Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 348: Bí mật kinh thiên động địa! Ngươi muốn biết chân tướng của thế giới không?

Chương 348: Bí mật kinh thiên động địa! Ngươi muốn biết chân tướng của thế giới không?

"Nguyên thần Thần Vương phong ấn Tử giới? Hoàn toàn nhốt ngài ở nơi đây?" Thương Lan Lệnh kinh ngạc hỏi.

Lão không rõ vì sao phong ấn Tử giới lại cần Thiên Thọ và Phong Bà Tử cùng tới? Chẳng lẽ sức mạnh của một mình Vô Thần không đủ để thực hiện điều đó sao?

Lão cũng từng nghe đến chuyện tách rời Tử giới, tình hình trước mắt cho dù Vô Thần e sợ Tu Thần, nhưng cũng không cần phải phong ấn Tử giới, chỉ cần tách Tử giới ra khỏi quy tắc của Phù Tiên giới là được.

"Tách rời Tử giới chỉ là hạ sách, tác dụng không lớn. Bởi vì hắn không có khả năng tách các Tử giới khác. Cho nên phong ấn ta ở Thương Lan Tử giới là lựa chọn tốt nhất." Tu Thần nói.

Thương Lan Lệnh rơi vào trầm tư, vẫn còn chút khó hiểu.

"Vậy nếu dùng nguyên thần bản nguyên Thần Vương của ba người kia để phong ấn Tử giới thì sẽ thế nào?" Thương Lan Lệnh hỏi.

Tu Thần mỉm cười, nói đầy ẩn ý: "Thì ba người Thần Vương kia đều song đời chứ sao? Thần Vương thôi mà, đối với Vô Thần mà nói cũng chẳng đáng tiếc lắm."

Thương Lan Lệnh chợt thông suốt, sợ đến mức phải hít sâu một hơi, trợn tròn mắt nhìn Tu Thần với vẻ không tin nổi.

"Vô Thần tàn nhẫn đến vậy sao? Thần Vương... nói hi sinh là hi sinh sao?" Thương Lan Lệnh cảm thấy đầu mình kêu ong ong, đồng thời trong lòng cũng dấy lên cảm giác khổ sở.

Trong mắt Vô Thần, ngay cả cường giả cấp bậc Thần Vương cũng chỉ là quân cờ có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào, vậy thì đám Thiên Tôn cảnh như bọn họ ở vị trí nào chứ? Chỉ sợ người ta còn không xem mình là người ấy chứ.

Giấc mộng cả đời của vô số người chỉ là trở thành Thiên Tôn, thế nhưng như vậy có ích lợi gì?

Trong ván cờ của những cường giả tầng đỉnh, đám Thiên Tôn khiến người ta sùng bái, ngưỡng mộ này còn không đủ tư cách làm quân cờ.

Sự đả kích này khiến Thương Lan Lệnh không khỏi cười khổ.

"Thiên Tôn chúng ta, không cầu địa vị cao, vốn tưởng rằng ít nhất cũng có thể có chút mặt mũi ở Nguyên giới, nào ngờ xem ra, lúc này cũng chẳng khác gì tu luyện giả." Thương Lan Lệnh hồn bay phách lạc, nói.

Đương nhiên là lão vô cùng tin tưởng vào Tu Thần, hắn nói ba Thần Vương kia chẳng mấy chốc sẽ bị Vô Thần hiến tế để phong ấn là chuyện chắc chắn rồi, lúc này lại sinh ra lòng đồng cảm với ba vị Thần Vương ấy.

Vốn tưởng rằng mình dưới một người, trên vạn người, ai ngờ vẫn chỉ là con cờ có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào mà thôi.

Điều này thật khiến người ta tuyệt vọng, đến mức Thương Lan Lệnh phải nghi ngờ về cuộc sống, tự hỏi rốt cuộc mình nỗ lực tu luyện là vì cái gì?

