Tu Thần nhìn Sở Nguyệt lúc này đã khác biệt hoàn toàn so với lúc trước, hắn không khỏi thở dài một tiếng trong lòng.
Đôi cánh xương vỗ chập chờn, phối hợp với khuôn mặt dữ tợn tà ác cùng đôi mắt chứa đầy sát khí, nàng đã không còn là nhân loại nữa rồi.
"Thầy đã nói rồi, khi con rơi vào bước đường cùng, thầy sẽ xuất hiện." Tu Thần nói.
Đôi mắt của Sở Nguyệt tỏa ra sát ý, nàng ngẩng cổ lên trời gào thét một tiếng, sau đó nhanh chóng đánh về phía Tu Thần.
Sở Nguyệt của lúc trước đã bị linh hồn ác oán cắn nuốt hoàn toàn, cũng có thể nói là đã chết.
Lần đầu tiên nàng ra tay giết chết người, thật ra đã không thể coi người đó là Sở Nguyệt nữa rồi.
Đối mặt với đòn tấn công của nàng, thân thể Tu Thần vẫn không nhúc nhích.
Trong nháy mắt, móng vuốt sắc bén giống như lưỡi đao của Sở Nguyệt đã phá vỡ không gian, xuất hiện ở trước mặt Tu Thần, nhưng lại đột nhiên dừng lại khi chỉ cách chóp mũi của Tu Thần một khoảng cách rất nhỏ.
"Ặc… A…"
Cả người Sở Nguyệt bắt đầu run rẩy, phát ra tiếng kêu thê lương, sau đó cả cơ thể bỗng nhiên thu nhỏ lại, có vẻ như vô cùng đau đớn.
"Grào!"
Sở Nguyệt vừa mới thu nhỏ cơ thể lại, bỗng nhiên lại dãn ra, cánh tay bốc cháy ngọn lửa màu đỏ rực duỗi về phía Tu Thần, chẳng qua khi chuẩn bị tới trước mặt Tu Thần thì nó lại dừng lại.
Cánh tay của Sở Nguyệt đang run rẩy, cơ thể cũng đang run rẩy, có vẻ vô cùng đau đớn, nàng đang cố áp chế bản thân.
Con ngươi đen đặc chứa đầy sát khí bỗng nhiên tan biến, khôi phục một chút lý trí.
"Thầy... Thầy ơi... Con đau quá... Giết... Giết con đi..."
Giọng nói vô cùng yếu ớt phát ra từ cổ họng của Sở Nguyệt, giống như nàng đã dùng hết toàn bộ sức lực của bản thân vậy.
Vừa mới dứt lời, đôi mắt mới phai màu lại bị hắc ám xâm nhập, trở nên vô cùng tà ác, muốn công kích Tu Thần, nhưng lại bị bàn tay còn lại nắm lấy.
Một chút lý trí còn sót lại của Sở Nguyệt đang không ngừng chống cự linh hồn ác oán. Nàng có thể tiêu diệt toàn bộ sinh linh ở trên thế gian này, nhưng lúc đối mặt với Tu Thần thì lại rơi vào một cuộc đấu tranh vô cùng đau khổ.
"Giết con đi… giết con…"
Giọng nói đau khổ cầu xin của Sở Nguyệt truyền vào trong tai Tu Thần.
Tu Thần khẽ thở dài một tiếng, trong lòng có chút xúc động.
"Grào!"
Cuối cùng, Sở Nguyệt hoàn toàn không khống chế được bản thân, trực tiếp đánh về phía Tu Thần, hai tay bóp cổ Tu Thần muốn cắt đầu hắn xuống, nhưng lại không thể nào làm được.
Tu Thần nhìn Sở Nguyệt đã hoàn toàn nhập ma trước mặt, chậm rãi giang tay ôm nàng vào trong lòng, để đầu của Sở Nguyệt tựa lên vai mình.
"Được rồi, mọi thứ đã kết thúc rồi." Tu Thần nhẹ giọng nói.
Sở Nguyệt vẫn không ngừng giãy giụa, liên tục tấn công Tu Thần, nhưng lại không thể tạo ra một chút thương tổn nào.
"Đã kết thúc rồi." Tu Thần lại nói thêm một câu, nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng Sở Nguyệt.
"Uỳnh…"
Từng đợt sóng gợn màu máu từ cơ thể Sở Nguyệt lan ra, sau đó lớp vảy màu đỏ cùng với sát khí trên người nàng lấy tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được dần dần biến mất.
Chỉ chốc lát sau, một cơ thể trơn bóng xuất hiện ở trong lòng Tu Thần, không có hơi thở, cứ như vậy đầu dựa vào bả vai của Tu Thần, hai tay buông thõng, vẫn không nhúc nhích.
Tu Thần chìa tay phải ra, vỗ tay một cái.
Một bộ váy dài màu trắng xuất hiện ở trên người Sở Nguyệt, sau đó ở bên trong lòng bàn tay phải của hắn hiện ra một quầng sáng màu xanh lam.
Đây là linh hồn do Tu Thần sử dụng chút thần trí còn sót lại của Sở Nguyệt để chế tạo ra – linh hồn tinh khiết nhất.
Thổi linh hồn mới vào bên trong cơ thể Sở Nguyệt.
Tu Thần ôm Sở Nguyệt, vẫn không nhúc nhích, cứ như vậy lẳng lặng bay ở giữa không trung.
Quầng sáng màu xanh lam chậm rãi dung nhập vào cơ thể của Sở Nguyệt, sau đó trái tim vốn đã ngừng đập của nàng bỗng nhiên đập trở lại, tiếp theo thân thể cũng bắt đầu chậm rãi khôi phục sự sống.
"Thầy... Thầy?"
Sở Nguyệt chậm rãi mở mắt ra, con ngươi màu xanh lam nhìn qua vô cùng mê man, không có một chút sát khí nào, đơn thuần giống như một đứa trẻ vậy.
Sở Nguyệt chầm chậm gật đầu một cái, sau đó nhìn chung quanh.
Nàng không có ký ức về những chuyện lúc sau, trí nhớ của Sở Nguyệt đã dừng tại lúc trước khi Tu Thần rời khỏi.
Tu Thần cũng đã thay đổi linh hồn của Sở Nguyệt, để nàng có thể quên hết tất cả thù hận.
"Thầy, con... con bị làm sao vậy?" Sở Nguyệt nhỏ giọng hỏi.
Tu Thần cười một tiếng, nói: "Không có gì, chỉ là buồn ngủ một chút mà thôi."
"Buồn ngủ một chút sao? Cũng đúng, con giống như mơ một giấc mơ rất rất dài. Trong mơ nơi nào cũng đều là một màu đen, con không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, sau đó con vẫn không ngừng đi để tìm lối ra, cuối cùng thấy được một điểm sáng. Con đi về phía điểm sáng thì lại nhìn thấy thầy..." Sở Nguyệt lẩm bẩm nói.
Tu Thần xoa đầu của Sở Nguyệt, cười nói: "Được rồi, không cần suy nghĩ nhiều như vậy làm gì. Đã kết thúc rồi, con đứng ở bên cạnh chờ một chút, thầy còn muốn làm một việc."
Sở Nguyệt lúc này mới nhìn thấy mình vẫn luôn ôm chặt Tu Thần, khuôn mặt đỏ lên, vội vàng buông ra rồi cúi đầu đứng ở một bên.
Sau đó nàng lại không nhịn được bắt đầu quan sát chung quanh. Trong không khí vẫn tràn ngập mùi máu tươi, một hòn đảo lớn cách đó không xa lúc này đã hoàn toàn vỡ vụn, chỉ để lại mấy đảo nhỏ không trọn vẹn trôi nổi ở bên trong hải vực.
"Gần chỗ này đã xảy ra chuyện gì vậy?" Sở Nguyệt hỏi với vẻ mặt mù mờ.
"Đánh một trận mà thôi."
Tu Thần nói xong, sau đó hắn giơ tay lên, rồi bất thình lình nắm chặt.
Toàn bộ sinh linh còn sống ở Hải Đô Tử giới trong nháy mắt đều bị thu hoạch gần như không còn, toàn bộ sinh linh chi lực đều thu vào trong túi.
Sau đó, có vô số điểm sáng màu xanh lục tản ra từ trong tay Tu Thần, lấp đầy toàn bộ Hải Đô Tử giới.
…
Sở Nguyệt nhìn thấy điểm sáng màu xanh lục trôi nổi đầy trời, nàng vui vẻ vươn tay muốn bắt lấy, nhưng nó lại trực tiếp xuyên thấu qua lòng bàn tay.
Điểm sáng màu xanh lục bao phủ Hải Đô Tử giới, hồi sinh toàn bộ sinh linh, bao gồm cả cha mẹ Sở Nguyệt bị giết chết lúc trước.
Cha mẹ của Sở Nguyệt cũng không bị nghiền xương thành tro, thi thể vẫn được bảo tồn, có thi thể thì tất nhiên Tu Thần có thể hồi sinh được.
"Đi tìm cha mẹ ngươi đi, nói lời từ giã, sau đó phải đi cùng vi sư rời khỏi nơi này." Tu Thần nói.
Sở Nguyệt chợt nhìn về phía Tu Thần, hốc mắt ửng đỏ, nàng kích động hỏi: "Cha mẹ con còn sống sao? Có thật không thầy?"
Tu Thần cười gật đầu nói: "Còn sống, đi thôi, nếu ngươi muốn sống chung với cha mẹ mình cũng được, vi sư không ép ngươi. Tất cả mọi chuyện đều dựa theo nguyện vọng của ngươi."
Sở Nguyệt lập tức thay đổi sắc mặt, nàng nói với giọng điệu vô cùng trịnh trọng: "Thầy, con muốn đi cùng với thầy! Muốn ở bên cạnh thầy! Tuy rằng con không nhớ rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng tận sâu trong nội tâm có một giọng nói nói cho con biết con đã làm sai, nhưng thầy đã giúp con giải quyết mọi chuyện."
Tu Thần cười ha ha, chống cằm nhìn về phía Sở Nguyệt, nói: "Được rồi, chuyện lúc trước không nhớ rõ thì thôi, không biết thì đồng nghĩa với việc nó không tồn tại, đi đi."
"Vâng! Thầy chờ con trở lại!" Sở Nguyệt gật đầu thật mạnh, sau đó vội vàng chạy về phía đảo Lãng Phong.
Nhìn bóng lưng Sở Nguyệt rời đi, một lát sau, Tu Thần thu hồi ánh mắt, ngẩng đầu nhìn lên trên bầu trời, khóe miệng nở một nụ cười ý vị sâu xa.
Lần này Vô Thần đúng là đã trọng thương đến gân cốt.