Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 338: Phệ Thiên Hành giả mới lên cấp? Tước đoạt giới vị!

Chương 338: Phệ Thiên Hành giả mới lên cấp? Tước đoạt giới vị!

Trong điện Vô Thần, Vô Thần đang trắng bệch mặt, ngồi trên ghế chủ vị, đôi mắt ngập tràn nỗi tức giận vô biên.

Thực ra đối với y mà nói, việc mất một hóa thân Thiên Tôn cũng không tính là tổn thất quá lớn, lớn nhất chính là việc mất linh châu bán sinh Nguyên giới kia kìa!

Y chỉ có một viên mà thôi!

Bị mất linh châu bán sinh thì y không còn cách nào để tiến vào Tử giới bằng hóa thân có tu vi Thánh Thiên cảnh nữa.

Dĩ nhiên y có thể cưỡng chế đi vào nhưng chỉ cần y vừa tiến vào, Tử giới đó sẽ sụp đổ trong nháy mắt.

Thương Lan Tử giới bị Tu Thần cướp mất quyền kiểm soát, vậy sao y không phái một hóa thân Thiên Vũ cảnh vào đó rồi phá hủy Tử giới này?

Bởi vì không được, bây giờ Thương Lan Tử giới đã bị Tu Thần phong tỏa hoàn toàn, đừng nói là Thiên Vũ cảnh, ngay cả y cũng không vào được.

Chín đại Tử giới trong Phù Tiên giới cứ thế mất đi một.

Thực ra nghiêm khắc mà nói, y chỉ làm mất Thiên Khôn Tử giới, chẳng qua Tu Thần che giấu hết thảy khiến y hoàn toàn không biết gì mà thôi, sở dĩ hiện tại ngay cả Thương Lan Tử giới cũng mất, đều là do y tự tìm đường chết tặng cho người ta.

Hơn nữa không chỉ tặng một mà tặng cả năm!

Năm Tử giới lại thêm sinh linh chi lực mà Tu Thần thu về được, có thể nói chín Tử giới đã hoàn toàn nằm trong bàn tay hắn, chẳng qua hiện giờ hắn chưa ra tay mà thôi.

"Chủ nhân!"

Bên dưới thần điện xuất hiện ba người, bọn họ đều đeo mặt nạ, không rõ mặt mũi ra sao.

Vô Thần nhìn ba người bên dưới, y đột nhiên vươn tay ra, lòng bàn tay hướng về một tên trong số đó, nắm lại rồi xoay tròn.

"Ặc… A a a…"

Đột nhiên cả người nam tử ở giữa phóng ra ánh sáng màu vàng kim, cơ bắp hắn bắt đầu héo rút, miệng phát ra tiếng kêu vô cùng thảm thiết. Sau khi cả cơ thể bị hút thành xác khô trong nháy mắt, hắn ngã xuống mặt đất.

Hai người bên cạnh đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, nhưng sự rùng mình và tiếng hít thở dồn dập vẫn bán đứng nội tâm của bọn họ.

Song mặc dù trong lòng bọn họ có vẻ vô cùng hoảng hốt nhưng lại không cảm thấy hành vi của Vô Thần kỳ quái chút nào, bọn họ tới đây dường như là để Vô Thần chọn lấy một người mà hấp thu, khôi phục tu vi.

Một vòng sáng vàng kim bốc lên từ trên xác khô nọ bị Vô Thần trực tiếp hấp thu.

"Phù…"

Vô Thần nhắm mắt lại, hít vào một hơi thật sâu, sắc mặt tái nhợt khôi phục như lúc ban đầu.

Y mở to mắt, liếc nhìn hai người bên dưới rồi chậm rãi lên tiếng: "Gọi lão rùa ở biển Vô Vọng về điện Vô Thần."

"Vâng thưa chủ nhân!" Hai người kia vội vàng cúi đầu hành lễ, sau đó nhanh chóng rời đi.

Vô Thần nhìn lướt qua bộ xác khô trên mặt đất, y vươn tay ra lần nữa, những chấm màu xanh lục sáng trong từ lòng bàn tay y tản ra, xoay một hồi trên bộ xác khô rồi chui vào trong đó.

Chỉ thấy xác chết khô quắt kia nhanh chóng phình trở lại với tốc độ mắt thường có thể trông thấy, khôi phục máu thịt, một lát sau thì sống lại hoàn toàn!

Có điều nam tử này đã không còn tu vi.

"Đa tạ chủ nhân hồi sinh thuộc hạ!" Nam tử kia quỳ xuống, run rẩy nói lời cảm ơn.

"Ngươi đi bí cảnh tu luyện lại từ đầu đi." Vô Thần lạnh nhạt nói.

"Vâng thưa chủ nhân!"

Đám nam tử đeo mặt nạ hoa văn này bề ngoài là thuộc hạ của Vô Thần nhưng thực ra là chất dinh dưỡng mà y nuôi dưỡng. Bình thường y lợi dụng vô số tài nguyên và thủ đoạn để tăng tu vi của bọn họ lên, cộng với việc lợi dụng thuật pháp đặc biệt để bồi dưỡng. Vào lúc nguy cấp, Vô Thần sẽ hấp thu tu vi và sinh linh chi lực trong cơ thể bọn họ để bổ sung trực tiếp cho sự hao tổn của bản thân.

Năng lực của Vô Thần còn lâu mới đạt tới đẳng cấp khống chế thời gian nên không có cách nào tạo ra cường giả một cách nhanh chóng, bởi vậy chỉ có thể hấp thu một người xong lại lập tức hồi sinh để bọn chúng tiếp tục tu luyện.

Y có bao nhiêu “chất dinh dưỡng” loại này?

Đếm không hết.

Từ ngày y trở thành giới chủ Phù Tiên giới, y đã bắt đầu nuôi người như vậy, một phần nhỏ để ở núi Vô Thần làm thuộc hạ, phần lớn thì tu luyện ngày đêm trong bí cảnh, chờ lúc y cần sẽ hấp thu.

"Bản thể sao? Rốt cuộc mục đích của ngươi là gì? Đến tột cùng ngươi là ai?"

Sau khi nam tử đeo mặt nạ rời đi, Vô Thần vươn tay chống cằm, ánh mắt lóe lên nỗi hận thù sâu sắc.

Y nhìn không thấu Tu Thần, chúa tể của chín đại Nguyên giới y đều biết, nhưng lại không có một ai phù hợp với hắn cả.

"Phệ Thiên Hành giả mới lên cấp sao? Nhưng hắn phất lên từ đâu chứ? Vì sao chẳng có một chút dấu hiệu nào?"

Vô Thần trở nên vô cùng bực bội, trong địa bàn của mình xuất hiện một người như vậy quả thực là chuyện khiến người ta cực kỳ tức giận.

Hơn nữa ngươi còn không có cách nào đối phó với người ta.

Vua cũng thua thằng liều, có cả đống Phệ Thiên Hành giả nhăm nhe Phù Tiên giới của y, lỡ mà y với Tu Thần đánh nhau đến cá chết lưới rách thì chẳng phải làm lợi cho bọn chúng hay sao?

Bây giờ Thương Lan Tử giới đã bị đóng kín hoàn toàn, để hắn không dám tùy ý đánh ra nữa, y chỉ có thể tước đoạt giới vị của Thương Lan Tử giới trong Phù Tiên giới mà thôi.

Thế nhưng hiện giờ Vô Thần lại do dự, một khi tước đoạt giới vị của Thương Lan Tử giới, tức là sẽ cắt đứt hoàn toàn quan hệ với Phù Tiên giới.

Đến lúc đó mà có Phệ Thiên Hành giả khác phát hiện rồi đánh bại Tu Thần, vậy thì y sẽ mất một Tử giới thực sự.

Mỗi chín đại Nguyên giới có chín Tử giới nhỏ, hiện tại đang phát triển cân bằng, dù ai cũng có tham vọng lớn và luôn nhăm nhe nhau nhưng cũng không dám làm loạn.

Thế nhưng việc xóa bỏ một Tử giới rồi để Nguyên giới khác chiếm đi sẽ khiến thế cục thay đổi hoàn toàn, đến lúc đó nó sẽ là mối uy hiếp vô cùng lớn với y.

Tước đoạt?

Hay không tước đoạt?

Đây là cả một vấn đề.

Vô Thần không biết đã bao nhiêu năm rồi y mới rầu rĩ và tức giận như vậy.

Y nhìn về phía cửa đại điện, phất phất tay.

Bóng dáng Thương Lan Thần Uy lập tức xuất hiện trên đại điện.

"Sư tôn? Đồ nhi bái kiến sư tôn!"

Thương Lan Thần Uy còn hơi thẫn thờ, y vừa mới tiến vào phạm vi núi Vô Thần, sau khi thấy mắt hoa lên thì đã xuất hiện trong đại điện.

"Ngươi cũng nhìn thấy rồi?" Vô Thần hỏi với giọng lạnh nhạt.

Thương Lan Thần Uy cúi đầu sát đất, nghe thấy lời Vô Thần hỏi thì run rẩy trong lòng, thấp thỏm đáp lời: "Có... có nhìn thấy..."

"Cho nên bây giờ ngươi còn muốn Thương Lan Tử giới nữa không?" Vô Thần hỏi.

Ngay từ đầu y đã biết Thương Lan Thần Uy không bỏ được Thương Lan Tử giới, đây là chuyện thường tình, là người đều không bỏ được.

Nhất là khi đối mặt với thứ quan trọng như Tử giới, có đôi khi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Cục diện bây giờ là do Vô Thần dẫn bọn họ vào ngõ cụt, đụng đến đầu rơi máu chảy, mất hết mặt mũi.

Cho tới nay, Vô Thần là một tồn tại vô địch tuyệt đối ở Phù Tiên giới, tất cả mọi người đều coi y là tín ngưỡng, không ai dám khiêu chiến, thậm chí là có suy nghĩ nghi ngờ quyền uy của y.

Nhưng sau trận chiến vừa rồi kết quả không phải như vậy nữa.

Chúa tể tuyệt đối của Phù Tiên giới, thần thoại vô địch đã bị một người trẻ tuổi không biết tên đánh ngã! Mặc dù chỉ là hóa thân nhưng kết quả cuối cùng không phải vẫn thua sao? Nếu y không phục, đại khái có thể dùng bản thể để đánh tiếp chứ không phải sau đó lại im hơi lặng tiếng.

"Đồ nhi không dám..." Thương Lan Thần Uy cuống quít đáp, cả người đều ướt sũng mồ hồi lạnh.

Vô Thần cười khẩy bảo: "Hiện giờ dù ngươi không muốn buông cũng không do ngươi quyết định nữa. Hắn đã nắm Thương Lan Tử giới trong tay, bây giờ ngay cả ta cũng không sử dụng được bất cứ quy tắc nào với Thương Lan Tử giới nữa."

"Gì cơ?"

Thương Lan Thần Uy nghe được lời Vô Thần nói thì đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt kinh hoàng và khiếp sợ.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch