Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 356: Đây rõ ràng là “dương” mưu! Ngươi có ăn hay không?

Chương 356: Đây rõ ràng là “dương” mưu! Ngươi có ăn hay không?

“Ngươi còn dị nghị nữa à?” Vô Thần liếc ánh mắt thâm thúy (sâu xa, thâm sâu,….?) nhìn sang Thiên Khôn Vô Diệm, hỏi.

Lão đã bỏ ra mức đền bù đủ lớn, đã tiến vào Tiên Thiên bí cảnh thì đương nhiên có thể vấn đỉnh Thần Vương cảnh.

Trong tam đại gia tộc, từ lâu trước đây đến nay cũng chí có mỗi Thương Lan Dạ đạt đến cảnh giới Thần Vương. Bọn họ cũng hoài nghi nguyên nhân trong đó là do Thương Lan Thần Uy, nên Vô Thần đã âm thầm nâng đỡ một chút.

Đạt đến Thần Vương thì sẽ có thể nhận được năng lực đạt cấp 2 khống chế sinh tử! Chính là “bất tử bất diệt” chân chính! Đối với bất kỳ kẻ nào mà nói đó cũng đều là sự hấp dẫn vô cùng to lớn.

Dù trong lòng Thiên Khôn Vô Diệm không muốn tiếp nhận nhưng không có cách nào cự tuyệt.

Nếu cự tuyệt thì nàng lại có vẻ không biết điều, thậm chí sẽ khiến Vô Thần hoài nghi động cơ của nàng.

Đương nhiên, thật ra bọn họ cũng không biết rằng thứ năng lực sinh linh cấp hai thật ra là do Vô Thần bịa đặt mà thôi.

“Đa ta… đại nhân!” Thiên Khôn Vô Diệm cúi đầu cảm tạ.

Vô Thần nheo mắt, sau đó vung tay nói: “Tốt lắm, đã sắp xếp xong cả rồi, không cần nhiều lời nữa, ba người các ngươi tạm thời lui ra đi.”

Ba người mà Vô Thần nhắc đến tất nhiên là tộc trưởng của tam đại gia tộc.

Đợi sau khi ba người bọn họ rời đi, trên đại điện chỉ còn Thiên Thọ Lão Quy và Phong bà tử.

“Đại nhân, hôm đó Thiên Khôn Vô Diệm đã phản bác mệnh lệnh ngay trước mặt mọi người, cần phải “nể mặt” nàng ta như thế, ban cho nàng ta vị trí Thần Vương sao?” Thiên Thọ Lão Quy cau mày, khó hiểu hỏi.

Lão ta hiểu rất rõ Vô Thần, nói một là một, trong mắt không thể dung chứa nổi một hạt cát.

Với tình huống hôm nay của Thiên Khôn Vô Diệm, nếu như nói Vô Thần lập tức diệt toàn bộ tộc Thiên Khôn thì lão sẽ không kinh ngạc chút nào, nhưng lại vung tay bỏ ra đền bù to lớn như thế.

“Đúng vậy, lão nô cũng cảm thấy hôm nay Thiên Khôn Vô Diệm có hơi… có hơi to gan.” Phong bà tử cũng lên tiếng.

Vô Thần hơi khép mắt suy nghĩ, cười khẽ một tiếng: “Nghe nói, năm xưa Thiên Khôn Vô Diệm từng bị lưu lạc đến Thiên giới, sau đó lại được Thiên Nguyên Tử cứu giúp, là thật sao?”

“Đúng ạ, năm xưa tộc Thiên Khôn xảy ra nội loạn, Thiên Khôn Vô Diệm bị gia gia của nàng ta là Thiên Khôn Cảnh Nghiệp đưa đến Thiên giới tránh nội loạn. Sau này nội loạn được bình định mới quay về, lúc trước, lần phá vỡ thành lũy để nàng ta trở về không phải được đại nhân đồng ý sao?” Phong bà tử kinh ngạc nói.

Vô Thần gật đầu cười, nói: “Thật vậy, đúng là có chuyện này, lúc đó, ngay từ đầu đã cảm thấy con nhóc đó khá đặc biệt, cho nên cũng đã giúp nàng ta ngồi lên vị trí tộc trưởng.”

“Đại nhân, nhìn nàng ta có vẻ như có người chống lưng.” Thiên Thọ Lão Quy trầm giọng nói.

Vô Thần cười ha hả, mở lòng bàn tay ra, ba viên Trú Giới Linh Châu hiện lên trong lòng bàn tay lão.

Ba viên Trú Giới Linh Châu này đều là ba Tử giới của tộc Thiên Khôn, trong đó có một viên là giả. Bởi vì Trú Giới Linh Châu của Thiên Khôn Tử giới đã bị Tu Thần nuốt hết, hiện giờ có một viên là do tự hắn tạo ra.

Vô Thần đưa tay cầm lấy Trú Giới Linh Châu của Thiên Khôn Tử giới, trên mặt lộ ý cười sâu xa.

Dựa vào kế hoạch ban đầu của lão, Thương Lan Dạ và hai người phía dưới sẽ bị lão mang đi hiến tế phong ấn Tử giới, nhưng bây giờ kế hoạch đã thay đổi, tất nhiên không cần tế luyện ba người họ.

Vô Thần chậm rãi nói: “Được rồi, bản tọa phải mang Lục giới đi chiếm đoạt giới vị đây, các ngươi canh giữ bên ngoài hộ pháp đi.”

Phong bà tử và Thiên Thọ Lão Quy lập tức đồng thanh vâng dạ lui ra ngoài.

Sau khi hai người rời đi, hai tay Vô Thần kết thủ ấn quyết, sau đó một hư ảnh xuất hiện trước mặt lão.

Người này tất nhiên là Trường Sinh - người khống chế Thiên giới.

“Sao hả? Mới lộn xộn cả lên xong, giờ lại muốn tiếp tục cãi nhau với ta à?” Trường Sinh nhìn sang Vô Thần, cười nhạo nói.

Vẻ mặt Vô Thần ảm đạm, nói: “Ta sẽ mang theo Lục Tử giới đi chiếm đoạt giới vị ngay đây.”

“Đệ nói cái gì?” Trường Sinh lập tức biến sắc, hai mắt đều trợn to.

“Ngươi đang đùa với ta sao? Đệ còn bảo là muốn bày mưu đối phó ta, đệ cảm thấy mình có gốc rễ để quay lại Thiên giới sao?” Trường Sinh lập tức trở nên cảnh giác.

Mặc dù bên ngoài hai người nói lời sắc bén đối chọi nhau, luôn nóng nảy cãi nhau, từ góc độ của người khác còn cảm thấy có chút hương vị tương ái tương sát (vừa yêu vừa hận). Nhưng chỉ có hai người bọn họ mới hiểu rõ trong lòng họ rằng nếu như có thể thì họ đều muốn khiến đối phương hoàn toàn bị xóa bỏ khỏi Chư Thiên Vạn Giới.

“Ta đang nghiêm túc nói chuyện với huynh/ngươi, tộc Thương Lan và tộc Hải Đô trước đây đã kiểm soát sáu Tử giới. Ta sẽ nhanh chóng chiếm lấy giới vị thôi, hoàn toàn khiến chư thiên lưu vong, biến chúng trở thành nơi vô chủ.” Vô Thần nói.

Trường Sinh hơi nheo mắt nghĩ suy, nhìn chòng chọc vào Vô Thần.

Sắt mặt đối phương lạnh lẽo, ánh mắt bình tĩnh, không chút dao động, hoàn toàn không nhìn ra rốt cuộc lão có mục đích gì.

“Phù Tiên giới của ngươi xảy ra biến số gì sao? Lại có thể khiến ngươi lâm vào tình trạng như hiện giờ? Tự hủy bỏ căn cơ?” Trường Sinh hỏi dò.

Vô Thần khẽ cười, trả lời: “Không thể trả lời (Vô khả phụng cáo).”

“Ha ha ha, Vô Thần, ta còn không hiểu ngươi sao? Năm ấy ta có thể trục xuất ngươi khỏi Thiên giới đã chứng minh rằng đầu óc ta rõ ràng cao hơn ngươi vô cùng. Phù Tiên giới của ngươi chắc chắn đã xuất hiện một biến cố lớn nào đó, lớn đến mức làm ngươi không thể không từ bỏ sáu Tử giới kia. Còn ngươi, sở dĩ muốn nói cho ta biết là vì muốn để ta cũng nhúng tay vào, nói không chừng có thể thu hoạch được gì đó không tưởng thì sao, ta nói rất đúng phải không?” Trường Sinh cười to, vẻ mặt vô cùng mỉa mai.

Vô Thần nhún vai, trên khuôn mặt cười lộ vẻ nghiền ngẫm, nói: “Đúng vậy, đúng là đã xảy ra biến cố, cũng đúng là ta muốn cướp lấy lục giới chi vị, muốn dụ ngươi mắc câu. Đây chính là “dương” mưu, ta hỏi ngươi, sáu Tử giới này ngươi có muốn đớp lấy không?”

Vô Thần nói những lời này làm nụ cười trên mặt Trường Sinh dần đông cứng lại, giọng điệu cũng trở nên lạnh lẽo, nói: “Tất nhiên là phải đớp ngay rồi.”

Chính thế, sự dụ hoặc từ sáu Tử giới quả thật quá lớn! Lão không thể nào không động lòng, xem như có âm mưu nào đó thì lão cũng muốn!

Cửu đại Nguyên giới, mỗi một Nguyên giới phân ra chín Tử giới, cục diện này trước đây đã từng thay đổi một lần. Lúc ấy thực lực Võ giới bành trướng, suýt chút đã thống nhất cả Nguyên giới!

Có điều, sau này vẫn bị trấn áp, không chỉ bị những Nguyên giới mạnh mẽ khác trấn áp mà còn tạo ra ý chí Tích Điểm kia, không cho phép bất kỳ ai nhất thống Nguyên giới.

Sau này nữa, cục diện lại khôi phục về Cửu Khống, vẫn luôn duy trì cho đến ngày nay và không chưa từng thay đổi.

Trong lòng Trường Sinh rất rõ ràng rằng Vô Thần bị buộc phải cướp lấy giới vị. Tất nhiên đã gặp phải những đối thủ vô cùng cường đại, ép tới mức lão không thở được, đối thủ đó chính lão cũng không thể nuốt trôi được!

Nhưng biết rõ sẽ gặp nguy hiểm nhưng lão vẫn phải nuốt cho bằng được!

Nếu lão không ăn thì cũng sẽ có những cường giả khác thuộc Nguyên giới đến ăn hết!

“Khi nào tước đoạt giới vị?” Trường Sinh hỏi.

“Thế nào? Bắt đầu nóng lòng rồi sao? Dục tốc bất đạt ngươi không biết sao?” Vô Thần cười chế nhạo.

“Tính tình con người ta khá vội vàng, nếu không năm đó cũng đâu trục xuất ngươi khỏi Thiên giới với tốc độ sét đánh như thế.” Trường Sinh giễu cợt.

Sắc mặt Vô Thần trầm xuống, ánh mắt lóe lên sát cơ nồng nặc.

“Được! Ta xem xem rốt cuộc ngươi có bản lĩnh ăn được hay không! Sau nửa canh giờ, Lục Tử giới ta sẽ đồng loạt tước đoạt giới vị! Ngươi, nhất định phải chờ xem đấy!”

Vô Thần vừa nói xong, lập tức vung tay, hư ảnh Trường Sinh trước mặt tiêu tán trong chớp mắt.

“Tu Thần, ngược lại ta muốn xem xem ngươi nhận một chiêu này của ta thế nào!” Vô Thần nhắm hờ hai mắt, khóe miệng cong lên ý cười tàn độc.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch