Mục Ngưng Sương có chút nghi hoặc nhìn Tu Thần, sau đó ngồi xuống đặt Tử Linh quả lên trên bàn, chống cằm hỏi:
"Giúp nàng? Là thế nào? Như bây giờ chẳng phải nàng vẫn sẽ tiếp tục chém giết sao?"
Tu Thần cầm lấy Tử Linh quả cắn một miếng, vừa ăn vừa nói: "Hải Đô Tử giới ta vốn cũng muốn giết, cô bé giết hay là ta giết không khác gì nhau. Đối với ta, cô bé còn có tác dụng khác, đến lúc đó ta sẽ hồi sinh các sinh linh vô tội là được."
"Có tác dụng khác?"
Mục Ngưng Sương chớp chớp mắt, nhưng không tiếp tục hỏi nữa. Đối với mấy thứ này nàng thật sự không cảm thấy hứng thú cho lắm, còn không bằng đi trồng chút hoa cỏ cho vui.
"Thế giới của các ngươi phức tạp quá đi, ta vẫn nên đi tưới hoa thì hơn." Mục Ngưng Sương cầm Tử Linh quả bỏ vào trong miệng, sau đó đứng dậy rời đi.
"Không cần vội, đợi một lát sẽ cho một người đi cùng ngươi." Tu Thần nói.
Mục Ngưng Sương ngừng bước chân, nhìn Tu Thần với vẻ nghi ngờ, hỏi: "Để cho một người đi cùng ta? Ai vậy?"
Tu Thần vươn tay, lòng bàn tay hiện lên từng điểm từng điểm ánh sáng màu xanh, sau đó một bóng người xuất hiện trước mặt hai người.
Là Phương Nhuế Nhuế.
Mục Ngưng Sương trông thấy Phương Nhuế Nhuế, trợn tròn mắt, vội vàng hỏi: "Nhuế Nhuế, sao ngươi trở lại rồi?"
Phương Nhuế Nhuế trông thấy Mục Ngưng Sương, lại nhìn Tu Thần, nói với vẻ tủi thân: "Lão sư, sư nương, con bị đại sư tỷ giết. . ."
Mục Ngưng Sương: ". . ."
Thời gian mới trôi qua được bao lâu chứ?
Còn chưa đến nửa tháng, Phương Nhuế Nhuế đã bị xử lý. . .
Tu Thần buồn cười, nhìn Phương Nhuế Nhuế nói: "Ngươi xem, những người khác còn chưa trở về, chỉ có mỗi mình ngươi. Chứng tỏ ngươi còn quá non!"
Hoàn toàn chính xác, Phương Nhuế Nhuế thua thiệt là bởi vì còn quá ít tuổi. Mặc dù tâm tính đã rất chín chắn, mưu kế cũng có, nhưng đối mặt với Kinh Như Tuyết, cô bé vẫn còn thua kém.
Phương Nhuế Nhuế gia nhập một vương triều cấp trung ở Nam đại lục, mà Kinh Như Tuyết thì trực tiếp gia nhập Nam Thiên quốc, chính là đại vương triều đệ nhất của Nam đại lục.
Một tuần lễ sau đó hai bên bắt đầu khai chiến, Kinh Như Tuyết chạy thẳng tới giết Phương Nhuế Nhuế. Lúc đầu xem như thế lực của hai người ngang nhau, nhưng mà cường giả của Nam Thiên quốc thật sự quá nhiều. Chưa đến nửa ngày, quốc gia mà Phương Nhuế Nhuế gia nhập đã bị tiêu diệt. . .
"Ai biết được sư tỷ lại chơi xấu như vậy chứ, gia nhập vương triều lợi hại như thế. Biết thế con cũng gia nhập. So ra, con còn tới Nam đại lục trước tỷ ấy đây này!" Phương Nhuế Nhuế nói với vẻ mặt đầy buồn bực.
Tu Thần cười nói: "Chính là do ngươi quá bành trướng, cảm thấy có thể dựa vào lực lượng của chính mình để giúp một nước nhỏ phát triển lớn mạnh, chống lại những nước lớn kia. Kết quả bị ăn quả đắng, một tuần đã bị thôn tính rồi."
Hoàn toàn chính xác, Phương Nhuế Nhuế thất bại là do quá bành trướng, luôn cảm thấy năng lực của mình đã đủ. Cô bé tới Nam đại lục trước Kinh Như Tuyết, đồng thời cũng đi qua Nam Thiên quốc. Nhưng cuối cùng cô bé không lựa chọn gia nhập vào Nam Thiên quốc, mà chạy đến gia nhập một vương triều không cao không thấp ở bên cạnh.
Phương Nhuế Nhuế muốn thực hiện một ý đồ lớn lao, cố gắng đem một vương triều cấp trung phát triển trở thành một quốc gia vô địch, song sự thật tàn khốc đã hung hăng cho nàng một bạt tai thật kêu.
"Được rồi, nếu đã chết trở về thì hãy ngoan ngoãn ở lại, cùng Ngưng Sương tưới hoa trồng cỏ đi." Tu Thần nói.
Phương Nhuế Nhuế dẩu môi lên, trong lòng cô bé vô cùng không phục. Nhưng không phục thì sao chứ?! Ai bảo cô bé quá mức tự tin? Đã tham gia trò chơi thì phải tuân thủ quy tắc của nó.
"Đi thôi, đừng nghĩ nhiều nữa, dù sao cũng chỉ là trò chơi thôi mà." Mục Ngưng Sương xoa đầu Phương Nhuế Nhuế, mỉm cười an ủi.
"Vâng ạ, lần sau chơi tiếp ta nhất định sẽ phát triển một cách bỉ ổi, giống như sư gia ấy!" Phương Nhuế Nhuế hừ nói.
Hai người nắm tay nhau, rời khỏi Thiên Trì Viên Bàn.
Tu Thần lắc đầu cười, cầm lấy đồ uống uống một ngụm.
Kỳ thật phương pháp của Phương Nhuế Nhuế sẽ đem lại cảm giác thành tựu cao nhất, nhưng xác suất bị loại cũng sẽ lớn nhất. Điều này vẫn phải nhìn vào năng lực cùng với vận khí của từng người.
Phương Nhuế Nhuế cũng không ngờ mới gia nhập một tuần lễ, hai vương triều đã khai chiến, hơn nữa thế cục còn nghiêng về một bên. Trong tình huống này, dù là Thượng Cung Cẩn thì cũng không gánh được.
Nhưng mà Phương Nhuế Nhuế cũng tương đối cứng đầu, thấy tình hình không ổn còn không chạy, mà vẫn muốn cùng vương triều mình gia nhập cứng đối cứng với Nam Thiên quốc. Nếu là đổi lại là Tiger, có khi đã bỏ chạy từ lâu rồi.
Tu Thần cảm thấy, Tiger có thể là người chiến thắng cuối cùng. Bởi vì nó đủ cẩn thận! Nói trắng ra chính là tùy tiện, chỉ cần có gió thổi cỏ lay, mặc kệ ngươi chiến tranh xưng bá cái quái gì, chắc chắn nó sẽ bỏ chạy đầu tiên.
Nhìn lại tình huống của những người khác trong Thương Lan Tử giới, cơ bản vẫn còn tương đối ổn thỏa. Thực lực Tử Nguyệt quốc của Thượng Cung Cẩn thấp nhất về mọi mặt. Nhưng bây giờ toàn bộ Tử Nguyệt quốc đã bị nàng nắm ở trong tay. Mọi chuyện cần thiết đều tiến hành trong kế hoạch của nàng, nhìn tương lai phát triển cũng sẽ không tệ lắm.
Bây giờ Thương Lan Tử giới đã bị Tu Thần hoàn toàn ngăn cách. Cho dù là tộc Thương Lan hay là Vô Thần cũng không có cách nào tác động được đến Thương Lan Tử giới, nó hoàn toàn không thuộc về bọn họ nữa.
Tử giới này chính là thế giới mà Tu Thần chuyên dùng để huấn luyện đám thuộc hạ. Hiện giờ hắn đã đủ khả năng chiếm được tất cả Tử giới trực thuộc Phù Tiên giới. Nhưng hắn không làm như vậy, vẫn đang chờ đợi thời cơ.
Tu Thần cho ý niệm tiến vào Hải Đô Tử giới. Trong cung Đông Hải lúc này, Sở Nguyệt đang chém ngang giết dọc, khí huyết sát trên người cũng ngày càng nặng.
Tu Thần híp mắt, lẩm bẩm: "Xem ra giết hết Tử giới này, con bé sẽ trở thành một linh hồn ác oán hoàn toàn mới."
Linh hồn Sở Nguyệt vốn bị linh hồn ác oán ăn mòn mất một chút. Mặc dù đã được hút ra, nhưng vẫn sinh ra ảnh hưởng đối với cô bé.
Sau đó cô bé được Tu Thần ban cho tu vi đỉnh cấp Tử giới, cùng với sự giết chóc không ngừng, nội tâm đen tối của cô bé dần dần bành trướng. Linh hồn bắt đầu ma hóa, cuối cùng sẽ lại trở thành một đại ma đầu chân chính.
Con đường này, là số mệnh của Sở Nguyệt, mà Tu Thần chẳng qua chỉ đẩy nhanh tiến độ trước thời hạn mà thôi.
Việc duy nhất hắn có thể làm lúc này chính là đợi, đợi Vô Thần ra tay.
Linh hồn ác oán ẩn nấp trong Hải Đô Tử giới, Vô Thần không thể nào biết được. Nếu như y biết ngay từ đầu thì Sở Nguyệt không có tác dụng gì cả, chắc chắn sẽ bị Vô Thần trực tiếp hấp thu.
Dù sao, linh hồn ác oán có giá trị ngang với pháp bảo bán sinh Nguyên giới, Vô Thần không có lý do gì mà không thu lấy.
Vì sao Tu Thần lại diệt đi linh hồn ác oán ban đầu, không trực tiếp để nó trưởng thành? Hơn nữa còn phí hết tâm tư để Sở Nguyệt một lần nữa trở thành linh hồn ác oán như thế?
Vì hắn muốn thu thập sinh linh chi lực! Linh hồn ác oán lúc trước là do tích điểm đời trước biến thành, cũng không phải hắn hiện tại. Nguyên lý giống như việc hắn hấp thu linh châu bán sinh Nguyên giới vậy.
Không có linh châu bán sinh Nguyên giới, với tu vi đỉnh cấp ở Tử giới không thể giết được Sở Nguyệt. Mà Tu Thần khống chế Sở Nguyệt không cho phi thăng Nguyên giới. Vậy Vô Thần làm sao có thể bắt được Sở Nguyệt chứ?
Tu Thần vô cùng chờ mong.
Mục đích cuối cùng của việc hắn bồi dưỡng Sở Nguyệt, vẫn là Vô Thần!
Hiện tại Vô Thần ở Phù Tiên giới đang có âm mưu gì, Tu Thần thật sự không biết. Nếu như hắn lập tức nhất thống chín Tử giới của Phù Tiên giới, hắn sợ Vô Thần sẽ phát giác ra, sau đó lập tức bóc tách tất cả Tử giới, đến lúc đó Tu Thần không thể tới Nguyên giới được.
Mặc dù xác suất bị Vô Thần phát hiện rất nhỏ, nhưng Tu Thần không thể không đề phòng, nhỡ đâu đối phương là một con chó già vô cùng cẩn thận thì sao?
Loại người như Vô Thần có tâm trí cực kỳ tàn nhẫn và quả quyết.
Tu Thần bỗng nhiên quay đầu nhìn bầu trời phía sau, chân mày hơi nhíu lại. _