Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 333:

Chương 333. Nhưng mà, ngươi không có tu cách nói chuyện với ta!

Trong miếu Thiên Thần ở núi Thiên Tử.

Tu Thần và Mục Ngưng Sương đang tưới linh thủy cho cây Vụ Vũ Linh.

Vốn dĩ Tu Thần không có hứng thú với trò nhổ cỏ và tưới nước này. Đối với hắn mà nói, một suy nghĩ có thể giải quyết được tất cả, nhưng Mục Ngưng Sương lại cứ khăng khăng muốn tự làm. Toàn bộ thiên tài địa bảo trong núi Thiên Tử này đều do nàng tự mình làm lấy.

Theo như Mục Ngưng Sương nói thì Tu Thần quá vô địch, vô địch đến mức bất cứ chuyện gì cũng chỉ cần một suy nghĩ là có thể giải quyết được, cứ như vậy thì không được.

Nhất định phải sinh hoạt hóa! Bằng không lâu dần sẽ biến thành một cường giả tuyệt thế không có cảm tình, tâm tính sẽ vặn vẹo.

Đối với những lời nói này của Mục Ngưng Sương, Tu Thần lại cảm thấy có chút lý lẽ, chuyện gì cũng đều giải quyết xong xuôi trong vài phút, cuộc sống quả thật thiếu rất nhiều cảm giác mong đợi.

"Công tử, ngươi nói bọn họ đang ở một thế giới khác, họ thật sự có thể sống sót được sao?" Mục Ngưng Sương ngồi xổm bên bờ ruộng, dùng kéo cắt cành lá của linh thụ một cách cẩn thận và nghiêm túc, sau đó đặt chúng vào trong giỏ trúc nhỏ.

"Đương nhiên là không thể rồi, chỉ xem trong bọn họ, ai có thể sống đến cuối cùng mà thôi." Tu Thần ngắt một cái lá, trực tiếp ném vào trong miệng.

Một nguồn sức mạnh linh khí dồi dào tràn ngập trong khoang miệng, còn mang theo chút hương vị chan chát chua chua, không ăn được và bị Tu Thần nhổ ra.

Mục Ngưng Sương nhìn thấy, nói một cách vô cùng tiếc nuối: "Đừng nhổ ra, cái lá này có giá trị tương đương với linh hồ phía dưới đó!"

"Ai biết nó khó ăn như vậy đâu." Tu Thần cười nói.

Mục Ngưng Sương bước tới, dùng cái xẻng xúc linh dịch mà Tu Thần vừa nhổ ra cùng với đất, sau đó đổ vào vị trí gốc cây Vụ Vũ Linh bên cạnh.

Đối với việc gieo trồng và chăm sóc thiên tài địa bảo, Mục Ngưng Sương lộ rõ bản thân rất có thiên phú. Thiên tài địa bảo ở toàn núi Thiên Tử lớn đến mấy trăm mẫu, thế nhưng đều được nàng chăm sóc đâu ra đấy.

Lúc trước Tu Thần mang mấy thứ này tới, thực ra chính là dùng chúng để trang trí, lộ rõ vẻ đẳng cấp, nhưng không quy hoạch cẩn thận. Hiện giờ đã được Mục Ngưng Sương sắp xếp vô cùng đẹp mắt.

"Công tử, nếu ngươi mệt rồi thì về nghỉ ngơi đi, nơi này có ta là được rồi." Mục Ngưng Sương nhìn Tu Thần không được hứng thú cho lắm, mới nói với một nụ cười.

Nàng nói chuyện vẫn luôn là kiểu chậm rãi như vậy, rất nhã nhặn, hơn nữa giọng nói cũng vô cùng êm tai dễ nghe. Mỗi lần nghe được âm thanh nói chuyện của nàng, đặc biệt là loại giọng điệu quan tâm đến người ta, Tu Thần đều cảm thấy nuôi người chưa biết thân phận như nàng cũng không tệ lắm.

Ít nhất cũng đẹp mắt và vui tai.

"Được, vậy ngươi từ từ làm nhé, ta về chợp mắt một lát." Tu Thần gật gật đầu, sau đó định dịch chuyển một cái về Thiên Trì Viên Bàn.

Thế nhưng nhìn thấy ánh mắt đáng yêu lại có chút hung dữ của Mục Ngưng Sương, Tu Thần nhún vai, cười nói: "Được rồi, ta đi bộ vậy."

"Nhớ kỹ nha, nhịp sống chậm mới có lợi với thể xác và tinh thần đó." Mục Ngưng Sương dặn dò.

Tu Thần khoát khoát tay áo, bước chậm trong linh điền.

Trở về Thiên Trì Viên Bàn, hắn nằm lên ghế một cách thoải mái rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hắn trở lại núi Thiên Tử đã được một tuần rồi, cũng không có bất cứ động tĩnh lớn nào ở trong Thương Lan Tử giới, Phù Tiên giới cũng không xuất hiện thủ đoạn tiếp theo, khiến Tu Thần trải qua khoảng thời gian này vô cùng dễ chịu.

"Hửm?"

Đột nhiên, Tu Thần mở mắt.

Một bóng người xuất hiện trong Thương Lan Tử giới ở Bắc đại lục, tu vi của đối phương vượt qua Thánh Thiên cảnh, là Thánh Tôn cảnh!

Đây được xem là cường giả trong cường giả ở Nguyên giới.Chỉ hóa thân này của đối phương mà lại có thể đạt đến Thiên Tôn cảnh! Hơn nữa còn không chịu sự ràng buộc của quy tắc Tử giới, không khiến Tử giới căng đến phát nổ.

Điều này chứng minh trên người đối phương có pháp bảo bán sinh chín đại Nguyên giới.

Đối phương là một nam tử, mặc trường bào màu trắng, thoạt nhìn có chút hào hoa phong nhã, đang bước đi vô định trên một con đường quê nhỏ, sau đó đi vào trong một đình nghỉ mát ở ven đường.

Nam tử vừa phất tay, một cái bàn và hai chiếc ghế đẩu xuất hiện bên trong, trên bàn còn có một bình trà và hai tách trà.

Hư Không Tạo Vật sao?

Có thể tu luyện một hóa thân đến cấp bậc Hư Không Tạo Vật, vậy hiển nhiên cấp bậc sinh linh của bản thể còn cao hơn nữa. Tu Thần không cần nghĩ cũng biết thân phận của đối phương, đây là giới chủ Phù Tiên giới, Vô Thần.

"Có chút thú vị đấy."

Tu Thần nhếch miệng cười, bộ dáng đó của đổi phương, rõ ràng là xuất hiện nhằm vào hắn, chắc hẳn y chính là người đã dò xét toàn bộ Thiên Khôn Tử giới lúc trước đây mà.

Vừa rồi khi Vô Thần dò xét Thiên Khôn Tử giới, những gì nhìn thấy cũng đều là những hình ảnh mà Tu Thần muốn y nhìn thấy mà thôi, cũng chính là hình dáng của Thiên Khôn Tử Giới trước thời điểm mà hắn xuất hiện.

Chỉ cần ở trong lĩnh vực vô địch của Tu Thần, dù ngươi có tu vi cao nhất cũng không nhìn ra được sơ hở gì.

Tu Thần vừa nghiêng mình, giây tiếp theo đã xuất hiện trong đình nghỉ mát.

"Tới rồi thì ngồi đi."

Vô Thần rõ ràng chẳng bất ngờ chút nào về sự xuất hiện của Tu Thần hết, trên mặt lộ ra nụ cười vô cùng ôn hòa ấm áp, tựa như một người bạn cũ vậy. y nâng tay ra hiệu cho Tu Thần ngồi xuống.

Tu Thần cười cười rồi nói: "Làm như ta và ngươi quen lắm vậy."

Vô Thần nhìn về phía Tu Thần, cười nhạt rồi nói: "Ngồi xuống đi, không phải quen sao?"

"Phải đấy." Tu Thần gật gật đầu, sau đó ngồi xuống.

“Vù...”

Cái mông vừa mới chạm vào ghế đẩu, thì đột nhiên không gian dưới thân Tu Thần bắt đầu run rẩy vả vặn vẹo, sau đó chiếc ghế kia hóa thành ánh sáng lấp lánh màu vàng, bao lấy Tu Thần trong nháy mắt.

Tu Thần của lúc này thoạt nhìn giống như đang ngồi xổm trong cột sáng, khí tức phía trên cột sáng này có chứa sức mạnh ăn mòn thần nguyên vô cùng mạnh mẽ, giống như chỉ cần hơi đụng vào thì có thể khiến thần nguyên của người ta bị hủy diệt vậy.

Tu Thần nhìn cột sáng màu vàng xung quanh mình, cười ha ha rồi nói: "Sao thế? Đây chính là mục đích ngươi mời ta tới sao?"

Trên mặt Vô Thần treo lên nụ cười ôn hòa, thoạt nhìn thì nhã nhặn và lịch sự, bộ dáng ngây thơ vô hại, cầm tách lên rồi nhấp một ngụm trà trong tách, nói: "Chính là muốn xem thử bản lĩnh của ngươi. Có thể phá được hóa nguyên pháp trận này thì chứng minh ngươi còn có tư cách nói chuyện với ta, nếu như không thể, vậy thì cứ chết là được."

Lời này của Vô Thần nghe qua vô cùng nhẹ nhàng, giọng điệu như thể đang nói chuyện với người yêu, nhưng nó mang lại cho người ta một loại cảm giác tự tin và coi thường người khác vô cùng mạnh mẽ, khiến người ta không tự chủ được mà cảm thấy không có cách nào chống lại được sự hùng mạnh của y.

...

Đương nhiên, điều này đối với Tu Thần mà nói, đều là rác rưởi cả thôi.

Tu Thần cũng không vội làm mất mặt, mà là nhìn vào Vô Thần với vẻ hứng thú, nói với một nụ cười: “Ngươi có vẻ rất tự tin đấy nhỉ? Lẽ nào không sợ ta cướp mất hóa thân Thiên Tôn cảnh này của ngươi và cả pháp bảo trên người ngươi nữa sao?”

Vô Thần mỉm cười rồi đáp: "Ngươi không cướp được, cũng không giết được hóa thân này của ta, bây giờ bắt đầu tính ngược thời gian."

Vừa nói xong, hóa nguyên pháp trận đột nhiên phát ra tiếng vang. Đây là một loại âm thanh rất kỳ quái, giống như tiếng động tang thương tới từ thời xa xưa vậy, nhưng nó cũng giống như nhà sư đang niệm chú, mỗi một âm đều kèm theo sự tấn công vào tâm hồn một cách vô cùng đáng sợ.

Nếu đổi lại là người khác, mỗi một âm tiết xuất hiện, thần nguyên của người bị vây trong hóa nguyên pháp trận sẽ tán loạn một chút. Tu vi từ Thiên Tôn cảnh trở xuống, không thể chịu đựng được quá ba âm tiết!

Vô Thần nhìn về phía Tu Thần, nụ cười trên mặt dần dần cứng lại.

Bởi vì dường như Tu Thần hoàn toàn không chịu bất kỳ sự ảnh hưởng nào, sắc mặt hồng hào trắng sáng, nhìn về phía y với vẻ mặt tươi cười.

Đôi mắt Vô Thần hiện lên một tia sáng màu vàng, sau đó hóa nguyên pháp trận lập tức biến mất, những âm thanh tới từ thời xa xưa đó cũng biến mấy theo, tất cả giống như chưa từng xảy ra vậy.

"Thế là xong chuyện rồi hả?" Tu Thần hỏi.

Vô Thần cầm lấy bình trà, rót một tách trà cho Tu Thần.

"Bây giờ, ngươi đã có tư cách để nói chuyện với ta." Vô Thần cười nhạt rồi đáp.

Tu Thần nhìn nước trà trong tách trà bằng lưu ly tím, nhếch miệng cười rồi nói: "Nhưng mà, ngươi lại không có tư cách nói chuyện với ta."






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch