Chương 344: Ngươi có ăn tiên đan cũng không nhanh như vậy được!
Động phủ Lãng Phong nằm ở vị trí trung tâm đảo Lãng Phong.
Dù Văn Lãng Phong tu luyện ở đây nhưng trên cơ bản y không hề tự mình xử lý những chuyện trên đảo Lãng Phong mà giao hết quyền quản lý cho đám thuộc hạ.
Bây giờ tu vi của Văn Lãng Phong đã tiến vào tầng năm, điều quan trọng nhất với y lúc này chỉ là cố gắng tăng thực lực của bản thân lên thôi.
Trong Hải Đô Tử giới, nhân loại muốn sống tốt hơn thì nhất định phải xuất hiện nhiều cường giả hơn.
Muốn lật đổ gia tộc Hải Đô là điều không thể, nhưng ít ra họ có thể tranh thủ cho nhân loại những lợi ích lớn hơn.
Lúc này, Văn Lãng Phong đang ở trong đại điện trao đổi với hai thuộc hạ về việc tiến cống cho cung Đông Hải mấy ngày nữa. Đảo Lãng Phong thuộc khu vực cung Đông Hải cho nên cứ trăm năm lại phải “hiếu kính” cung Đông Hải một lượng thiên tài địa bảo nhất định.
"Thành quả trồng trọt trăm năm qua ở các bãi linh viên bên ngoài coi như cũng ổn. Song năm ngoái bãi Bối Vân ở thành Bác Tông bị đám yêu quái của cung Đông Hải đánh chiếm, cướp đi toàn bộ thiên tài địa bảo, còn giết tất cả người phụ trách trồng trọt ở đó nữa." Một cường giả Thánh Thiên cảnh tầng hai có hơi tức giận nói.
Nhân loại và yêu quái trời sinh đã thù địch, điểm này bất kể ở phương diện gì cũng vậy.
Ở những Tử giới khác, yêu quái bị bóc lột, nhưng ở Hải Đô Tử giới, nhân loại lại là bên bị bóc lột.
Văn Lãng Phong nói với vẻ nặng nề: "Giờ chúng chỉ cướp một mảnh linh viên coi như may mắn lắm rồi. Nhân loại chúng ta muốn sống yên ổn ở Hải Đô Tử giới thì phải biết nhịn vài ba cục tức đó."
"Đảo chủ, chẳng lẽ cục diện này cứ mãi thế sao?" Một thuộc hạ khác hỏi với vẻ không cam lòng.
Trong lòng ai mà vui vẻ cho được khi để yêu tộc đè đầu cưỡi cổ, bóc lột ức hiếp, coi mình như một con chó chứ?
Văn Lãng Phong thở dài bảo: "Cục diện của Hải Đô Tử giới có thay đổi hay không không do Tử giới chúng ta quyết định, mà do Nguyên giới. Chỉ khi gia tộc Hải Đô trong Nguyên giới bị thay thế, thế cục ở Tử giới mới có thể thay đổi. Hiện giờ ba gia tộc trong Phù Tiên giới yên ổn đã mấy kỷ nguyên rồi, e là sẽ không dễ dàng phát sinh chuyển biến."
Văn Lãng Phong nói xong, nhìn về phía thuộc hạ bên trái và bảo: "Không phải năm ngoái ngươi âm thầm cứu một bé gái sao? Sau này đừng làm vậy nữa, lỡ như bị yêu quái cung Đông Hải phát hiện ra thì chắc chắn chúng sẽ lại vin vào chuyện này để dọa dẫm, tống tiền nhiều tài nguyên của chúng ta hơn."
Thuộc hạ kia tái mặt, vội vàng nói: "Thuộc hạ đã rõ, đây là trường hợp đặc biệt, sau này thuộc hạ sẽ không tái phạm nữa."
Vị thuộc hạ này tên là Trần Thiên Minh, lúc xảy ra sự kiện ở bãi Bối Vân hắn vừa khéo đi ngang qua đó, nhìn thấy Sở gia bị diệt, không đành lòng nên đã âm thầm cứu Sở Nguyệt, sau đó bỏ cô bé lại thành Bác Tông.
"Ngươi cứu được một người nhưng không cứu được tất cả, ở Hải Đô Tử giới thì phải chấp nhận điều này." Văn Lãng Phong thở dài nói.
Nhân loại tàn sát lẫn nhau, nhưng đó là đồng loại. Bọn họ có thể giết đồng loại nhưng khi nhìn thấy yêu quái tàn sát người mình thì lại cảm thấy vô cùng khó chịu mà chẳng thể làm gì.
Văn Lãng Phong đột nhiên biến sắc, y chợt mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay có một viên ngọc giản sinh mệnh. Ngọc giản này của Bác Dã, giờ đã hoàn toàn vỡ vụn.
Trần Thiên Minh và cường giả Thánh Thiên cảnh còn lại – Phương Toàn – nhìn thấy cảnh này thì đều sợ hãi. Bọn họ đứng bật dậy, nhìn ngọc giản vỡ nát trong lòng bàn tay Văn Lãng Phong với vẻ mặt khó tin.
"Đây… Đây là của Bác Dã? Chuyện gì xảy ra vậy?" Trần Thiên Minh hoảng sợ hỏi.
Tu vi của Bác Dã cao hơn Trần Thiên Minh và Phương Toàn, thế mà lúc này hắn còn không kịp gửi tin cầu cứu qua ngọc giản mà đã chết đi như thế sao? Chẳng lẽ thực lực của đối phương ngang với Văn Lãng Phong? Thậm chí là mạnh hơn?
Thế nhưng Trần Thiên Minh thực sự nghĩ không ra, ai sẽ ra tay với Bác Dã chứ? Ai có thể giết Bác Dã nhanh chóng đến độ hắn ngay cả cầu cứu cũng không làm được.
Giải thích duy nhất chính là yêu tộc!
Cũng chỉ có yêu tộc mới có tu vi mạnh mẽ như vậy, cường giả nhân loại sẽ không ra tay với đồng loại của mình, đây là quy tắc và cũng là luật bất thành văn ở Hải Đô Tử giới.
"Là đại năng yêu tộc ra tay sao?" Phương Toàn nhíu mày hỏi.
Văn Lãng Phong nhíu chặt đôi mày rậm, ánh mắt lóe lên sát ý, y lạnh giọng nói: "Ta cũng không rõ, thực lực của đối phương khẳng định không đơn giản, thông báo cho mọi người trở về đảo phủ hết đi, tránh bị đánh lẻ!"
"Rõ!"
Phương Toàn và Trần Thiên Minh gật đầu, sau đó định rời đi.
Nhưng khi bọn họ vừa mới xoay người, một cỗ khí tức hùng mạnh đã bao phủ toàn bộ đảo phủ, sắc mặt ba người đột nhiên biến hóa thật lớn.
"Tới rồi sao?"
Văn Lãng Phong sầm mặt xông ra ngoài. Trần Thiên Minh và Phương Toàn cũng vội vàng đuổi theo.
Ngoài sân, một bé gái xách một đầu người chậm rãi đi tới, hộ vệ bên cạnh vừa muốn ngăn cản đã đột nhiên biến thành vũng máu.
Cô bé này chính là Sở Nguyệt.
Ba người Văn Lãng Phong đi tới trước sân, nhìn thấy Sở Nguyệt và đầu người trong tay nàng thì sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
"Bịch!"
Sở Nguyệt dừng bước lại, ném đầu Bác Dã lại.
Đầu người trợn trắng mắt lăn lông lốc trên mặt đất đến trước mặt ba người Văn Lãng Phong…
"Rốt cuộc ngươi là ai? Sao lại giết người của đảo Lãng Phong chúng ta?" Văn Lãng Phong nắm chặt hai tay, cả người tràn ngập sát khí ngút trời, khiến không gian xung quanh trở nên cô đặc lại.
Trần Thiên Minh nhìn Sở Nguyệt, thấy khuôn mặt của nàng thì hơi sửng sốt, chợt hắn hãi hùng khiếp vía, chỉ vào Sở Nguyệt hoảng sợ kêu lên: "Ngươi chính là đứa bé gái may mắn sống sót cuối cùng của Sở gia?"
"Ngươi nói cái gì?"
Văn Lãng Phong và Phương Toàn đồng thời giật mình, nhìn về phía Trần Thiên Minh với vẻ mặt khó tin.
Sở Nguyệt lạnh lùng nhìn Trần Thiên Minh, chợt nàng bừng tỉnh, nói: "Hóa ra hôm đó chính ngươi đã bỏ ta vào thành Bác Tông."
"Sao lại thế được? Không thể nào! Sao ngươi lại có khí tức hùng mạnh như thế? Sao ngươi giết được Bác Dã?" Trần Thiên Minh không ngừng lắc lắc cái đầu sắp nổ tung.
Một bé gái không có tí tu vi nào, thế mà chỉ qua hơn một năm lại trở thành một cường giả có khí tức khiến hắn cảm thấy vô cùng sợ hãi?
Ngươi có ăn đan tiên cũng không nhanh được như vậy!
"Có phải ngươi nhận lầm người hay không?" Văn Lãng Phong lạnh giọng quát hỏi.
Đây không phải là chuyện đùa.
"Hắn không nhận lầm đâu, ta chính là người cuối cùng còn sống sót của Sở gia ở bãi Bối Vân, Sở Nguyệt." Sở Nguyệt lên tiếng.
Trần Thiên Minh hơi lảo đảo người, hắn run giọng hỏi: "Rốt… Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Đôi mắt vô cảm của Sở Nguyệt toát ra sát khí, nàng chậm rãi nói: "Ta đến để giết các ngươi báo thù."
"Báo thù? Chuyện của Sở gia là do yêu quái cung Đông Hải gây ra! Chúng ta đều là nhân loại, sao lại là kẻ thù của ngươi được?" Trần Thiên Minh la lớn.
"Đúng vậy đó tiểu cô nương, chuyện của bãi Bối Vân ta cũng nghe nói đến, quả thực là do yêu quái cung Đông Hải ra tay. Ta biết ngươi căm hận vì chúng ta không ra mặt, nhưng chúng ta cũng hết cách rồi! Hải Đô Tử giới là thế giới của yêu tộc, nhân loại chúng ta không có cường giả tuyệt đối nên chỉ có thể tham sống sợ chết! Tu vi của ngươi ra sao? Từ đâu mà có được tu vi như vậy? Có phải sau lưng ngươi còn có người hay không? Nói cho ta biết người ấy là ai, chúng ta có thể liên thủ! Có ngươi và người ấy giúp đỡ, từ nay về sau nhân loại chúng ta chưa chắc đã phải sợ yêu tộc!" Văn Lãng Phong nói với giọng điệu kích động.
Y không phải kẻ ngu, nếu người này thực sự là đứa bé mồ côi của Sở gia như Trần Thiên Minh nói thì để đạt được tu vi như vậy trong thời gian một năm ngắn ngủi, sau lưng nàng nhất định có người khác!
Hơn nữa người có thủ đoạn kiểu này không thể ở trong Tử giới được! Nhất định là trong Nguyên giới!
Nói cách khác, người đứng sau lưng Sở Nguyệt chính là đại năng Nguyên giới!
Có đại năng Nguyên giới chống đỡ, cục diện của Hải Đô Tử giới chưa hẳn không thể thay đổi!