Chương 350: Chẳng có gì để nói nữa! Mở ra năng lực tăng tốc sự kiện!
Vô Thần đang ngồi đối diện với Tu Thần, vẻ mặt lạnh nhạt.
Hóa thân này của y chỉ là Thánh Thiên cảnh tầng chín mà thôi, không có linh châu bán sinh Nguyên giới, y cũng phải thành thật xuống đây dựa theo nguyên tắc của Tử giới, huống chi giờ Tử giới đã hoàn toàn thuộc về Tu Thần.
Nếu không được Tu Thần cho phép thì ngay cả tư cách tiến vào Thương Lan Tử giới y cũng không có.
"Rốt cuộc mục đích của ngươi là gì?" Vô Thần hỏi.
Y nhìn không thấu Tu Thần, cũng không biết rốt cuộc Tu Thần xuất hiện từ đâu, nếu nói là người Nguyên giới khác thì cũng phải có dấu vết để lần theo nhưng lại không có gì cả. Mấy ngày nay y vẫn luôn điều tra những tin tức có liên quan đến Tu Thần nhưng không thu hoạch được gì.
Lần này Vô Thần đến để tiến hành buổi đàm phán cuối cùng với Tu Thần.
Y có thể cho Tu Thần Thương Lan Tử giới, thậm chí thêm mấy Tử giới khác cũng không đáng kể, nhưng y nhất định phải biết rõ mục đích của hắn.
Nếu Tu Thần muốn Phù Tiên giới thì khỏi cần nói chuyện nữa, y sẽ lập tức hiến tế ba Thần Vương sau đó phong ấn hoàn toàn Thương Lan Tử giới.
Tu Thần cười cười, nhìn Vô Thần rồi hỏi: "Ngươi cảm thấy ta muốn gì?"
"Ta không biết." Vô Thần thẳng thắn lắc đầu đáp.
"Vậy để ta đổi một cách diễn đạt khác nhé, ngươi cảm thấy hai ta ngang vai ngang vế hay là ngươi mạnh hơn ta? Hoặc là cảm thấy ta mạnh hơn ngươi? Chỉ có ba loại vậy thôi, ngươi cho rằng là loại nào?" Tu Thần hỏi.
Vô Thần run run mí mắt, không nói lời nào mà cứ nhìn chằm chằm Tu Thần với vẻ mặt khá tăm tối, giống như một con rắn độc đang ẩn nấp, bất cứ lúc nào cũng có thể lao ra cắn cho người ta một phát.
"Thảo luận những vấn đề này chẳng có ý nghĩa gì cả, ngươi chỉ cần nói cho ta biết rốt cuộc mục đích của ngươi là gì là được rồi." Sau một lúc im lặng, Vô Thần chậm rãi lên tiếng.
Vô Thần tới đây chỉ vì muốn có một đáp án mà thôi, y không quan tâm tu vi của Tu Thần đến tột cùng ra sao, bởi vì y có đủ tự tin để phong ấn Tu Thần trong Thương Lan Tử giới!
Vứt bỏ hoàn toàn một Tử giới, lại thêm ba Thần Vương nữa, hy sinh này không thể nói là nhỏ, nhưng nếu có thể đổi lại sự bình yên trước kia thì rất đáng.
"Mục đích của Phệ Thiên Hành Giả không phải quá rõ ràng rồi sao? Ngươi hỏi như vậy nào có ý nghĩa gì?" Tu Thần cười khẽ một tiếng, ánh mắt mang theo vẻ châm chọc.
Tất cả mọi người đều hiểu, mục đích thực sự để cố gắng tu luyện là gì mà còn phải nói rõ sao? Không phải muốn trở thành tích điểm mới à? Mặc dù hy vọng xa vời nhưng đây cũng là động lực lớn nhất đời người.
Trong dòng chảy vô tận của lịch sử, có bao nhiêu người đã chết đi trên con đường này, và có bao nhiêu người vì con đường này mà chịu đựng sự đau khổ vô tận? Nhiều không đếm xuể. Hy vọng gần như xa vời là thế nhưng vẫn có vô số kẻ nối tiếp nhau làm vậy.
"Hai chúng ta có thể hợp tác, ta giúp ngươi đoạt lấy Thiên giới, với điều kiện là ngươi giao ba Tử giới của Thiên giới cho ta." Vô Thần đột nhiên cất tiếng.
Tu Thần nâng tách trà lên nhấp một ngụm, không hề đáp lời.
"Con đường làm Phệ Thiên Hành Giả vốn đi ngược ý trời, chắc ngươi cũng biết chẳng ai có kết cục tốt. Chúng ta cứ thành thật ngồi vững trên chiếc ghế quản lý và khống chế tốt một Nguyên giới là đủ rồi, còn về những thứ có cấp bậc cao hơn, hai chúng ta là thế hệ sau, đụng vào chỉ có chết, hoàn toàn không có đường lựa chọn thứ hai." Vô Thần nói.
Vô Thần vô cùng hiểu rõ vị trí của bản thân, y biết thứ tốt nhất mình có thể lấy được là gì, đây cũng là nguyên nhân vì sao sau khi y tháo chạy khỏi Thiên giới có thể giành được vị trí khống chế Phù Tiên giới.
Người có thể tham, nhưng phải có mức độ.
Cầu tiến một cách thận trọng mới là phong cách xử sự của y.
Y nắm vững chừng mực khá tốt.
Thế nhưng hiện giờ Tu Thần xuất hiện, địa vị của y bị uy hiếp nghiêm trọng, cho nên y muốn gắp lửa bỏ tay người, dẫn Tu Thần tới Thiên giới, biết đâu bất ngờ thu hoạch được gì đó.
Tu Thần nhìn Vô Thần rồi cười nói: "Ngay cả Phù Tiên giới ngươi cũng không giữ được mà còn muốn đi chiếm Thiên giới hả? Ngươi đã sống nhiều kỷ nguyên như vậy rồi mà sao đầu óc vẫn lơ mơ thế?"
Vô Thần nghe Tu Thần dùng giọng điệu mỉa mai giễu cợt mình thì vẻ mặt trở nên vô cùng khó coi, y lạnh lùng nói: "Cho nên chúng ta không có chuyện gì để nói phải không?"
Tu Thần thẳng thắn gật đầu bảo: "Ta và ngươi chẳng có chuyện gì cần nói cả, giữa hai chúng ta chỉ có một người được sống, tức là ta nhất định sẽ giết ngươi. Con người ta nói chuyện thẳng thắn và ngang ngược vậy đó, ta còn rất tự tin."
Hắn kiêu ngạo như vậy đó, ở ngay trước mặt ngươi nói nhất định sẽ giết ngươi.
Vô Thần bày ra vẻ mặt dữ tợn, y gật đầu thật mạnh, giận quá hóa cười mà nói: "Được! Được lắm! Quyết đoán đấy! Vậy mà ngươi có thể nói đến mức này, chúng ta chẳng còn gì để nói nữa."
Dứt lời, Vô Thần đứng dậy.
Tu Thần cười bảo: "Ngươi cần gì phải vậy? Hóa thân này của người còn muốn trở về à?"
Vô Thần nheo mắt, cơ thể đột nhiên bùng lên ngọn lửa màu vàng, y lao thẳng về phía Tu Thần.
Y muốn tự nổ cỗ hóa thân này, mặc dù không biết có thể tạo ra bất cứ ảnh hưởng nào với Tu Thần không nhưng y muốn hắn khó chịu một phen.
Tu Thần liếc mắt nhìn qua, cơ thể Vô Thần dừng lại trong nháy mắt, ngọn lửa vàng kim đang thiêu đốt bên ngoài cơ thể cũng tắt ngóm tức thì. Cả người y trôi nổi giữa không trung, không thể động đậy.
"Ngươi sẽ hối hận!" Vô Thần tức giận quát.
Tu Thần híp híp mắt, khẽ cười bảo: "Trong Chư Thiên Vạn giới còn chưa có chuyện gì đủ tư cách khiến ta hối hận đâu, đều là ta khiến người khác hối hận mà thôi. Ngươi nghe cho rõ đây, sau một tháng ta nhất định sẽ giết chết ngươi, ngươi có chiêu trò gì thì dùng hết trong một tháng này đi, nếu không lại không kịp."
"Ầm!"
Tu Thần dứt lời, vừa mới suy nghĩ, hóa thân của Vô Thần đã nổ thành một bầu trời sương máu.
Sau khi giết chết hóa thân của Vô Thần, bóng dáng Tu Thần xuất hiện trong Hải Đô Tử giới.
Lúc này Sở Nguyệt vừa mới rút sạch hoàn toàn sức mạnh của cung Đông Hải. Từ xa nhìn lại, bầu trời nơi Sở Nguyệt đứng đen kịt một màu, một cỗ hơi thở tàn sát máu lạnh vô cùng mạnh mẽ tràn ngập nơi đây khiến người ta hãi hùng khiếp vía.
Tốc độ ngưng tụ của sát khí này vượt quá dự liệu của Tu Thần.
Linh hồn ác oán đã bị tách ra rồi mà còn có thể ngưng tụ lượng sát khí khổng lồ trong thời gian ngắn như vậy, rốt cuộc nhân quả này không thể cắt đứt hoàn toàn, chẳng mấy chốc Sở Nguyệt sẽ lại hóa thành linh hồn ác oán mới, song không phải do tích điểm hóa thành như lúc trước mà do một tay Tu Thần chế tạo ra.
Hiện tại các thế lực yêu tộc khác trong Hải Đô Tử giới đều cảm nhận được sự nguy hiểm, giờ là lúc liên hợp lại, chẳng chóng thì chày Sở Nguyệt sẽ đối mặt với một trận vây quét.
Trận chiến này đối với Sở Nguyệt mà nói không hề dễ đánh nhưng cô bé chưa chắc sẽ thua.
Điều Tu Thần cần làm hiện giờ là tăng tốc độ.
Tăng tốc thời gian của toàn Hải Đô Tử giới!
Chuyện này giống như tua nhanh phim vậy, Tu Thần có được năng lực khống chế thời gian, không những có thể nâng cao tu vi của một cá nhân mà còn có thể tăng tốc độ chảy của dòng thời gian trong toàn bộ thế giới, khiến một sự kiện nào đó tiến thẳng đến phần cao trào!
Hiện giờ Vô Thần còn chưa biết chuyện xảy ra ở Hải Đô Tử giới, Tu Thần cũng không muốn chờ lâu như vậy, hắn muốn Vô Thần sứt đầu mẻ trán, ném hết toàn bộ chuyện phiền lòng đến cùng một lúc cho y xử lý.
"Đây là lần đầu tiên mình sử dụng tăng tốc thời gian sự kiện, có hơi kích động thật." Tu Thần nhếch miệng cười ha ha, sau đó vươn tay phải ra.