi có thực lực đó không?

Hiện thực tàn khốc như vậy đó, không có thực lực, không có chỗ dựa, muốn báo thù thì chẳng khác nào mơ mộng viển vông, cơ bản là không thể.

Bây giờ Thiên Nguyên Tử không những không báo được thù, mà còn phải trốn chui trốn lủi, đề phòng Dạ Hạ Thiên Quân tìm ra.

Đối với Dạ Hạ Thiên Quân mà nói, Thượng Cung Cẩn không phải là người quan trọng nhất, Thiên Nguyên Tử mới là mối họa lớn nhất, ngày nào còn chưa trừ được lão thì trong lòng vẫn còn bất an.

Suy nghĩ của Thiên Nguyên Tử chính là vừa bảo vệ được Thượng Cung Cẩn mà lại không muốn liên lụy đến Thiên Khôn Vô Diệm. Để đạt được kết quả như vậy lão đã đưa ra rất nhiều lựa chọn hoàn toàn không cần thiết.

“Nghe nói Trường Sinh lâm và Vô Thần phủ là đồng môn. Lão cũng chỉ sợ tộc Thiên Khôn của chúng ta bị liên lụy mà thôi.” Thiên Khôn Vô Diệm nói.

Tu Thần cười phá lên nói: “Đồng môn ở đâu ra, mấy tên cổ lỗ sĩ đó đều là kẻ địch, chỉ hận không thể giết chết đối phương, ngươi nghe ai nói là đồng môn đó.”

Thiên Nguyên Tử và Thiên Khôn Vô Diệm cùng nhìn sang Tu Thần, nét mặt kinh ngạc hỏi: “Sao ngươi biết rõ vậy?”

Tu Thần đương nhiên biết rõ rồi.

Bây giờ người có khả năng cao nhất trở thành tích điểm mới chỉ có mấy lão quái vật đó thôi, giữa bọn họ đừng nói là đồng môn, ngay cả cha con ruột thịt chắc cũng muốn giết chết nhau để hấp thu sinh linh chi lực trên người đối phương.

Nhưng mấy người Thiên Nguyên Tử không biết được điểm này.

Tu Thần cười bí hiểm nói: “Đợi các người đến cấp bậc như ta tự khắc sẽ biết.”

Thiên Nguyên Tử lườm một cái, tặc lưỡi nói: “Ngươi được lắm, có bản lĩnh rồi liền ra vẻ với lão phu. Ngươi rốt cục là đã gặp được điều gì? Mà có thể khiến ngươi trưởng thành nhanh như vậy, nhanh đến mức bây giờ ngay cả lão phu cũng không nhìn thấu, không hiểu nổi. Lão phu cũng đi nghe ngóng qua về Trái Đất mà ngươi nói, chỉ là một Tán giới nhỏ bé mà thôi, con người bên trong quả thật giống hệt ngươi, không thể tu luyện được. Lẽ nào ngươi thật sự là sản phẩm thử nghiệm của tộc Hạo Thiên?”

Câu nói này lúc trước Thiên Khôn Vô Diệm cũng đã từng nói với Tu Thần.

“Bây giờ ngươi rốt cục đã đến tầng năng lực nào rồi? Coi như ta nhường Thiên Khôn Tử giới cho ngươi, nhưng sao ngươi lại có thể xâm nhập được vào Thương Lan Tử giới nhanh như vậy? Tộc Thương Lan không phát hiện ra sao?” Thiên Khôn Vô Diệm cũng tò mò hỏi.

Nàng ta thật sự không hiểu nổi Tu Thần, hoàn toàn không cách nào tưởng tượng được một người trưởng thành ở tiểu thế giới của Tử giới, tại sao lại có thể trưởng thành đến mức khiến nàng ta không theo kịp nữa.

Giống như ngươi nuôi tằm, đợi đến ngày chúng nó nhả tơ thu hoạch, kết quả có một con lại bỗng nhiên độc chiếm hết cả khu vực nuôi tằm, sau đó còn đánh ngươi một trận, thế này thì thật thái quá.

Tu Thần khẽ cười, rót một ly rượu cho lão đầu rồi nói: “Thực ra ta là đại lão Nguyên giới chuyển kiếp.”

Thiên Nguyên Tử và Thiên Khôn Vô Diệm sững sờ, sau đó quay sang nhìn nhau.

Tu Thần nói như vậy cũng không xem là nói dối, hắn vốn dĩ là ý chí tích điểm chuyển kiếp thành, đương nhiên hắn chắc chắn không thể đem chuyện này nói cho bất cứ ai, chỉ cần mượn cớ nói một vị đại lão nào đó của Nguyên giới chuyển kiếp là đủ rồi.

“Lão phu ít ăn học, tiểu tử nhà ngươi đừng có lừa ta.” Thiên Nguyên Tử tỏ vẻ không tin.

“Vô Thần của Phù Tiên giới, Trường Sinh của Thiên giới, Tịch Vô của Hoang giới, Chú Ly của Bắc Lý giới, Thiên Mâu của Viên Sinh giới, Thất Giác của Trường Hà giới, Qua Thiên của Thần Ngu giới, Hằng Khô của Vũ giới, còn có Tử Hộc của Phạt Ngô giới, giới chủ của chín Đại Nguyên giới này, ngươi là người nào chuyển kiếp?” Thiên Khôn Vô Diệm nhướng mày hỏi.

Người của những gia tộc lớn trong Nguyên giới bọn họ cũng biết tên của các giới chủ chín đại Nguyên giới, song chưa gặp bao giờ. Thiên Khôn Vô diệm cũng chưa tận mắt gặp đại nhân Vô Thần của Phù Tiên giới, y vô cùng thần bí.

“Chân tướng của thế giới không đơn giản như các ngươi nghĩ đâu, giới chủ chỉ là một cách xưng hô mà thôi chứ không có nghĩa bọn họ là kẻ lợi hại nhất Nguyên giới.” Tu Thần nói.

Thiên Nguyên Tử và Thiên Khôn Vô Diệm tuy là người của Nguyên giới, hơn nữa cũng có chút danh tiếng địa vị ở đó, nhưng đối với những lão quái vật đã kiểm soát mấy cấp năng lực sinh linh, bọn họ thật sự không chịu nổi một đòn, không đáng để nhắc đến.

Đây cũng là lý do tại sao từ trước đến nay, những lão cổ lỗ sĩ đó căn bản không thèm quan tâm đến việc của Chư Thiên Vạn Giới, theo cách nhìn của họ, đều là rác rưởi! Không ai có thể gây ra sóng gió đủ sức uy hiếp đến bọn họ.

Thiên Nguyên Tử chớp mắt, sau đó nghiêm túc nhìn vào mắt Tu Thần rồi nói: “Ngươi chắc chắn ngươi không phải đang làm bộ hù dọa bọn ta chứ? Đồ nhi à, chúng ta hãy thành thật đến nơi đến chốn là được không? Vi sư không cần ngươi giúp ta báo thù cho tộc Thượng Cung, ngươi tự mình sống tốt là được rồi, muốn vui vẻ thế nào thì thế ấy, nhưng đừng vì chém gió mà đánh mất tiền đồ tốt đẹp của mình!”

Tu Thần lườm lão một cái.

“Nếu không ngài nghĩ tại sao Vô Thần lại đích thân đặt tên cho Thương Lan Dạ?”

Thiên Nguyên Tử và Thiên Khôn Vô Diệm nghe những lời này của Tu Thần bỗng biến sắc.

“Ý ngươi là, Thương Lan Thần Uy là một đại năng nào đó chuyển kiếp?” Thiên Khôn Vô Diệm bỗng nhiên cảm thấy lồng ngực như bị một tảng đá lớn đè lên, không thể hít thở nổi.

Tuy nàng ta không muốn công nhận quan điểm này của Tu Thần, nhưng thâm tâm vẫn cảm thấy độ tin cậy rất cao!

Bởi vì, điều này giải thích được vấn đề mà nàng và cả những người khác của Phù Tiên giới nghĩ mãi không ra.

Dựa vào đâu mà Thương Lan Thần Uy lại được Vô Thần đích thân ban tên?

Việc đó khoa trương giống như hoàng đế của vương triều đi đặt tên cho con trai của nô lệ vậy, đến mức khiến bất cứ ai cũng nghĩ mãi không ra.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch