Chương 325. Suy đoán lớn gan! Tin tức về chưởng trung nhãn!
Năm đó ở Thương Cổ Tử giới, Lệ Vô Hối và Thanh Viêm cũng tham gia bao vây tiễu trừ bọn họ.
Sau này bị Thiên Nguyên Tử đuổi giết, khi đó lão nhân tiện đem thần nguyên của hai người bọn họ và đám Cẩm Văn Thiên Thiên cùng chuyển thế đến Thiên Nguyên đại lục. Kế đó Thiên Nguyên Tử tìm chuyển thế của bọn họ, nhận làm đồ đệ.
Thời điểm ấy Thiên Nguyên Tử muốn chứng minh một chuyện, nhân tính bản thiện, không nhất thiết phải là người cực kỳ lương thiện gì nhưng ít ra cũng có điểm mấu chốt của mình.
Thế nhưng hai người này vẫn phản bội lão.
"Sư phụ! Sư phụ ta sai rồi! Ta sai thật rồi!" Lệ Vô Hối quỳ gối trước mặt Thiên Nguyên Tử, khóc lóc kể lể, đau khổ cầu xin tha thứ.
Thanh Viêm cũng bò tới, khóc rống lên: "Sư phụ, tất cả đều do y! Đều do y cả! Lúc trước đều do Lệ Vô Hối giật dây ta, ta cũng không muốn phản bội ngài! Ta không muốn giết lão Thập cũng không muốn phản bội ngài mà!"
Đối mặt với sự sám hối và cầu xin tha thứ của Lệ Vô Hối và Thanh Viêm, đám Chu Thiên Thành lộ ra vẻ mặt khó coi, không có ai lên tiếng.
Bọn họ có hận không?
Hận, vô cùng căm hận.
Nhưng dù sao mọi người cũng lớn lên cùng nhau từ nhỏ cùng, bây giờ nhìn kết cục như vậy trong lòng ai cũng thấy khó chịu.
Thiên Nguyên Tử nhìn hai người này, sau đó quay lưng về phía Tu Thần nói: "Giết đi."
Lệ Vô Hối và Thanh Viêm co rụt tròng mắt, cả người giống như mất hết sức lực, co quắp ngồi dưới đất.
"Sư phụ... Sư phụ! Niệm tình chúng ta từng là đệ tử của ngài mà ngài thực sự không cho chúng ta một con đường sống được sao?" Thanh Viêm đang khóc lóc bỗng nhiên bật cười, cười đến tan nát cõi lòng.
"Vì sao ta lại lựa chọn phản bội? Bởi vì ta không phục! Dựa vào đâu, dựa vào đâu các ngươi đều xem thường ta? Dựa vào đâu mọi người cùng nhau bái làm đệ tử của ngài mà bọn họ có được tất cả, còn ta chỉ có thể nhặt lại những thứ bọn họ còn dư? Dựa vào đâu ngài yêu thương và tha thứ cho bọn lão Tam nhưng lại nặng lời trách móc ta đủ điều? Ta phạm một lỗi lầm nhỏ ngài đã muốn phạt ta? Dựa vào đâu lúc trước Chu Thiên Thành nói xấu lão Thập nhưng bởi vì hắn nói với ta nên ngay cả ta cũng bị phạt? Ngài chướng mắt ta như vậy, sao còn muốn ta nhập môn?"
Đối mặt với sự gào thét trách mắng đầy cuồng loạn của Thanh Viêm, sắc mặt Thiên Nguyên Tử không có thay đổi gì lớn, song những đệ tử khác đều lộ ra ánh mắt đau thương và giận dữ.
"Được rồi, không phải các ngươi vẫn luôn muốn chết sao? Hiện tại lão đầu đã đồng ý cho các ngươi chết, ăn một bữa ngon rồi lên đường thôi." Tu Thần chậm rãi mở miệng nói.
Lệ Vô Hối và Thanh Viêm đồng thời căm tức nhìn Tu Thần, quát: "Ngươi dựa vào đâu mà chi phối sống chết của chúng ta, tra tấn chúng ta lâu như vậy? Ngươi có tư cách gì!"
Tu Thần híp mắt, lạnh cười hỏi: "Sao nào? Mới vừa rồi còn muốn chết, giờ cho các ngươi chết thật thì lại nói lý lẽ với ta hả?"
Hai người này vào lúc đau đớn đến không muốn sống nữa thì vội vàng muốn kết thúc nỗi đau đó, nhưng khi vừa rời khỏi tình cảnh kia thì lại muốn sống tiếp.
"Ta không sai! Ta đã làm sai điều gì? Dựa vào đâu mà ngươi có thể phán quyết tính mạng của ta?" Lệ Vô Hối lớn tiếng quát.
Thiên Nguyên Tử thở dài bảo: "Thôi, chớ ồn ào. Thần Nhi, đưa bọn chúng lên đường đi."
Tu Thần gật đầu.
Lệ Vô Hối và Thanh Viêm bị dọa đến vỡ gan vỡ mật, cơ thể bò giật lùi lại, hoảng sợ kêu lên: "Không! Không! Ngươi không được giết bọn ta!"
Tu Thần chẳng thèm nói nhảm với bọn họ, trực tiếp vung tay lên, cơ thể hai người biến thành tro bụi trong nháy mắt.
Đám Chu Thiên Thành không đành lòng quay đầu nhìn sang chỗ khác.
Thiên Nguyên Tử cũng lộ ra vẻ mặt cô đơn.
Ban đầu lão có mười đệ tử, một đứa bị giết, hai đứa phản bội, còn có một đứa là nuôi từ nhỏ.
"Mọi người đã lâu không gặp rồi, cố gắng mà trò chuyện đi." Tu Thần nói.
Thiên Nguyên Tử nhìn về phía Tu Thần, hỏi: "Ngươi muốn đi sao?"
Tu Thần gật đầu đáp: "Ta không có tình cảm gì với bọn họ cả, cùng lắm trên danh phận đồng môn mà thôi, ở lại đây cũng chẳng có việc gì, mấy người trò chuyện đi."
Tu Thần nói vậy rất vô tình, nhưng đó lại là sự thật.
Thiên Khôn Vô Diễm cũng lên tiếng bảo: "Vậy ta cũng đi đây. Tu Thần, chúng ta đi tâm sự chứ?"
"Được, đi thôi." Tu Thần vung tay lên, mang theo Thiên Khôn Vô Diễm trực tiếp rời khỏi.
Còn sau đó Thiên Nguyên Tử và đám Chu Thiên Thành muốn nói chuyện gì thì Tu Thần không có hứng thú biết, bởi vì bọn họ vốn không phải là người cùng một thế giới.
Lần này Thiên Nguyên Tử coi như cũng hoàn toàn kết thúc với những người từng là đồ đệ của lão. Tu Thần không có tình cảm với đám Chu Thiên Thành, nhưng với lão đầu vẫn có, hơn nữa còn rất sâu.
Trên đỉnh Lăng Vân, Tu Thần và Thiên Khôn Vô Diễm đứng song song, nhìn về dãy núi phía xa xa.
"Ngươi muốn trở thành tích điểm mới thật hả?” Thiên Khôn Vô Diễm khẽ hỏi.
Tu Thần gật đầu, cười đáp: "Mục tiêu ta đặt ra lớn hơn một chút, lỡ có thất bại giữa chừng thì thành tựu đạt được vẫn rất cao không phải sao?"
Thiên Khôn Vô Diễm hơi ngơ ngác, chợt không khỏi bật cười bảo: "Lời ngụy biện của người nghe cũng có lý lắm đó."
Tu Thần nhún vai không đáp lời.
Hai người im lặng trong chốc lát, sau đó Thiên Khôn Vô Diễm lên tiếng: "Lúc trước ngươi có nhắc đến chủ nhân của chưởng trung nhãn, ta đã về tra một ít tư liệu."
"Có manh mối hả?" Tu Thần ngạc nhiên hỏi.
Chưởng trung nhãn là chuyện của Mục Ngưng Sương và cũng là điểm mù trong hiểu biết của Tu Thần. Hắn không thích cảm giác này, vẫn luôn khống chế tất cả, bất cứ chuyện gì cũng được tính toán kỹ từ trước rồi cứ dựa trên kế hoạch mà làm, lần này đột nhiên xuất hiện một ẩn số khiến hắn rất khó chịu.
"Cũng không tính là tin tức hữu dụng gì. Ta tìm thấy trong một bản thư tịch thượng cổ, nói rằng bên ngoài Chư Thiên Vạn giới khả năng còn có thế giới khác, cũng chính là các thế giới tích điểm hóa. Thư tịch thượng cổ đưa ra một giả thiết rằng, nếu không chỉ tồn tại một tích điểm, vậy thì không phải còn có những Chư Thiên Vạn giới khác sao? Chư Thiên Vạn giới giống như bàn tay của con người, mà tích điểm chính là con mắt nhìn thấu mọi chuyện. Đây là thông tin duy nhất ta tra được có liên quan đến chưởng trung nhãn." Thiên Khôn Vô Diễm nói với vẻ mặt cổ quái.
Đối với nàng mà nói, nàng tuyệt đối sẽ không tin có thứ này, bởi vì nàng không tưởng tượng được bên ngoài Chư Thiên Vạn giới còn có Vạn giới khác tồn tại.
Tu Thần nhíu mày.
Suy nghĩ của hắn vô cùng cởi mở nên sau khi nghe những lời Thiên Khôn Vô Diễm nói, hắn cảm thấy chuyện này vẫn có khả năng xảy ra, bởi vì thân thế của Mục Ngưng Sương quá mức quỷ dị. Bây giờ hắn có thể nhìn thấu quá khứ của bất kỳ người nào, ngoại trừ Mục Ngưng Sương. Liệu có phải bản thân nàng không phải là tồn tại sinh ra trong quy tắc tích điểm?
Nhưng chỉ cần ở trong Lĩnh Vực Vô Địch của Tu Thần, dù đối phương không phải là tồn tại sinh ra trong quy tắc tích điểm thì cũng không thể tước đoạt năng lực của hắn trong Lĩnh Vực Vô Địch?
Lĩnh Vực Vô Địch, ý trên mặt chữ, chính là vô địch! Bất kể là quy tắc hay thế giới gì, chỉ cần ở trong lĩnh vực của hắn thì đều phải cúi đầu quỳ gối! Đây là chuyện không thể nghi ngờ!
Cho nên phỏng đoán vừa rồi mâu thuẫn với điều trên.
"Chưởng trung nhãn xuất hiện trong lãnh địa Phù Tiên giới mà Vô Thần không biết sao?" Tu Thần hỏi.
Thiên Khôn Vô Diễm lắc đầu, khổ cười nói: "Ngay cả dáng vẻ của Vô Thần ra sao, là nam hay nữ ta cũng không rõ, còn chưa từng gặp mặt thì làm sao biết hắn có biết hay không?"
Tu Thần híp mắt lại.
Nếu chưởng trung nhãn đến từ bên ngoài, vậy để xuất hiện trong Thiên Khôn Tử giới nó nhất định phải đánh vỡ thành lũy Phù Tiên giới, mà phá vỡ rào chắn nhất định sẽ bị Vô Thần phát hiện.
Thế nhưng vì sao người kia không tỏ vẻ gì?
Chẳng lẽ là cùng một người? Hoặc là giữa hai bên có hiệp nghị hợp tác nào đó?