Cấp bậc lĩnh vực: Bảy (Tu Vi Vô Địch, Điểm Hóa Vạn Vật, Chấp Chưởng Sinh Tử, Hư Không Tạo Vật, Sáng Tạo Sinh Mệnh, Vãng Sinh Chuyển Hồn, Khống Chế Thời Gian)
Kinh nghiệm cần thăng cấp: Hai trăm năm mươi triệu tỷ / một tỷ tỷ
Phạm vi lĩnh vực Tử giới: Chín Tử giới thuộc Phù Tiên giới, 1/100 lĩnh vực Phù Tiên giới.
Chú thích: Tỷ lệ trao đổi sinh linh chi lực ở Nguyên giới lúc đầu là một triệu tỷ điểm lĩnh vực bao phủ 1/100 lĩnh vực Phù Tiên giới! (Chín đại Nguyên giới có diện tích tương đồng, Nguyên giới về sau sẽ dùng tỷ lệ phần trăm để miêu tả.)
Tu Thần nhìn thấy điểm kinh nghiệm của mình, nhếch miệng cười một tiếng.
Hôm nay vừa mới khống chế chín Tử giới dưới trướng Phù Tiên giới mà đã có hai trăm năm mươi triệu tỷ điểm kinh nghiệm, nếu nắm luôn cả Phù Tiên giới, chắc hẳn sẽ đủ để thăng cấp.
Tới cấp tám Phệ Hóa Chư Thiên, Tu Thần sẽ kéo tất cả thế giới vào cùng một không gian, kéo dài phạm vi của Nguyên giới đến vô hạn.
Chỉ khi nào phạm vi của Nguyên giới đủ lớn, tốc độ Tu Thần thu hoạch sinh linh chi lực loại mới sẽ trở nên nhanh chóng hơn nhiều, nếu không muốn tăng lên cấp bậc cuối cùng không biết phải mất bao nhiêu thời gian để mở rộng.
Nếu như Tu Thần bao phủ toàn bộ Chư Thiên Vạn Giới, hình như cũng có thể coi là cấp chín? Tất cả đều là Vạn Giới Thông Thiên, và nằm trong phạm vi lĩnh vực vô địch của hắn cai quản.
Chắc hẳn không đơn giản như vậy. Nếu đủ kinh nghiệm thăng cấp, thì cấp chín không thể giải thích đơn thuần thông qua mặt chữ được, có lẽ nó còn ẩn chứa năng lực khác.
Chỉ có điều bây giờ Tu Thần không hề gấp gáp. Lúc này hắn đã chiếm lĩnh một khu vực ở Phù Tiên giới, như vậy tất cả mọi thứ chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Đối với Tu Thần, chỉ cần đến được Nguyên giới thì vấn đề nan giải nhất coi như đã được giải quyết xong rồi. Bởi vì không có cách nào tước giới vị của Nguyên giới, cho nên chỉ cần ở cùng một không gian, Tu Thần có thể mở rộng lĩnh vực vô địch ra bên ngoài.
Chín Tử giới được Tu Thần khôi phục về dáng vẻ ban đầu, hắn cũng xóa sạch toàn bộ ký ức vừa mới xuất hiện.
Đối với người ở Tử giới mà nói, bọn họ không cần phải biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cần cứ tiếp trục sống ở trong thế giới của mình là được rồi.
"Thầy ơi, vừa xảy ra chuyện gì vậy?"
Phương Nhuế Nhuế, Sở Nguyệt cùng Mục Ngưng Sương - ba người với vẻ mặt hốt hoảng chạy về, Tu Thần không xóa ký ức người của mình.
"Thầy ơi, vừa rồi con cảm nhận được hình như thế giới này bị một luồng sức mạnh đẩy ra?" Sở Nguyệt cũng tỏ vẻ kinh hoảng.
Tu vi của nàng cao hơn Phương Nhuế Nhuế, tất nhiên về phương diện cảm nhận sẽ sâu sắc hơn một chút.
Tu Thần cười nói: "Không có việc gì, chẳng qua là đã lấy được chín Tử giới của Phù Tiên giới thôi."
"A?"
Phương Nhuế Nhuế trợn mắt, sau đó cùng Sở Nguyệt trố mắt nhìn nhau.
"Thầy đã đoạt được tất cả Tử giới rồi sao? Thầy bắt đầu hành động từ khi nào vậy? Không phải thầy luôn ở trong miếu Thiên Thần sao?" Miệng của Phương Nhuế Nhuế há lớn đến nỗi không thể nào khép lại được.
"Vậy người của Phù Tiên giới không có phản ứng gì sao?" Sở Nguyệt mờ mịt hỏi.
"Xì, bọn họ thì có phản ứng gì chứ, thầy lợi hại như vậy. Thầy ơi, con muốn tới các Tử giới khác chơi đùa một chút được không? Mỗi Tử giới đều phải đi dạo một lần." Phương Nhuế Nhuế hưng phấn hỏi.
Tu Thần gõ một cái vào đầu Phương Nhuế Nhuế, cười nói: "Tử giới không có gì hay để chơi cả. Ta để cho hai người các ngươi tới Nguyên giới chơi, thế nào?"
"Nguyên giới? Thật sự có thể chứ?" Phương Nhuế Nhuế nghe Tu Thần nói xong, ánh mắt lập tức sáng lên.
Cô bé đã muốn tới Nguyên giới từ lâu rồi. Sau khi Phương Nhuế Nhuế biết Nguyên giới mới là thế giới chính, trong lòng vẫn luôn cảm thấy khó chịu. Sinh mệnh của mọi người đều giống nhau, dựa vào đâu mà người khác có thể sinh sống ở Nguyên giới chứ? Từ lâu cô bé đã muốn mở mang kiến thức một chút, xem Nguyên giới rốt cuộc là có dáng vẻ gì.
"Muốn đi không?" Tu Thần hỏi.
"Muốn!" Phương Nhuế Nhuế ra sức gật đầu, hưng phấn vô cùng.
Còn Sở Nguyệt tuy rằng không trả lời, nhưng nhìn đôi mắt kích động đến nỗi sáng rực lên kia đã nói lên đáp án của cô bé rồi.
"Vi sư cho hai người các ngươi tu vi Thiên Tôn cảnh, sau đó tự mình đi Nguyên giới chơi đùa cho đã đi." Tu Thần cười nói.
Là đệ tử của hắn thì hoàn toàn không cần quan tâm mấy thứ như tu vi gì đó, muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Sở dĩ không cho Thần Vương hay là cảnh giới tu vi cao hơn, đó là bởi vì Tu Thần còn có kế hoạch phải thực hiện.
"Được đó được đó!" Phương Nhuế Nhuế vui vẻ vỗ tay.
Đối với cô bé mà nói, có tu vi hay không có tu vi thì cũng như vậy, chủ yếu là có thể tới Nguyên giới chơi đùa – đây mới là chuyện quan trọng nhất.
"Thầy ơi, chúng con đi Nguyên giới liệu có ảnh hưởng tới kế hoạch của thầy không ạ?" Tuy rằng trong lòng Sở Nguyệt cũng vô cùng mong đợi, nhưng nghĩ tới kẻ thù của Tu Thần đều là những nhân vật mạnh nhất trong Chư Thiên Vạn Giới, nàng không khỏi có chút lo lắng bản thân sẽ phá hỏng kế hoạch của Tu Thần.
"Yên tâm, không đâu." Tu Thần nói.
"Vậy thầy ơi, bao giờ chúng con được đi?" Phương Nhuế Nhuế chớp chớp đôi mắt to long lanh, cười hì hì hỏi Tu Thần.
Tu Thần chậm rãi vươn tay, hai luồng ánh sáng màu đỏ trực tiếp bao phủ Phương Nhuế Nhuế và Sở Nguyệt, sau đó ánh sáng lóe lên một cái rồi biến mất, bóng dáng của hai người cũng biến mất tại chỗ, trực tiếp bị Tu Thần truyền tống tới bên trong Nguyên giới.
"Thật sự không có vấn đề gì sao? Người ở những Nguyên giới khác hẳn đang xem chừng đúng không? Chỉ là ta cảm thấy bọn họ sẽ tung đòn tấn công để thăm dò ngài. Nếu tên Vô Thần kia đã biết lai lịch của Nhuế Nhuế và Sở Nguyệt, chẳng phải sẽ biết công tử đã xâm nhập vào Phù Tiên giới sao?" Mục Ngưng Sương đứng ở một bên hỏi.
Trong khoảng thời gian này, hầu như chỉ có hai người Mục Ngưng Sương và Tu Thần ở trong miếu Thiên Thần, thế nên nàng thỉnh thoảng sẽ hỏi Tu Thần một số chuyện đã xảy ra, về cơ bản đã hiểu biết về thế cục hiện giờ. Ngoại trừ Tu Thần, Mục Ngưng Sương chính là người biết nhiều nhất.
Hơn nữa sự phân tích và hiểu biết của nàng về thế cục cũng vô cùng độc đáo sắc bén, có rất nhiều chuyện chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu bản chất, còn suy tính ra được bước tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Đối với năng lực mà Mục Ngưng Sương phô bày ra, Tu Thần có chút tò mò, nhưng bây giờ lại không có cách nào biết được quá nhiều chuyện của nàng.
"Mục đích của ta chính là xâm nhập Phù Tiên giới, còn sau khi xâm nhập thành công y có biết hay không thì cũng chẳng sao cả." Tu Thần nhún vai cười nói.
Mục Ngưng Sương chớp mắt, trong ánh mắt vẫn còn mang theo một chút nghi hoặc, chẳng qua nàng cũng không hỏi rõ ràng tường tận, chỉ nói: "Nếu đã như vậy, đám Như Tuyết chắc hẳn cũng rèn luyện đủ rồi nhỉ? Đến lúc đó trực tiếp để bọn họ cùng tới Nguyên giới, rèn luyện ở Tử giới dù sao cũng chỉ là trò đùa con nít, tiến bộ không nhanh bằng Nguyên giới."
Tu Thần cười ha ha, nói: "Sắp rồi, bây giờ cũng sắp tới giai đoạn cuối rồi. Chắc hẳn trong khoảng thời gian này sẽ không ngừng có người chết trở về, trò chơi phải có bắt đầu và kết thúc, xem mấy người bọn họ ai có thể đứng vững đến cuối cùng."
Mục Ngưng Sương gật đầu tán thành, nhìn cảnh vật ở dãy núi đằng xa, vẻ mặt có chút thổn thức nói: "Bây giờ những Nguyên giới khác đều đang xem chừng, nhưng sẽ luôn xuất hiện những người làm liều để kiếm lợi. Tử giới đã là của công tử, bọn họ định sẽ tiến công giành lại thế nào?"
Tu Thần xòe bàn tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một quả cầu nhỏ màu xanh lam to bằng quả đấm. Xung quanh quả cầu này có vô số điểm sáng màu đen đang trôi lơ lửng.
Đột nhiên, những điểm sáng màu đen kia bất thình lình đụng vào chính giữa quả cầu nhỏ màu xanh lam, toàn bộ quả cầu bắt đầu biến thành màu đen.
"Dốc hết sức phá vạn pháp, chỉ cần tu vi đủ mạnh, không có chuyện gì là không làm được." Khóe miệng Tu Thần nở một nụ cười, nói với hàm ý sâu xa.