Chương 328: Tấn Thiên Tử? E rằng ngươi là một kẻ ngốc nhỉ?
Quỷ ảnh kia đối mặt với lực tấn công khổng lồ từ pháp cầu hắc ám lại không hề có dấu hiệu tránh né nào, thậm chí động đậy một chút cũng không.
Chỉ thấy pháp cầu hắc ám chèn vỡ hư không, trực tiếp nghiền qua người quỷ ảnh kia.
Nhưng lại có chuyện kỳ quái xảy ra, quỷ ảnh kia giống như chỉ là một ảo ảnh, không hề cử động chút nào, sức công kích từ pháp cầu hắc ám căn bản không tạo ra bất kỳ thương tổn nào với nó.
Tu Thần nhếch miệng, nói bằng giọng điệu chế nhạo: “Được lắm, đừng có giả thần giả quỷ nữa.”
Quỷ ảnh kia sau khi nghe Tu Thần nói, thân thể bỗng dưng vặn vẹo lấp lóe mấy cái, sau đó bóng dáng một nam tử dần hiện ra.
Nam tử có khuôn mặt tuấn tú yêu mị, con mắt thứ ba dựng thẳng trên trán nhìn có chút kỳ dị khiến người ta phải sợ hãi, toàn thân từ trên xuống dưới đều tỏa ra khí tức đẫm máu.
“Ngươi là ai?” Nam tử lạnh giọng hỏi, giọng nói rất mảnh khiến người nghe cảm thấy không thoải mái.
Tu Thần đánh giá đối phương từ trên xuống dưới một chút, chợt cười nói: “Lão tổ mạnh nhất Tấn vương triều đây nhìn có vẻ hơi "cong" nhỉ?”
Nam tử hừ lạnh, xung quanh thân thể tràn ngập vô số dây leo màu máu ẩn giấu uy lực xé rách cả không gian, lúc này nhìn giống như những xúc tu bạch tuộc đang vùng vẫy quanh người y.
Tên này vừa mới đến. Trong Lĩnh Vực Vô Địch của Tu Thần, hắn muốn để người khác thấy cái gì thì họ sẽ thấy cái đó, cho nên đối phương cũng không biết vừa rồi Thiên Khôn Vô Diệm và lão sư phụ đã từng xuất hiện ở đây. Trong tầm mắt của đối phương, từ đầu đến cuối chỉ có một mình Tu Thần mà thôi.
Người này hẳn là người sáng lập nên Tấn vương triều - Tấn Thiên Tử, một cái tên vô cùng phách lối.
“Tộc Thương Lan phát lệnh truy lùng, chắc hẳn người mà họ muốn tìm chính là ngươi nhỉ?” Tấn Thiên Tử lạnh giọng hỏi.
Tu Thần nhún vai, cười nói: “Ngươi cảm thấy còn người nào khác phù hợp với điều kiện đó sao?”
Tấn Thiên Tử cười tươi, con mắt thứ ba chợt phát ra ánh đỏ máu, dây leo màu máu bên người đột nhiên co vào, sau đó bất ngờ tấn công về phía Tu Thần.
Không nói thêm lời thừa thãi nào, y hỏi xong thì trực tiếp đánh ngay.
“Oành!”
Khi những sợi dây leo màu máu kia sắp chạm vào Tu Thần thì xung quanh hắn bỗng nhiên ngưng tụ một quả cầu ánh sáng, bao bọc cả người hắn lại.
Những sợi dây leo màu máu kia đập lên mặt quả cầu phát ra tiếng vang chát chúa, từng đợt sóng màu đỏ máu tỏa ra cơn chấn động. Chỗ nào bị chúng lan đến đều hóa thành bột mịn, mọi sự vật đều lặng lẽ biến mất không còn gì.
Con mắt thứ ba của Tấn Thiên Tử lại lần nữa bộc phát ánh sáng đỏ máu, một thanh hỏa linh trường kiếm ngưng tụ ngay trước mặt y, y vươn tay nắm lấy, từng ngọn lửa bùng lên, đốt cháy không gian đến vặn vẹo.