Tu Thần nhìn bộ dạng mất hồn mất vía của Thương Lan Lệnh, nói: "Muốn bản thân không trở thành con cờ, ngươi có biết phải đến trình độ nào không?"

Thương Lan Lệnh mê man lắc đầu.

Tu Thần có thể khiến lão trong nháy mắt nhận được sức mạnh Thần Hoàng, thì chứng tỏ thực ra Thần Hoàng cũng chỉ đến vậy mà thôi.

Đồ mà người khác có thể tùy tiện ban cho, thì không phải là thứ tốt, bởi vì người ta vốn cũng chẳng quan tâm.

Mà đã không quan tâm thì chỉ có thể là sự tồn tại tầm thường.

"Cấp hai của năng lực sinh linh, Chấp Chưởng Sinh Tử." Tu Thàn nói.

Thương Lan Lệnh nhìn bàn tay mình, thì thào: "Hôm nay tiểu nhân mới chỉ tới cấp một, cách Chấp Chưởng Sinh Tử còn rất xa. Hơn nữa theo tiểu nhân biết, Thiên Thọ và Phong Bà Tử đã đến cấp hai rồi, vậy mà họ vẫn không thể nắm giữ sinh tử của bản thân."

Thiên Tôn cảnh có thể mở ra năng lực sinh linh, nói cách khác Thiên Tôn có thể Điểm Hóa Thiên Tư.

Nhưng Điểm Hóa Thiên Tư chỉ có thể chứng tỏ tương lai thế lực của mình không đến nỗi rơi vào cảnh diệt tận gốc, vẫn cần đến thời gian để trưởng thành.

Hơn nữa một cường giả không thể chỉ dựa vào thiên phú tuyệt đẳng để đạt được thành tựu cao nhất, còn cần số mệnh, cơ duyên và sự nỗ lực.

Trong lịch sử dài đằng đẵng của Chư Thiên Vạn Giới, bao nhiêu người thiên phú đỉnh cấp? Đếm không xuể, nhưng có thể sống đến cuối cùng, trở thành cường giả đỉnh cấp lại chỉ đếm trên đầu ngón tay.

"Trong Phù Tiên giới, ngoại trừ Vô Thần, không thể có người thứ hai đạt đến năng lực cấp hai." Tu Thần khẳng định chắc nịch.

Đây cũng là chuyện hắn mới biết được sau khi chạm mặt Vô Thần.

Đều là năng lực cấp hai giả!

Bởi vì năng lực sinh linh của bọn họ hoàn toàn khác Vô Thần, căn bản không cùng một tính chất. Mỗi một lần sử dụng năng lực sinh linh, họ đều phải tiêu hao một lượng rất lớn sinh linh chi lực thu thập được trong cơ thể mình! Dù chỉ điểm hóa một người, cũng sẽ khiến họ tiêu hao sinh linh chi lực hấp thụ trong hơn vạn năm. Vậy Chấp Chưởng Sinh Tử thì sao? Càng là số lượng lớn khủng khiếp không gì sánh được. Cho nên trên cơ bản không ai lại đi tùy tiện hồi sinh người khác.

Điều này cũng khiến Vô Thần dễ dàng lừa gạt Thiên Thọ và Phong Bà Tử.

Họ tưởng rằng mình đã đến cấp hai Chấp Chưởng Sinh Tử, thực ra không phải. Đó là năng lực cấp hai do Vô Thần thiết lập cho họ mà thôi.

Thực sự đến cấp hai Chấp Chưởng Sinh Tử, thì không cần nguyên thần, chỉ cần một miếng thịt, một cọng tóc, là có thể hồi sinh được người khác rồi!

Năng lực sinh linh là thứ mà vô số giống loài xa xưa theo đuổi, nó biến thái như vậy đấy!

Trong Phù Tiên giới, Vô Thần không thể nào để cho người khác ngoại trừ bản thân nắm giữ năng lực cấp một.

Cường giả có cấp bậc đến cấp hai, nếu thực sự muốn giết chết đối phương, trừ phi tìm ra được tất cả những thứ liên quan đến thân thể mà đối phương để lại trong Chư Thiên Vạn Giới, còn không, trong lương lai hắn vẫn có thể đội mồ sống dậy.

Huống hồ số lượng sinh linh chi lực mà cấp một và cấp hai cần chênh lệch nhau cực kỳ lớn. Bản thân Vô Thần cũng cần sinh linh chi lực, làm sao lại cho người khác một cách lãng phí, vô ích được?

"Không đúng, lúc trước quả thật là Thiên Thọ đã hồi sinh một đứa con trai của lão? Chuyện này toàn bộ Phù Tiên giới đều biết. Lúc trước Trường Sinh ở Thiên giới và Vô Thần đại chiến, con trai của Thiên Thọ bị giết chết, sau đó chính lão đã hồi sinh nó! Hơn nữa Thương Lan Dạ cũng vì nhận được chức vị tộc trưởng, lấy được Trú Giới Linh Châu, hấp thu một số lượng lớn sinh linh chi lực mới thăng cấp Thần Vương. Thần Vương chính là biểu hiện của năng lực cấp hai mà?" Thương Lan Lệnh sắp căng hết cả não, nói với vẻ khó tin.

Những lời Tu Thần nói tạo thành bóng ma rất lớn trong lòng lão, thậm chí còn phá vỡ toàn bộ nhận thức trước đây của lão! Trong lúc nhất thời, Thương Lan Lệnh không sao tiếp thu nổi việc này.

Sở dĩ lão hận Vô Thần, hận Thương Lan Dạ như vậy là bởi chức tộc trưởng bị cướp mất, sau đó mất cả số sinh linh chi lực trong Trú Giới Linh Châu!

Hiện giờ Tu Thần lại nói với lão đó đều là giả? Tâm lý không bị sụp đổ đã được coi là người có tố chất vững vàng rồi.

"Thần Vương, Thần Hoàng dù sao cũng không thoát được sự bào mòn của thời gian, vẫn sẽ chết già. Chỉ đến khi đạt được năng lực cấp hai mới mang ý nghĩa thực sự là bất tử bất diệt, tồn tại muôn đời." Tu Thần mỉm cười nói.

Thương Lan Lệnh hơi lảo đảo, ánh mắt mất đi tiêu cự, đôi môi mấp máy những lời nghe không rõ như người mê sảng.

Sự đả kích này quá lớn đối với lão.

"Vậy... vậy chúng ta còn sống có ý nghĩa gì? Phải chăng không lật đổ được Vô Thần, thì chúng ta sẽ vĩnh viễn là con chim bị nuôi trong lồng sắt?" Sắc mặt Thương Lan Lệnh tái nhợt, ánh mắt tuyệt vọng trống rỗng nhìn về phía Tu Thần.

Tu Thần gật đầu.

"Chấn động và tuyệt vọng lắm phải không? Vậy bản tọa nói cho ngươi thêm một chuyện tuyệt vọng hơn nữa. Muốn biết chân tướng của Chư Thiên Vạn Giới không?" Tu Thần chậm rãi nói.

Thương Lan Lệnh run lên, tim đập lỡ mất nửa nhịp.

Lý trí nói cho lão biết đừng nghe thêm bất cứ tin tức nào về chân tướng của thế giới này, nhưng đáy lòng lại vô cùng muốn biết.

"Rất đáng sợ đúng không? Tiểu nhân sẽ phát điên chứ?" Thương Lan Lệnh cười khổ, hỏi bằng giọng khản đặc.

Tu Thần mỉm cười, cầm một Tử Linh quả bỏ vào miệng, vừa nhai vừa nói: "Không đáng sợ lắm, chỉ có điều khá khó tiếp nhận mà thôi."






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch