Con người luôn luôn có dã tâm. Nhưng ở bên trong một thế giới như Hải Đô Tử giới này, cho dù ngươi có dã tâm to lớn như trời cũng hoàn toàn vô dụng thôi.
Bởi vì tu vi chỉ có thể đạt đến Thánh Thiên cảnh tầng chín, vượt qua cảnh giới này thì sẽ bước vào Nguyên giới.
Cho nên lối thoát duy nhất của bọn họ chính là phi thăng và rời khỏi Tử giới để đi vào trong Nguyên giới, đến lúc đó, có thể thoát khỏi sự khống chế của bộ tộc Hải Đô, gia nhập vào trong thế lực của gia tộc khác.
Nhưng muốn đột phá rồi phi thăng, việc đó khó khăn đến nhường nào? Huống chi vốn dĩ nhân loại tu luyện chính là vì bị yêu quái đàn áp, người ta sẽ không đứng im nhìn ngươi vùng dậy để trở thành cường giả hàng đầu đâu.
Thế nhưng hiện giờ Văn Lãng Phong nhìn thấy sự kỳ vọng, y kết luận rằng người ở sau lưng Sở Nguyệt nhất định là đại năng Nguyên giới, chỉ cần có sự nhúng tay của đại năng Nguyên giới, y sẽ dám phản kháng!
Văn Lãng Phong nhìn về phía Sở Nguyệt với ánh mắt nóng rực, đợi cô bé trả lời.
Sở Nguyệt nhìn Văn Lãng Phong, nói với giọng thờ ơ: "Ta nghĩ ngươi nói sai rồi, ta tới nơi này chính là để giết chết các ngươi, không có mục đích nào khác, về phần cung Đông Hải và những yêu tộc khác của Hải Đô Tử giới, ta sẽ giải quyết từng kẻ một sau, muốn hợp tác với thầy của ta sao? Ngươi thật sự không xứng một chút nào."
Những lời này của Sở Nguyệt khiến ba người Văng Lãng Phong biến sắc.
"Sở Nguyệt, ngươi còn nhỏ tuổi, có thể không hiểu lề lối hiện giờ Hải Đô Tử giới. Khi đó chúng ta thật sự không có cách nào báo thù cho người nhà ngươi. Nếu chúng ta ra tay, vậy thì toàn bộ người trên đảo Lãng Phong này đều sẽ gặp tại họa! Bây giờ ngươi có thực lực, ngươi có chỗ dựa vững chắc, đây mới là thời cơ để chúng ta báo thù!" Trần Thiên Minh vội vàng nói.
Thế giới cá lớn nuốt cá bé chính là như vậy, không có thực lực thì chỉ là con kiến, nhưng một khi ngươi nắm giữ thực lực, cho dù ngươi chỉ là một đứa trẻ năm tuổi thì người khác cũng sẽ nói chuyện một cách hòa nhã với ngươi, thậm chí còn mang theo ý cầu xin.
"Đúng, khi đó, điều duy nhất y có thể làm chính là cứu lấy huyết mạch cuối cùng của Sở gia, cũng chính là cứu ngươi, đây là sự mạo hiểm vô cùng lớn! Không có y ra tay khi ấy cũng sẽ không có ngươi của hiện tại! Sự khác biệt lớn nhất giữa Nhân tộc chúng ta và Yêu tộc chính là nhân tính và lòng biết ơn. Hiện tại ngươi dù sao vẫn không thể vì bản thân đã có được sức mạnh, mà muốn lấy oán trả ơn được?" Văn Lãng Phong nói với giọng xúc động và vô cùng đau đớn.
Phương Toàn cũng nói theo: "Tiểu muội muội, Nhân tộc chúng ta nhất định phải đoàn kết lại, như vậy mới có thể cứu vớt được càng nhiều người hơn, để những tiểu muội muội và tiểu đệ đệ khác sẽ không gặp phải cảnh ngộ giống như ngươi. Cha mẹ ngươi đã bị Yêu tộc giết chết, ngươi hiểu rõ nỗi khó chịu và đau khổ này hơn ai hết, ngươi chắc chắn không muốn những người khác cũng trở nên giống như ngươi chứ?"
"Lúc đầu ta cứu ngươi, một là vì không đành lòng nhìn huyết mạch một gia đình cứ mất đi như vậy, nguyên nhân thứ hai là vì ta nhìn ra được sự lương thiện và kiên cường từ trên người ngươi. Ngươi sẽ gia nhập vào bên của thúc thúc để phục hưng đại nghiệp của Nhân tộc, đúng không?" Trần Thiên Minh nhìn về phía Sở Nguyệt với vẻ mặt chờ mong.
Theo quan điểm của hắn, dù sao Sở Nguyệt cũng chỉ là một đứa bé, tất nhiên tâm tính sẽ không ngoan độc và vững vàng cho lắm, chỉ cần cẩn thận kể ra đầu đuôi mọi chuyện hẳn có thể thuyết phục được cô bé.
Sở Nguyệt nhìn ba người kẻ xướng người họa bằng ánh mắt trêu tức và châm chọc, cô bé nói với giọng lạnh nhạt: "Các người biết sư phụ ta kêu ta làm gì không?"
"Hả?"
Ba người đột nhiên sững sờ, nhìn về phía Sở Nguyệt khó hiểu.
"Thầy bảo ta giết sạch toàn bộ cường giả của Hải Đô Tử giới, tu vi Thánh Thiên cảnh trở xuống, cứ là cường giả, bất luận là nhân loại hay Yêu tộc, đối với ta mà nói đều là mục tiêu cần phải giết." Sở Nguyệt nói xong, hai tay hơi chỉ về phía trước.
"Vù..."
Bắt đầu từ đầu ngón tay cô bé, không gian sụp đổ rồi biến mất từng tấc một. Không gian xung quanh cơ thể của ba người Văn Lãng Phong đều hóa thành hư vô trong nháy mắt, thân thể bọn họ giống như đang ở trong một hố đen vậy.
"Ngươi! Ngươi thật sự u mê khó sửa như vậy sao?" Văn Lãng Phong gầm lên giận dữ.
Chiêu thức này của Sở Nguyệt có tốc độ cực nhanh, nhanh đến mức tất cả bọn họ còn chưa phản ứng được thì đã bị vây trong chốn hư vô này rồi.
Bọn họ không dám lộn xộn, bởi vì có một khí tức vô cùng khủng khiếp truyền tới từ nơi hư vô bên cạnh bọn họ. Giống như có vô số ma quỷ đang ẩn núp bên trong bóng tối, có khả năng phát ra đòn tấn công trí mạng nhất về phía bọn họ bất cứ lúc nào.
"U mê khó sửa?" Cơ thể Sở Nguyệt từ từ nổi lên, cô bé nghiêng đầu nhìn ba người bị vây trong chốn hư vô.
"Ta vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi, thầy nói trẻ con không cần cứu vớt thế giới, nhưng hủy diệt thế giới thì được." Trên mặt Sở Nguyệt dần dần lộ ra một nụ cười u ám.
Nhìn thấy bộ dáng này của Sở Nguyệt, trong lòng ba người Văn Lãng Phong nặng trĩu.
Cho dù là bản thân bọn họ cũng không có cách nào phóng ra được luồng sát khí này!
Vì sao một bé gái lại có được luồng sát khí tà ác khiến cho linh hồn người ta như bị đóng băng và vỡ vụn thế này?
"Nó đã thành ma rồi! Không cần dông dài nữa, giết!" Văn Lãng Phong lạnh giọng quát.
Phương Toàn và Trần Thiên Minh ở bên cạnh cũng gật đầu với sắc mặt vô cùng nặng nề.
"Muốn đánh trả sao? Hai cảnh giới tầng hai và một cảnh giới tầng năm mà thôi, các người có biết đỉnh cao của cảnh giới tầng chín là tu vi gì không?" Sở Nguyệt nhếch miệng cười, chậm rãi vươn tay mình ra.
"Đỉnh cao của cảnh giới tầng chín?"
Đồng tử của ba người Dạ Lãng Phong đột nhiên co rút lại, cảm thấy tim mình đập chậm nửa nhịp.
Bọn họ biết tu vi của Sở Nguyệt cao hơn mình, nhưng lại không có nghĩ đến đối phương đã đạt đến trình độ cao ngất như vậy, chỉ thiếu một bước là có thể phi thăng rời khỏi nơi này!
"Lên!"
Lúc này Văn Lãng Phong quát, y biết không thể do dự thêm nữa, còn do dự thì hôm nay ba người họ sẽ xong đời hết.
Khí tức của ba người ngưng tụ ở đỉnh điểm, muốn phá tan khốn cảnh hư vô này.
Thế nhưng vừa mới động một chút, đột nhiên cảm thấy toàn bộ chốn hư vô bắt đầu nổi lên vô số cơn gió mạnh. Những cơn gió mạnh đó được tạo ra từ những lưỡi đao đen như mực không biết tên, quét về phía bọn họ một cách điên cuồng.
Sắc mặt ba người Văn Lãng Phong thay đổi, luống cuống sử dụng pháp bảo để phòng ngự.
Thế nhưng, đối mặt với sức tấn công toàn lực từ những lưỡi đao đen hư vô của Sở Nguyệt, bọn họ hoàn toàn không có khả năng đối phó.
"Ầm!"
"Ầm!"
"Ầm!"
Mỗi một lưỡi đao hư vô đều mang theo lực tấn công hủy thiên diệt địa, khiến thần nguyên của ba người rung động.
Chỉ trong mười lần hít thở, Phương Toàn là người đầu tiên không chống cự được nữa, ngực trúng một nhát đao, sau đó hắn hét thảm một tiếng, toàn thân bốc cháy lên ngọn lửa màu đen, hóa thành tro bụi trong nháy mắt.
Trần Thiên Minh và Văn Lãng Phong nhìn thấy tình huống này, sợ đến mức hồn bay phách lạc, muốn mở miệng cầu xin sự tha thứ.
Nhưng Sở Nguyệt hoàn toàn không cho bọn họ cơ hội mở miệng, hai tay chập lại trước ngực, con ngươi tối đen lóe ra sức mạnh của sấm sét, sau đó chỉ tay lên trời.
"Ầm ầm!"
Phía trên bầu trời, vô số tia sét màu đen to lớn xuyên vào trong chốn hư vô và lấp đầy nó, sau đó chính là tiếng hét thảm thiết của hai ngươi và tiếng sấm vang rền không ngừng.
Một lát sau, tất cả khôi phục lại vẻ yên tĩnh.
Không gian xé rách thành chốn hư vô cũng bắt đầu từ từ khép lại rồi biến mất, giống như hết thảy đều chưa từng xảy ra vậy.
Sở Nguyệt nhìn xung quanh một vòng với vẻ mặt không chút thay đổi, cô bé chậm rãi giơ tay phải của mình lên, sau đó kéo xuống.
"Ầm!"
Cả một vùng đất với phạm vi ngàn dặm đột nhiên lún xuống rồi nổ tung trong nháy mắt.
...
Lúc này, Tu Thần đang ngồi ở Thiên Trì Viên Bàn trong miếu Thiên Thần, ăn dưa hấu mà Mục Ngưng Sương vừa mới bổ xong.
"Chậc chậc, con nhóc này, linh hồn ác oán của con bé đã bị rút đi mà thủ đoạn vẫn hung ác và tàn nhẫn như cũ, phỏng chừng Hải Đô Tử giới này sắp rơi vào cảnh trăm họ lầm than rồi." Tu Thần lắc đầu, chậc lưỡi rồi nói.
"Không phải sát sinh quá tàn nhẫn sẽ không tốt hay sao? Cô bé này làm như vậy, có phải hơi quá rồi không?" Mục Ngưng Sương bưng một mâm Tử Linh quả vừa mới bổ xong đi tới, nói với vẻ mặt lo lắng.
Tu Thần nhướng mày và mỉm cười, hắn đáp: "Thân phận của con bé không giống với những người khác, tuy ta đã rút linh hồn ác oán ra rồi, nhưng linh hồn của con bé vẫn sẽ ác độc và tàn nhẫn hơn những người khác. Đặc biệt là sau khi con bé có sức mạnh, sự tối tăm trong nội tâm này sẽ ngày càng lớn mạnh hơn, trong một khoảng thời gian nhất định, chắc chắn sẽ hoàn toàn cắn nuốt tâm trí của con bé."
"Sẽ trở thành ma nữ một lần nữa ư? Vậy không phải trước đó ngài đã làm việc vô ích sao?" Mục Ngưng Sương hỏi với vẻ khó hiểu.
"Không, đây là ta đang giúp nó." Trên mặt Tu Thần lộ ra nụ cười thần bí.