“Bắt được ngươi thì có thể giành được đại công! Đảm bảo được việc Tấn vương triều ta nhất thống Bắc đại lục!” Tấn Thiên Tử cười dữ tợn, sau đó thân thể bỗng nhiên chia ra vô số bóng người, xung quanh đông nghịt toàn người là người, tất cả đều bao vây lấy Tu Thần.
Mỗi phân thân đều có một sợi lửa liên kết với nhau, tạo thành một pháp trận hình thoi, ngọn lửa đỏ như máu bao phủ cả vùng trời.
“Chết đi.”
Tấn Thiên Tử cười lạnh một tiếng, tất cả phân thân đều đồng loạt chém về phía Tu Thần.
Tu Thần lẳng lặng nhìn tên nọ.
Dùng một hóa thân Thánh Thiên cảnh tầng năm để xử lý mình sao? Tự tin từ đâu ra vậy?
Tính cách một lời không hợp lập tức đánh thì Tu Thần lại rất tán thưởng. Hắn thích dạy dỗ cho mấy tên không biết trời cao đất dày, tự đâm đầu vào chỗ chết thế này một trận nên thân.
Nhìn thế tấn công hủy thiên diệt địa kia, Tu Thần chỉ nhẹ nhàng động đậy một ngón trỏ.
Tất cả đòn tấn công đều biến mất tăm hơi trong nháy mắt, bao gồm những phân thân kia cũng đồng loạt tiêu tan.
Cảnh tượng sấm chớp mưa rào đột ngột biến mất có cảm giác vô cùng quỷ dị, khiến Tấn Thiên Tử ngây người, nét mặt tràn đầy vẻ khó tin nhìn Tu Thần.
“Ngươi… ngươi làm bằng cách nào?” Tấn Thiên Tử hỏi với vẻ kinh ngạc.
Tu Thần dùng ánh mắt khinh thường nhìn đối phương, sau đó xòe bàn tay ra, xoay tròn.
“Ùng…"
“Phụt!”
Trong miệng Tấn Thiên Tử phun ra một ngụm máu tươi, vô cùng kinh sợ, không tin được trừng Tu Thần bằng con mắt thứ ba.
Y phát hiện giờ phút này mình hoàn toàn không thể động đậy được, bất kể thuật pháp thần thông nào cũng không thể thi triển. Hơn nữa bàn tay to lớn quỷ dị đang siết chặt lấy y còn mang theo cảm giác đau đớn do thần nguyên bị xé rách, khiến y vô cùng thống khổ khó chịu.
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Tấn Thiên Tử nghiêm giọng quát lên.
Y biết, hóa thân này của mình hẳn là bỏ mạng ở đây thôi, đối phương mạnh hơn tưởng tượng của y gấp vô số lần!
Tấn Thiên Tử đang lùng sục kẻ bị tộc Thương Lan phát lệnh truy đuổi ở Tấn vương triều, nhưng lại không tìm được. Thế là y dùng hóa thân đi đến Ninh vương triều, đúng lúc nhìn thấy động tĩnh bên này nên chạy đến, vậy là đụng phải Tu Thần.
“Ngươi cũng đã biết thân phận của ta! Chỉ cần ta ra lệnh, ba trăm cường giả Tấn vương triều sẽ giáng lâm, dù ngươi có thủ đoạn thông thiên thì chắc chắn cũng sẽ hồn phi phách tán!” Vẻ mặt Tấn Thiên Tử dữ tợn, con mắt thứ ba dựng thẳng kia tràn ngập lệ khí.
Tu Thần lắc đầu cười cười, nói: “E rằng ngươi là một kẻ ngốc nhỉ? Đầu óc ngươi thế này mà sao có thể sống dai được vậy?”
Vừa nói xong, bàn tay to nắm chặt Tấn Thiên Tử tăng thêm lực, tiếng xương cốt nứt gãy giòn tan liên tục vang lên.
“Á… A…”
Tấn Thiên Tử hét lên thảm thiết thê lương, cảm giác đau đớn ở cả linh hồn và xác thịt khiến y không muốn sống, nước mắt nước mũi dàn dụa, hoàn toàn không thể khống chế được tâm trạng của chính mình.
“Buông hắn ra.”
Đột nhiên một giọng nói từ trong hư không phía sau lưng Tu Thần truyền đến, một bóng người xuất hiện trước mặt bọn họ.
Tấn Thiên Tử nhìn thấy bóng người kia, vẻ mặt lập tức kích động, vội vàng gọi: “Đại nhân cứu ta với đại nhân! Người này chính là kẻ xâm nhập mà ngài muốn tìm!”
Người vừa đến là Thương Lan Lệnh.
Nhưng mà hiện giờ lão đang muốn diễn kịch cùng Tu Thần, bởi vì đây là lúc tiêu diệt hóa thân này của lão ở Thương Lan Tử giới, sau đó lão sẽ đưa Thương Lan Thần Uy “tin tức” mà Tu Thần muốn tung ra.
Tu Thần nhìn về phía Thương Lan Lệnh, cười cười, nói: “Ngươi đến cứu hắn à?”
Thương Lan Lệnh nhìn Tu Thần, thật ra trong lòng đã phát run.
Nhưng vừa nghĩ đến việc chút nữa hóa thân Thánh Thiên cảnh tầng năm sẽ bị hủy thì lại đau lòng vô cùng.
Nhưng hoàn toàn không còn cách nào khác, người làm đại sự, nhất định phải hy sinh một thứ gì đó!
Huống chi năng lực mà Tu Thần thể hiện khiến lão hoàn toàn thần phục, bản thể hao tổn mất mấy chục vạn năm tu vi thì sao? Tu Thần chỉ mất vài phút là có thể khôi phục lại giúp lão.
“Ta đến để xử lý ngươi.” Thương Lan Lệnh ra vẻ lạnh lùng cao ngạo.
Vẻ mặt Tấn Thiên Tử háo hức, Thương Lan Lệnh xuất hiện khiến y vô cùng kích động!
Bởi vì y đối đầu với kẻ xâm nhập bị tộc Thương Lan hạ lệnh truy nã mới được một lát mà đã gặp khó khăn, chờ sau khi Thương Lan Lệnh tiêu diệt được đối phương, thì y chắc chắc cũng có công lao!
“Thả hắn ra, ta sẽ để ngươi được chết một cách thoải mái.” Thương Lan Lệnh tiếp tục nói, chỉ là Tấn Thiên Tử không hề phát hiện rằng sau khi Thương Lan Lệnh nói xong, thật ra hầu kết của lão đã động đậy một chút, nuốt một ngụm nước bọt.
Tu Thần mỉm cười, động đậy ngón tay, bàn tay to lớn nắm lấy Tấn Thân Tử tiêu tán trong chớp mắt.
Tấn Thiên Tử lập tức bay đến bên cạnh Thương Lan Lệnh, giọng điệu thận trọng nói với Thương Lan Lệnh: “Đại nhân! Tên này thủ đoạn rất kỳ dị, ngài không nên chủ quan, trực tiếp tung toàn lực nhanh chóng đánh chết hắn, tránh cho đêm dài lắm mộng!”
Sau đó y lại nhìn về phía Tu Thần, nhe răng cười nói: “Nhóc con, vị này chính là đại trưởng lão tộc Thương Lan! Ngươi sẽ nhanh chóng hối hận vì vừa rồi không giết ta ngay! Bởi vì chút nữa thôi chính là giờ chết của ngươi! Trước mặt đại trưởng lão, bất kỳ kẻ nào cũng chỉ là sâu bọ không chịu nổi một đòn!”
Tấn Thiên Tử vừa nói xong những lời này, Tu Thần vung tay.
Sau đó cơ thể Thương Lan Lệnh đột nhiên nổ tung, hóa thành màn sương máu tản ra khắp trời.
Tấn Thiên Tử: "???"
Chỉ kịp thấy bên cạnh Tấn Thiên Tử đột nhiên xuất hiện một bàn tay to lớn, túm mạnh lấy y, sau đó kéo đến trước mặt Tu Thần.