Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 342: Giết chết toàn bộ cường giả của cả một giới, tuyệt cảnh sẽ tự đến thôi!

Chương 342: Giết chết toàn bộ cường giả của cả một giới, tuyệt cảnh sẽ tự đến thôi!

Trong nháy mắt Sở Nguyệt đã đạt đến tu vi Thánh Thiên cảnh tầng chín.

Chỉ thấy toàn thân cô bé phát ra tiếng sét xẹt xẹt, từng vệt từng vệt đen tạp chất dơ bẩn từ trong cơ thể bị tống ra ngoài. Làn da vốn bị dính bẩn biến thành mềm mại sáng trắng, màu trắng lẫn chút hồng hào, hiện ra ánh sáng óng ánh, trông vô cùng mịn màng.

Sở Nguyệt chầm chậm mở hai mắt, một đoạn sét chói mắt lấp lóe phóng ra.

Ngay lúc này, khí chất trên người cô bé cũng thay đổi.

Cô bé bây giờ và cô bé khúm núm bất lực vừa nãy dường như là hai người. Từ trong ánh mắt cô bé lóe lên sự tự tin mạnh mẽ và ý chí kiên định.

“Đạ tạ thầy đã ban ân!”

Sở Nguyệt quỳ xuống, lại dập đầu ba cái.

Tu Thần cười cười, nói: “Đứng lên đi, bây giờ con đã có tu vi Thánh Thiên cảnh tầng chín, người có thể làm con bị thương ở thế giới này không quá ba người, mà người có thể diệt con lại càng không tồn tại, con có thể làm bất kỳ chuyện gì mà con muốn làm.”

“Vâng, thưa thầy!” Sở Nguyệt đứng dậy, vẻ mặt kích động.

Tu Thần búng tay.

“Vù…"

Một cơn gió vô hình ùa đến từ mọi phía, sau đó không gian đột nhiên yên ắng trở lại, cơ thể hai con Hà Yêu hơi lảo đảo.

“Tại sao trên người ta lại dính mấy thứ nhờn nhờn thế này?” Một con Hà Yêu tỏ vẻ chán ghét.

Còn con Hà Yêu khác đã đứng vững sau khi cơ thể hơi lảo đảo thì lại hướng vẻ mặt cổ quái nhìn Sở Nguyệt và Tu Thần.

Trong trí nhớ của nó, vừa nãy sắp khoét mắt Sở Nguyệt đến nơi, nhưng chỉ sau một khắc sau đó Sở Nguyệt đã biến mất lại xuất hiện ở bên cạnh, hơn nữa vẻ ngoài và khí chất đã thay đổi hoàn toàn, bên cạnh còn có thêm một nam tử khác.

“Khí tức của ngươi?” Hà yêu thoáng nhìn Sở Nguyệt, vẻ mặt kinh ngạc, chợt bắt đầu sợ hãi.

Tu Thần không có chút khí tức nào của tu luyện giả nên đương nhiên Hà Yêu không thèm nhìn, nhưng Sở Nguyệt lại không hề che giấu khí tức của mình chút nào, khí tức Thánh Thiên cảnh tầng chín tỏa ra lập tức khiến hai con yêu quái bị dọa hết hồn.

Hiện giờ tính cách Sở Nguyệt đã trở nên cực kỳ lạnh lùng, ánh mắt nhìn hai con Hà Yêu không còn cảm giác oán hận phẫn nộ trước đó, thật giống như chỉ đang nhìn vật chết.

“Ngươi… làm sao có thể? Tại sao bỗng nhiên ngươi lại có khí tức cường đại như thế?” Một con Hà Yêu run run giọng, tay chỉ vào Sở Nguyệt mà hỏi.

Sở Nguyệt giơ tay lên, sau đó nắm chặt bàn tay lại.

“Ặc… A…"

Hai con hà yêu đồng loạt hét lên thảm thiết, tiếng kêu vô cùng vang, làm đám người trên đường cái bên ngoài ngõ nhỏ tò mò vây đến.

Khi bọn họ nhìn thấy hai con Hà Yêu bị trói lên giữ không trung, đau đớn kêu gào thảm thiết, sắc mặt của mọi người đều trở nên hết sức khó coi.

Hai con Hà Yêu này vốn nổi danh ngang ngược hung tàn! Bình thường làm chuyện xằng bậy cũng chẳng có ai quản, nhưng bọn chúng vẫn có chừng mực, chưa hề thật sự giết người. Chuyện hai con Hà Yêu này ăn thịt con nít tất nhiên không thể để người ta phát hiện ra, che giấu vô cùng cẩn thận.

“Làm… làm cái gì thế? Bọn chúng là yêu quái của Cung Đông Hải đấy! Dừng tay lại!” Một nam tử đứng ra lên tiếng với vẻ mặt hoảng hốt.

Nghe thấy ba chữ “Cung Đông Hải”, đám người vây xem liền ồ lên kinh ngạc, có vài tên người phàm vừa nghe thấy đã lập tức quay đầu bỏ chạy.

Bọn họ không biết một nam một nữ này rốt cuộc có tu vi gì, có lợi hại hay không, nhưng nếu như đối phương thật sự giết chết yêu quái Cung Đông Hải thì những người vây xem lúc này đều sẽ bị vạ lây! Đến lúc đó Cung Đông Hải tất nhiên sẽ đến đây hỏi tội, không tìm thấy hai người kia thì những người khác đều là hung thủ, đều phải bị chôn cùng!

Bọn chúng đều bá đạo hung ác như thế cả! Chuyện như thế này đâu chỉ xảy ra có một lần.

Yêu quái làm chuyện xằng bậy trên đảo mà con người sinh sống, cuối cùng sẽ có tu luyện giả ngứa mắt mà ra tay giết chết. Sau đó bọn họ lại phủi mông bỏ đi, người gặp chuyện lại chính là những người ở gần đó lúc xảy ra chuyện.

“Đúng đấy hai vị! Không thể giết hai con Hà Yêu này được! Giết bọn chúng rồi thì sau này thành Bác Tông sẽ xong mất!” Lại thêm một tu luyện giả đứng ra lên tiếng với sắc mặt tái xanh.

Sở Nguyệt thản nhiên nhìn sang, bỗng nhiên mắt trừng lên.

“Phụt phụt!”

Cơ thể của hai người kia trong nháy mắt đã nổ tung, hóa thành màn máu tung bay đầy trời.

Sát phạt, quyết đoán, tàn nhẫn! Không hề dây dưa dài dòng chút nào.

Rất khó tưởng tượng được đây lại là chuyện mà một bé gái năm tuổi có thể làm ra.

“Giết… giết người rồi!”

Đám người vây xem nhìn thấy cảnh tượng này làm sao còn dám đứng lại, ríu rít kêu cha gọi mẹ xoay người bỏ chạy, trong chớp mắt đã chạy sạch không còn một mống.

Những kẻ ở trong thành này có tu vi cũng không quá cao, hai con Hà Yêu này có thể xem là đứng đầu, có lẽ tu vi cũng tầm tầm người của phủ thành chủ mà thôi. Hai kẻ vừa bị giết kia cũng chỉ có tu vi Tụ Khí cảnh.

Sở Nguyệt xoay đầu nhìn về phía hai con Hà Yêu bị mình tóm lấy, hai mắt chợt lóe lên tia sét.

Chỉ thấy Hà Yêu gào lên tiếng kêu thảm thiết dữ dội hơn, thân thể bắt đầu bị kéo ra từng khúc từng khúc một, sau đó bị xé rách, trực tiếp bị “ngũ mã phanh thây”, nội tạng và máu tươi lẫn lộn.

Tu Thần nhìn Sở Nguyệt, trong lòng có hơi cảm khái.

Mặc dù đã trực tiếp loại bỏ linh hồn ác oán trong người cô bé, nhưng thủ đoạn vẫn vô cùng tàn nhẫn!

Hơn nữa, từ sau khi cô bé có được tu vi mạnh mẽ, khí chất trên người trở nên cực kỳ lạnh lẽo. Đôi mắt kia chỉ lộ ra vẻ vô cùng sùng bái và dịu dàng khi nhìn Tu Thần, còn nhìn bất kỳ thứ khác hệt như đang nhìn vật chết.

Một bé gái mới năm tuổi mà đã như thế, sau khi cô bé rèn luyện một khoảng thời gian nữa, không biết lớn lên còn thành thục đến cỡ nào?

“Thầy…”

Sở Nguyệt sau khi đã giết chết hai con Hà Yêu lại nhìn về phía Tu Thần với vẻ bối rối, lè lưỡi, trở về dáng vẻ của một đứa trẻ.

Tu Thần cười ha ha, nói: “Được được, thầy cũng nên đi rồi. Sau này con cứ việc chọn con đường mà mình muốn.”

Sở Nguyệt ngơ ngác, chợt lộ vẻ không muốn, vội vàng nói: “Đi ngay ạ? Thầy muốn đi đâu? Sau này con làm sao tìm được thầy?”

Hiện tại cô bé chỉ biết một thứ liên quan đến Tu Thần là miếu Thiên Thần, đến tên của hắn là gì cũng không biết.

“Đến lúc con lâm vào tuyệt cảnh thì thầy tự nhiên sẽ xuất hiện thôi.” Tu Thần nói.

Lâm vào tuyệt cảnh mới xuất hiện ư?

“Vậy nếu con nhớ thầy, muốn đi tìm thầy thì phải làm sao mới tìm được? Lỡ như con mãi không tìm được đối thủ thì sao? Thế không phải là vĩnh viễn không được gặp lại thầy sao?” Sở Nguyệt buồn bã nói.

Tu vi Thánh Thiên cảnh tầng chín của cô bé hiện giờ có cảm giác đã là vô địch thiên hạ, cảm giác này rất kỳ lạ, chỉ có những ai đạt đến cảnh giới này mới thể ngộ ra.

Tu Thần cười ha ha, hắn rất thích sự tự tin của nha đầu này, xoa xoa đầu cô bé, nói: “Con cứ yên tâm, con chưa phải là người mạnh nhất thế giới này đâu, hãy tìm đến bọn họ, sau đó để bọn họ ép con đến đường cùng. Lúc ấy thầy sẽ đến xử lý giúp con, chờ đến khi con đánh bại tất cả cường giả của thế giới này thì thầy sẽ mang con trở về miếu Thiên Thần.”

“Thật sao?” Vẻ mặt Sở Nguyệt tràn đầy sự chờ mong, sau đó liên tục gật đầu đáp: “Vâng ạ! Con nhất định sẽ giết hết tất cả cường giả của thế giới này!”

Tu Thần nói là đánh bại, nhưng con bé lại nghĩ trực tiếp giết chết luôn….

“Được, thầy chờ đấy nha.” Tu Thần mỉm cười gật đầu, sau đó cơ thể liền biến mất không thấy đâu nữa.

Sợ Nguyệt lại quỳ xuống, hướng về phía Tu Thần biết mất dập đầu ba cái liên tục.

Động tĩnh ở đây rất nhanh đã truyền đến phủ thành chủ, thành chủ thành Bác Tông - Vương Bác Tông lập tức dẫn theo các đại thống lĩnh chạy đến.

Lúc hắn còn chưa kịp đến gần ngõ nhỏ thì hai chân đã mềm nhũn.

Khí tức cường đại trên người Sở Nguyệt là thứ mà hắn chưa từng cảm nhận được, dù là khi đối mặt với người lãnh đạo trực tiếp của mình là đại tướng Bác Dã dưới trướng đảo chủ đảo Lãng Phong cũng chưa bao giờ có cảm giác này.

“Ngươi…ngươi đã làm chuyện gì thế hả?”

Vừa đi đến đầu ngõ, Vương Bác Tông đã nhìn thấy Sở Nguyệt, hắn dùng vẻ mặt kinh hãi hỏi.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch