Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 343: Miếu Thiên Thần xuất hiện, vạn giới quy về làm một!

Chương 343: Miếu Thiên Thần xuất hiện, vạn giới quy về làm một!

Trước mặt Vương Bác Tông có một bé gái, còn có máu đen lênh láng đầy đất.

Khí tức trên người Sở Nguyệt không hề thu lại chút nào, khiến cho đám người Vương Bác Tông cảm thấy hít thở khó khăn, hai chân run rẩy một cách vô thức.

"Ngươi... Ngươi giết đám Hà Yêu của cung Đông Hải rồi hả? Rốt cuộc ngươi là ai?" Vương Bác Tông run giọng hỏi.

Sở Nguyệt nhìn Vương Bác Tông bằng ánh mắt lạnh lùng và vô cảm.

"Sở Nguyệt của Sở gia, bãi Bối Vân." Sở Nguyệt lạnh giọng nói.

Vương Bác Tông nghe thấy những lời Sở Nguyệt nói thì tròng mắt kịch liệt co lại, sắc mặt trở nên khiếp sợ và hãi hùng.

Mặc dù hắn chỉ là thành chủ của thành Bác Tông, không có tư cách quản lý chuyện bên ngoài bãi linh điền nhưng chuyện của bãi Bối Vân hắn vẫn biết!

Sở gia là một gia tộc nhỏ trông coi linh điền, bị yêu quái cung Đông Hải tàn sát gần như chẳng còn ai, vì sao vẫn còn tồn tại một người lợi hại như thế?

Vương Bác Tông phát lạnh cả người, hắn cảm giác sẽ có chuyện lớn xảy ra.

"Vị tiểu thư này, ta... ta không có liên quan gì đến chuyện của bãi Bối Vân cả…" Vương Bác Tông vội vàng nói.

Đứa trẻ trước mặt này chỉ tầm năm sáu tuổi, nhưng lại mang cho hắn một loại cảm giác thần bí và vô cùng trưởng thành, lại thêm khí tức phát ra từ người cô bé, hắn không dám đối xử với nàng như một đứa bé.

Sở Nguyệt từ từ nhấc tay phải của mình lên.

Vương Bác Tông nhìn thấy động tác này thì bị dọa đến hồn bay phách lạc, hắn quay đầu muốn bỏ trốn, đám thuộc hạ sau lưng cũng rối rít xoay người.

Thế nhưng đối mặt với cường giả Thánh Thiên cảnh, đám có tu vi Thần Thông cảnh lấy đâu ra vốn liếng để chạy trốn chứ?

Tất cả vừa mới xoay người đã cảm thấy thân thể trầm xuống trong nháy mắt, sau đó như thể bị hàng tỉ tỉ sức mạnh đè ép xuống.

"Ầm!"

Một tiếng động lớn vang lên, mặt đất rạn nứt nổ tung, bị đè sụp xuống hơn chục mét, mà Vương Bác Tông và đám thủ hạ của hắn cũng bị ép thành bánh thịt cùng lúc đó, không một ai sống sót.

Sau khi giết chết Vương Bác Tông, Sở Nguyệt chui thẳng lên mặt đất, sau đó biến mất không thấy tăm hơi.

Vương Bác Tông không biết gì thật, nhưng đối với Sở Nguyệt mà nói, cô bé không giết sạch đám người trong thành này đã là nhân từ lắm rồi. Mà hiện tại nàng phải đi loại bỏ đảo chủ đảo Lãng Phong và những đại tướng dưới trướng của y nữa.

Văn Lãng Phong có tu vi Thánh Thiên cảnh tầng năm, dưới trướng y có sáu cường giả Thánh Thiên cảnh, phân chia quản lý sáu khu vực trên đảo Lãng Phong.

Bác Dã là kẻ thân tín nhất của Văn Lãng Phong, vẫn luôn là người ủng hộ trung thành nhất của y, sự kiện bãi Bối Vân chính là do hắn một tay xử lý.

Lúc này Bác Dã đang ở trong phủ đệ của mình, dạy dỗ cho đứa con trai vừa tròn mười tuổi.

Nói là dạy tu luyện nhưng thực ra hắn đang chọc cười con trai mà thôi.

Cho tới giờ Bác Dã vốn không có con nối dõi, không phải vì hắn không sinh được mà là không muốn.

Chuyện có con trai nối dõi thực ra không có ý nghĩa gì quá lớn đối với bọn họ. Người tu luyện vốn có tư tưởng ích kỷ, chỉ muốn tăng tu vi của bản thân, rất nhiều người cảm thấy đời sau cực phiền phức, sẽ ảnh hưởng đến sự chuyên tâm tu luyện của bọn họ, cho nên lựa chọn không cần con cháu.

Nhưng mười năm trước Bác Dã gặp một người con gái khiến hắn vô cùng rung động, thế là hắn cưới nàng, sau đó cố ý muốn có con cái.

Gặp được người thực sự yêu mình thì Bác Dã cũng khó thoát khỏi bản tính của nhân loại.

"Aaa…"

Một nam tử Pháp Tướng cảnh bị con trai mười tuổi của Bác Dã cầm pháp bảo đánh vỡ đầu, máu tươi bắn tung tóe lên gương mặt vẫn còn vô cùng non nớt của nó.

"Không tệ." Bác Dã ngồi ở bên cạnh vỗ tay.

Mười tuổi đã tiến vào Pháp Tướng cảnh, chỉ thiếu chút nữa là có thể nhập Thần Thông, thiên phú này xem như khá tốt. Bác Dã rất hài lòng về điểm này.

"Phụ thân, người gọi một Thần Thông cảnh đến cho con giết đi." Con trai Bác Dã quay đầu nhìn Bác Dã ở phía sau, nhếch miệng cười nói.

Nụ cười kia chẳng giống một đứa trẻ mười tuổi chút nào, nó lộ ra vẻ khát máu và tàn nhẫn.

Bác Dã cười ha ha bảo: "Không cần vội, bây giờ ngươi đã đến Pháp Tướng cảnh tầng chín, cách Thần Thông cảnh không bao xa nữa. Khoảng thời gian này ngươi bồi luyện với Pháp Tướng cảnh là được rồi, dục tốc bất đạt, không thể nóng vội được."

Con trai Bác Dã nghe phụ thân nói như vậy thì ánh mắt lộ vẻ thất vọng, nó thu lại pháp bảo, lầm bầm nói: "Kỳ thực con cảm thấy có thể giết Thần Thông cảnh."

Bác Dã lại gần sờ đầu con trai, nhìn nó với ánh mắt cưng chiều: "Thần Thông cảnh chênh lệch rất nhiều với Pháp Tướng cảnh, hiện giờ ngươi có dùng pháp bảo cấp Thánh cũng không giết được đối phương. Ai?"

Bác Dã đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía cửa lớn, hắn cau mày, ánh mắt tràn đầy sự cảnh giác. Con trai Bác Dã nghi ngờ nhìn sang, nó không cảm giác được có người khác đến gần.

Một bé gái lạnh lùng đứng ngay cửa ra vào, cứ như vậy nhìn cha con bọn họ.

Cô bé này chính là Sở Nguyệt.

Con trai Bác Dã nhìn thấy Sở Nguyệt thì mắt sáng lên, chỉ về phía cô bé và nói: "Phụ thân, con muốn nàng ta giúp con tu luyện! Không, con muốn tối nào nàng ta theo hầu con như những người trước vậy!"

Bác Dã không trả lời con trai, sắc mặt hắn trở nên vô cùng khó coi.

Khí tức phát ra từ người Sở Nguyệt khiến lòng hắn trầm xuống, tu vi của đối phương tuyệt đối trên hắn!

Một đứa bé gái sao? Hay là một lão quái vật? Hắn hoàn toàn không phân biệt được, nhưng nhận thức cho hắn biết một bé gái không thể có khí tức tu vi như vậy! Vậy cũng chỉ còn một cách giải thích, người này là một lão yêu bà, khuôn mặt đã được thay đổi.

"Không biết các hạ có gì chỉ giáo?" Bác Dã lạnh giọng hỏi.

Sở Nguyệt nhìn về phía con trai Bác Dã, trong ánh mắt vô tình ánh lên vẻ châm chọc.

"Nó là con của ngươi phải không?" Sở Nguyệt hỏi.

Bác Dã hơi hồi hộp trong lòng, hắn bảo vệ con trai ở phía sau, trầm giọng quát: "Rốt cuộc ngươi là ai? Ta chưa từng thấy ngươi trong đảo Lãng Phong."

Sở Nguyệt không đáp lời mà chầm chậm bước về phía hai cha con kia.

"Phụ thân, nàng ta là ai vậy?" Con trai Bác Dã cảm nhận được sát ý trên người Sở Nguyệt, nó hoảng sợ hỏi.

Bác Dã lộ ra vẻ mặt âm trầm, nghiêm nghị quát: "Dừng lại! Nếu như ngươi tới gần thêm bước nữa thì đừng trách ta… Ặc…"

Bác Dã còn chưa nói dứt lời đã cảm giác như có một bàn tay vô hình tóm chặt lấy hắn, sau đó cơ thể hắn bị nâng lên cao, con trai hắn cũng giống vậy, đau đớn che lấy cổ mình, gắng sức giãy dụa.

Bọn họ hoàn toàn không thể động đậy và đánh trả được chút nào.

Thánh Thiên cảnh tầng năm sao có thể chống lại người có tu vi đỉnh cấp tầng chín được chứ.

Sở Nguyệt đi đến trước mặt hai người, chậm rãi nói: "Ngươi còn nhớ Sở gia ở bãi Bối Vân không?"

Bác Dã đột nhiên co tròng mắt, vẻ mặt trở nên sợ hãi và khó tin.

"Ta là người cuối cùng còn sống của Sở gia, đây là con của ngươi đúng không?" Sở Nguyệt nói rồi nhìn về phía Bác Lệ, sau đó đánh thẳng một chưởng ra.

"Ầm!"

Cơ thể Bác Lệ chia năm xẻ bảy trong mắt.

Bác Dã trợn tròn tròng mắt đầy tơ máu như muốn nứ ra, nhìn trừng trừng Sở Nguyệt với nỗi căm tức và tuyệt vọng, hiển nhiên hắn vô cùng đau đớn.

Sở Nguyệt vẫn bày ra vẻ mặt lạnh tanh như vậy, sau đó cô bé vươn tay chụp lên đầu Bác Dã, xé thẳng xuống một phát.

Máu tươi bắn ra, nháy mắt đầu Bác Dã đứt lìa.

Sau đó Sở Nguyệt cầm lấy đầu Bác Dã, quay người rời đi.

Lúc cô bé ra khỏi cửa, ngôi nhà to lớn và tráng lệ ở phía sau nháy mắt nổ tung, hóa thành một đống phế tích.

Trên phế tích chậm rãi ngưng tụ một dòng chữ lớn đỏ rực lửa, trên đó viết:

"Thiên Thần Miếu xuất hiện, vạn giới quy về làm một!"






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch