Sở Nguyệt hiến tế được linh hồn chi lực vô cùng mạnh mẽ, thậm chí phạm vi bao phủ cả trăm dặm.
Một hư ảnh to lớn toàn thân bao phủ vầng sáng xám trắng xuất hiện trước mặt Tu Thần.
Hình dáng của hư ảnh này nhìn tựa như dáng vẻ con người, nhưng cẩn thận phân biệ thì lại không phải, nó tỏa ra hơi thở vô cùng tà ác.
Đây chính là linh hồn của Sở Nguyệt.
Tu Thần nhìn sang hư ảnh trước mặt, khóe miệng cong lên thành nụ cười ý vị thâm trường.
Sỡ dĩ hắn vừa tiến vào Hải Đô Tử giới liền đến đây ngay cũng vì Sở Nguyệt.
Trong lịch sử Chư Thiên Vạn Giới, chắc chắn có tồn tại một tên Ma Vương tàn ác nào đó, giống như kiểu Diệt Thế Ma Vương mà Tu Thần đã bịa đặt lừa người khác, ý nghĩa của sự tồn tại từ nó đều là mang đến kiếp nạn cho Chư Thiên Vạn Giới.
Chuyện về anh em Hồ Lô mà Tu Thần từng nói cũng không phải hoàn toàn bịa đặt đoán mò, chắc chắn có căn cứ.
Tích Điểm chia ra thành Cửu Đại Nguyên giới, sinh ra Cửu Đại Pháp Bảo Bán Sinh, nhưng tính tất cả cũng chỉ sinh ra Tam Đại Ác Oán Chi Linh.
Chuyện này thật ra cũng xem như Tích Điểm tự vận hành theo hướng tự bảo vệ chính mình, hạn chế Chư Thiên Vạn Giới dễ dàng có được sinh linh chi lực, từ đó đạt đến đẳng cấp vô cùng đáng sợ mà tạo thành Tích Điểm mới.
Sở Nguyệt chính là một ác oán chi linh chuyển thế, chỉ là bây giờ vẫn còn ở giai đoạn của một đứa trẻ, đợi đến khi cô bé hoàn toàn lớn mạnh và mang đến tai họa cho Chư Thiên Vạn Giới đoán chừng còn cần một quãng thời gian rất rất rất dài.
Ác oán chi linh chuyển thế đã định rằng sẽ mang vận rủi đến những người bên cạnh. Dù sao giai đoạn đầu phải thê thảm cỡ nào mới khiến người ta từng bước từng bước hắc hóa, oán hận Chư Thiên Vạn Giới.
Ác oán chi linh của Sở Ngyệt phát ra tiếng gào thét về phía Tu Thần, sau đó lập tức thu nhỏ về hình dáng nhỏ cỡ bàn tay.
Tu Thần vươn tay, ác oán chi linh kia cọ cọ lên mu bàn tay Tu Thần, lộ vẻ thân mật.
“Được rồi, bây giờ ta đã xuất hiện, ngươi không cần phải tồn tại nữa. Còn hai con khác không biết đang ở đâu, nhưng nếu có gặp thì phải chết thôi, nếu không ngươi sẽ chịu đau khổ. Cứ mỗi lần xuất thể đều phải đối diện với vận nạn tai ách tích lũy oán hận, thế thì thảm quá.” Tu Thần mỉm cười nói.
Trước đây, ý định của Tích Điểm là để giúp nó có đủ thời gian an toàn nên mới sinh ra ác oán chi linh. Bây giờ Tu Thần đã xuất hiện, sự tồn tại của ác oán chi linh đã không còn cần thiết.
Không phải hắn nhân từ thiện tâm gì, mà là vì sinh linh bị ác oán chi kinh tru sát, sinh linh chi lực lại phải đưa về Chư Thiên Vạn Giới. Đến lúc đó Tu Thần hắn lại phải đi thu thập, quá phiền phức.
“U----”
Ác oán chi linh lại phát ra tiếng kêu, nhưng trong tiếng kêu lần này lại giống như có một tia thanh thản.
Tu Thần tóm lấy ác oán chi linh, sau đó trực tiếp nuốt xuống.
Đối với bất kỳ ai ở Chư Thiên Vạn Giới thì đây chính là độc! Đừng nói là ăn, nếu chạm vào một chút cũng sẽ xong đời.
Nhưng với Tu Thần thì lại khác, đây chính là nguyên sinh chi linh thật sự, cũng được xem như là một loại sinh linh chi lực, đồ đại bổ đấy!
Năng lượng của một con ác oán chi linh giúp hắn tăng thêm biết bao nhiêu là điểm kinh nghiệm chứ? Một trăm nghìn tỷ điểm kinh nghiệm (1014 ! Cũng bằng một phần nghìn kinh nghiệm mà hiện tại hắn phải có để thăng cấp.
Hấp thụ ác oán chi linh xong xuôi, Tu Thần lại nhìn về phía Sở Nguyệt đang nhắm mắt.
Hắn muốn đào tạo Sở Nguyệt trở thành một Ma Vương mới, nhưng lại phải do ác oán linh thể biến thành, cứ tiếp tục duy trì cừu hận của cô bé với yêu tộc là được.
“Xong rồi, có thể mở mắt rồi.” Tu Thần nói.
Cơ thể Sở Nguyệt khẽ run lên, sau đó từ từ mở mắt, có chút mê mang nhìn qua Tu Thần.
“Tiền bối, ta hiến tế linh hồn xong rồi sao? Sao ta cảm thấy không có gì thay đổi hết vậy?” Sở Nguyệt hỏi.
Cô bé đương nhiên không có cảm giác gì khác, Tu Thần căn bản cũng không lấy linh hồn của cô bé đi, chỉ là hấp thụ ác oán chi linh mà thôi, linh hồn của cô bé vẫn còn nguyên vẹn.
Ác oán chi linh kia vẫn còn ngủ say trong linh hồn Sở Nguyệt, đợi đến khi cô bé bị vô vàn tai ách đày đọa thì sẽ thức tỉnh, sau đó thôn phệ linh hồn, làm chủ nhục thể của Sở Nguyệt.
Tu Thần cười ha ha, nói: “Không có cảm giác gì không phải rất tốt sao? Chẳng lẽ ngươi còn muốn chịu đau đớn nữa à?”
Sở Nguyệt ngượng ngùng gãi gãi đầu.
“Chuyện hiến tế linh hồn bây giờ còn cần ngươi làm một chuyện nữa.” Tu Thần nói.
“Tiền bối cứ nói đi ạ.” Sở Nguyệt vội nói.
“Bái sư.” Tu Thần nói.
Hắn rất xem trọng Sở Nguyệt, trong rất nhiều đệ tử, hắn kỳ vọng nhất vào Sở Nguyệt, thậm chị còn kỳ vọng cao hơn cả Thượng Cung Cẩn!
“Bịch!”
“Sư phụ tại thượng xin nhận ba quỳ chín lạy của đồ nhi!”
Tu Thần vừa dứt lời, Sở Nguyệt lập tức quỳ xuống, trực tiếp tiến hành ba quỳ chín lạy.
Từ đầu nàng đã muốn bái sư, nhưng hoàn toàn không dám mở miệng bởi vì cảm thấy mình không xứng. Nghe thấ Tu Thần mở lời thì còn gì phải do dự nữa, trực tiếp bái sư, nhìn thế kia giống như sợ Tu Thần sẽ đổi ý.
Tu Thần nhìn Sở Nguyệt, khoát khoát tay, cô bé chậm rãi nâng người, sau đó đứng thẳng.
Sắc mặt Sở Nguyệt kích động đến mức ửng đỏ, ánh mắt vô cùng chờ mong nhìn Tu Thần.
“Sau này gọi ta là thầy là được rồi, đệ tử miếu Thiên Thần đều gọi như thế.” Tu Thần nói.
“Vâng thưa thầy!” Sở Nguyệt gật đầu thật mạnh, sau đó hỏi: “Thầy ơi, vậy con có sư huynh sư tỷ không? Tông môn của chúng ta tên là miếu Thiên Thần đúng không?”
Ế…..
Tu Thần bỗng nhiên có cảm giác hơi sai sai, có vẻ như đến bây giờ hắn chỉ nhận nữ đệ tử?
Trước đây hình như hắn cũng không nghĩ nhiều về vấn đề nay, nhận đệ tử hoàn toàn dựa vào tâm trạng và duyên phận, thích hợp thì hắn mới nhận, ngược lại không quá quan tâm đến chuyện nam hay nữ.
“Đều là nữ cả, con có ba vị sư tỷ.” Tu Thần nói.
“A, miếu Thiên Thần của chúng ta chỉ cần nữ đệ tử thôi sao? Thế thì thật tốt.” Sở Nguyệt hưng phấn nói.
Thật ra cô bé không ưa nam nhân, bởi vì cô bé biết rằng tất cả những thống khổ tai ách đều do nam nhân mang đến.
Tu Thần không tính là một trong những người mình không thích, trên người hắn có một loại khí chất đặc biệt, kết hợp với gương mặt cười kia khiến người ta không kiềm được cảm thấy an tâm trong lòng, rất có cảm giác an toàn, dễ sinh ra hảo cảm.
Đương nhiên, đây là cảm giác từ phái nữ, còn nam nhân thì vừa nhìn thấy Tu Thần đều tương đối ghét hắn, thậm chí không nhịn được phải oán hận. Từ Tiger đến Thiết Đầu, ban đầu đã đối nghịch với Tu Thần, sau đó bị thực lực khủng bố của hắn triệt để hàng phục, một lòng trung thành.
“Được, bây giờ vi sư cho con tu vi cao nhất ở thế giới này, muốn làm chuyện gì đều được. Nhưng có một chuyện này, con cứ dùng tên miếu Thiên Thần mà làm việc, con cần phải đưa tin tức ra ngoài.” Tu Thần nói.
“Miếu Thiên Thần xuất hiện, Vạn Giới quy thành một mối.” Tu Thần nói.
“Miếu Thiên Thần xuất hiện, Vạn Giới quy thành một mối.” Sở Nguyệt lẩm bẩm vài lần, sau đó ánh mắt dần trở nên kiên định, liên tục gật đầu: “Vâng thưa thầy, con nhớ kỹ rồi!”
Tu Thần khẽ gật đầu, nói: “Nhắm mắt lại.”
Sở Nguyệt vui mừng, lập tức nhắm mắt, trên mặt lộ ra sự mong chờ, nắm tay nhỏ siết chặt, cơ thể cũng vì kích động mà hơi run lên.
Tu Thần duỗi ngón tay, chạm nhẹ vào mi tâm Sở Nguyệt.
Hắn muốn Sở Nguyệt trực tiếp đạt tu vi Thánh Thiên cảnh tầng chín!