Chương 358. Phù Tiên giới, Tu Thần ta chắc chắn phải có được!
Tu Thần nhìn Thiên Khôn Vô Diệm - người đang vô cùng lo lắng và buồn bã, nhướn mày cười rồi nói: "Tại sao ngay từ đầu, ngươi lại tin tưởng ta như vậy?"
"Vì trả lại ân huệ cho Thiên Nguyên Tử, đồng thời ta cũng vui mừng vì đã làm được điều đó. Nói cách khác, ta sẽ đi trên con đường cũ của đám người Thương Lan Dạ. Không đúng, ta sẽ trở thành tộc trưởng đầu tiên bị cướp mất Tử giới." Thiên Khôn Vô Diệm nói một rất nghiêm túc.
Nếu nàng không biết Tu Thần, và không mắc mớ với Thiên Nguyên Tử, vậy thì nàng chắc chắn sẽ giải quyết Tu Thần trước. Trong trường hợp đó, nàng sẽ không phải gánh chịu hậu quả.
Hiện giờ Vô Thần người ta đã bị Tu Thần dồn đến mức phải tước giới vị, trực tiếp vứt bỏ sáu Tử giới, để người của Nguyên giới khác tới đối phó với Tu Thần, Một Thiên Tôn như nàng thì tính là gì? Vốn dĩ không phải là sự tồn tại cùng một cấp bậc.
"Vậy chẳng phải hai ta đã sớm ngồi cùng một thuyền rồi sao?" Tu Thần cười hỏi.
Thiên Khôn Vô Diệm bị lời nói này của Vô Thần làm nghẹn đến nỗi không biết nên trả lời thế nào.
Quả thật, nàng xem như đã phản bội Phù Tiên giới, phản bội lại Vô Thần.
Hiện tại Vô Thần vẫn luôn tự hỏi, rốt cuộc Tu Thần đến từ đâu và đã phát triển như thế nào. Nếu y biết được hắn phát triển từ Tử giới của Thiên Khôn Vô Diệm, thì phỏng chừng sẽ trực tiếp giết sạch toàn bộ bộ tộc Thiên Khôn, khiến họ không thể siêu sinh.
"Vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi thật sự có thể chống lại Vô Thần sao?" Thiên Khôn Vô Diệm hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.
"Vậy thì ta nói cho ngươi hay, Vô Thần không có tư cách đấu với ta, người sau lưng y mới có tư cách." Tu Thần đáp.
"Người sau lưng?"
Con ngươi của Thiên Khôn Vô Diệm đột nhiên co rút lại, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ. Nàng hỏi bằng giọng kinh hãi: "Vô Thần không phải là người lợi hại nhất Phù Tiên giới sao? Không phải toàn bộ Phù Tiên giới đều do Vô Thần quản lý sao? Sau lưng y còn có ai nữa? Tại sao ta chưa bao giờ nghe nói đến chuyện này?"
Tu Thần nhìn Thiên Khôn Vô Diệm rồi đáp: "Vậy trước kia, ngươi đã từng nghe nói đến ta chưa?"
Thiên Khôn Vô Diệm lắc đầu.
"Được rồi, chưa từng nghe nói đến không có nghĩa là không có, có những thứ giấu quá kỹ, các ngươi không có tư cách biết được." Tu Thần nói.
Sắc mặt Thiên Khôn Vô Diệm trở nên khó coi, ánh mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên và nghi ngờ. Trong lòng nàng biết chuyện đã đến nước này, Tu Thần không cần thiết phải lừa nàng, nhưng nhận thức in sâu nhiều năm qua vẫn khiến nàng không thể chấp nhận được chuyện này.
Cho tới nay, bọn họ đều coi Vô Thần là chúa tể của Phù Tiên giới, Vô Thần đại diện cho đỉnh cao nhất của thực lực và năng lực.
Hiện giờ Tu Thần lại nói cho nàng biết Vô Thần chỉ là một tên đệ đệ, trong lúc nhất thời nàng chưa lấy lại được bình tĩnh.
"Vừa rồi, Vô Thần muốn ta chia hai Tử Giới cho hai gia tộc khác, ta đã từ chối. Sau đó y lại dùng cảnh giới Thần Vương để trao đổi với ta. Vì sao y lại làm như vậy? Dựa theo lý mà nói, ba Tử giới của tộc ta đều do y từng ban thưởng cho, nếu y muốn lấy lại chúng thì hoàn toàn không cần sự đồng ý của ta mới phải. Nhưng vừa rồi y lại dùng giọng điệu thương lượng, lấy thứ khác để trao đổi. Lẽ nào y thật sự không có quyền quyết định?" Thiên Khôn Vô Diệm hỏi.
Đôi mắt Tu thần hơi híp lại, hắn nói: "Trở về đi, Vô thần sắp tước giới vị rồi, không phải sáu Tử giới mà là chín Tử giới."
"Ngươi nói cái gì? Chín Tử giới? Muốn bỏ hết tất cả Tử giới sao?" Thiên Khôn Tử Giới hoàn toàn không thể ngồi yên được, nàng sợ đến mức nhảy dựng lên, sắc mặt lập tức trắng bệch như tờ giấy.
"Chẳng phải ba Tử giới của ta là nơi an toàn nhất, y không phát hiện được gì sao? Tại sao bây giờ lại muốn tước giới vị cả chín Tử giới?" Thiên Khôn Vô Diệm hoàn toàn không nghĩ ra được.
"Bởi vì ngươi đã làm rối tung lên, nói lời không nên nói, cò kè mặc cả với y. Với tính cách cẩn thận của Vô Thần, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Ngươi và gia tộc của ngươi hẳn cách cái chết không còn xa đâu." Tu Thần thở dài một tiếng rồi nói.
"Hả?"
Cả người Thiên Khôn Vô Diệm đều ngây ra, nhìn Tu Thần với vẻ mặt hoảng sợ và ngơ ngác, nàng hoàn toàn không nghĩ ra được, rốt cuộc bản thân mình đã để lộ chuyện gì? Bị chia mất hai Tử giới mà không có lý do gì, lẽ nào không cho nàng nói sao?
"Ta... ta không để lộ sơ hở mà?" Thiên Khôn Vô Diệm lập tức luống cuống.
Tu Thần mỉm cười, uống một ngụm trà sữa, rồi nói một cách không nhanh không chậm: "Ngươi quá sốt ruột. Điều đầu tiên ngươi nghĩ đến lại là đứng ở phía đối lập với y. Điều kiện cuối cùng mà y đưa ra có phải bao gồm cả việc cho ngươi chọn ra hai Tử giới bất kỳ để giao cho hai gia tộc khác hay không?”
Thiên Khôn Vô Diêm hoàn toàn sững sờ.
Vô Thần quả thật đã để nàng tự mình lựa chọn muốn chia hai Tử giới nào. Mà sau khi nghe được câu nói đó, nàng đã thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lúc ấy, vẻ mặt của nàng tuy không có bất cứ sự thay đổi nào, nhưng chắc chắn khí tức đã bị nắm được rồi!
Vừa nghĩ đến đây, toàn bộ gương mặt của Thiên Khôn Vô Diệm lập tức trở nên tái nhợt, cả người lảo đảo lùi về sau một bước.
"Vậy... vậy phải làm sao đây? Ta... có phải tộc Thiên Khôn của ta sắp xong rồi không?" Giọng nói của Thiên Khôn Vô Diệm cũng run lên.
...
"Không sao, bây giờ y vẫn chưa động vào các ngươi, thậm chí y có ra tay với hai gia tộc khác cũng sẽ không ra tay với các ngươi. Bởi vì y muốn nhìn xem giữa ta và ngươi rốt cuộc có mối quan hệ gì. Đương nhiên rồi, bản thể của ngươi đã không có cách nào thoát khỏi sự khống chế của y, thậm chí hóa thân của ngươi xuống dưới cũng sẽ bị y biết được." Tu Thần nói.
Thiên Khôn Vô Diệm cái gì cũng tốt, chỉ có tính cách vẫn chưa đủ tinh tế, đơn giản mà nói chính là không đủ tùy tiện!
Nếu ngươi để loại người chúa bừa bãi như lão già đó tới ứng phó với cục diện này, thì chắc chắn sẽ ra một kết quả khác.
Tại sao lâu như vậy mà lão già chỉ tới tìm Tu Thần có một lần? Hơn nữa một lần đó còn hỏi ý muốn của Tu Thần? Chính là vì lão muốn khẳng định phía Tu Thần có an toàn tuyệt đối hay không, có bị những người khác phát hiện ra không.
Khi đó Thiên Nguyên Tử đã biết thực lực của Tu Thần rất mạnh mẽ, có được sự đồng ý của Tu Thần, điều đó có nghĩa là mọi thứ đều an toàn.
...
Bằng không ngươi thật sự cho rằng lão cẩu thả đó sợ Tu Thần sẽ đánh đập lão tàn nhẫn cho hả giận sao?
Làm sao có thể được chứ!
Chỉ cần hai chữ: cẩn thận!
"Trở về đi, ngươi cứ coi như không biết gì cả, ngoan ngoãn ở lại trong bộ tộc Thiên Khôn ở Phù Tiên giới đi, ta bảo đảm bộ tộc Thiên Khôn ngươi không xảy ra chuyện gì." Tu Thần nói với Thiên Khôn Vô Diệm lúc này đã hồn vía lên mây.
"Thật... thật sao?" Thiên Khôn Vô Diệm nhìn về phía Tu Thần, ánh mắt tràn đầy cảm xúc.
Nàng vẫn luôn coi Tu Thần là một vãn bối, rồi sau này, khi biết được thực lực lớn mạnh của hắn, nàng vẫn cho rằng họ là đồng bối. Thế nhưng nhìn tình hình hiện tại, nàng lại giống như một đứa trẻ, lối suy nghĩ hoàn toàn không cùng một cấp bậc với hắn, sự chênh lệch quả thật quá lớn.
Đấu với đám người này, trước chưa nói đến thực lực, chỉ tính đầu óc và mưu kế, nàng đã thua toàn tập rồi.
"Ta chưa bao giờ nói dối cũng như khoác lác. Đi đi, Vô Thần đã bắt đầu tước giới vị rồi đấy. Đến lúc đó, ân oán giữa ta và y sẽ được giải quyết triệt đệ. Phù Tiên giới, Tu Thần ta chắc chắn phải có được!" Khóe miệng Tu Thần hiện ra nụ cười tự tin.
"Ngươi không sợ những Nguyên giới khác liên thủ lại sao? Vốn sáu Tử giới đã đủ hấp dẫn người ta rồi, bây giờ là chín. Tất cả đại năng Nguyên giới đều sẽ điên lên mất." Thiên Khôn Vô Diệm hỏi một cách vô cùng lo lắng.
Tu Thần khẽ cười một tiếng.
"Tử giới không phải là thứ dễ lấy như vậy đâu. Không có dạ dày lớn, lại muốn ăn hết bàn cơm, thì sẽ vỡ bụng mà chết đấy."
Thiên Khôn Vô Diệm nhìn Tu Thần với vẻ mặt phức tạp, cuối cùng nghiến răng chấp nhận, cơ thể hóa thành một luồng ánh sáng vút lên trời.