Chương 361: Trở thành hạng bét? Thông minh quá sẽ bị thông minh hại!
Phù Tiên giới, trong điện Vô Thần, Thiên Thọ Lão Quy và Phong Bà Tử đã tiến vào, nhìn Vô Thần với vẻ mặt nghiêm túc.
Lúc này Vô Thần không nói một lời, cũng không để lộ bất cứ cảm xúc gì trên mặt, chỉ lặng thinh ngồi trên ghế chủ vị.
"Đại nhân?" Thiên Thọ Lão Quy khẽ gọi một tiếng.
"Phụt!"
Vô Thần bỗng nhiên ôm ngực, phun ra một ngụm máu màu vàng.
Thiên Thọ Lão Quy và Phong Bà Tử biến sắc.
"Đại nhân? Ngài làm sao thế? Tước giới vị còn bị phản phệ sao?" Phong Bà Tử hoảng sợ hỏi.
Trong ấn tượng của bọn họ, tước giới vị sẽ không bị phản phệ, chỉ cần phá hủy Nạp Giới Linh Châu là được.
Nhưng hiện giờ bọn họ cảm nhận được khí tức của Vô Thần vô cùng bất ổn. Máu vàng kim phun trên mặt đất bắt đầu sục sôi giống như được đun lên, không ngừng ăn mòn nền gạch bằng ngọc lưu ly. Phong Bà Tử vội vàng tiến lên loại bỏ máu của Vô Thần.
Vô Thần nhắm mắt lại, tám hộ vệ Thiên Tôn cảnh xuất hiện trong đại điện, sau khi y vươn bàn tay ra, nháy mắt sinh linh chi lực trong người tám kẻ này bị hấp thu gần hết.
Thiên Thọ Lão Quy và Phong Bà Tử ở bên cạnh run run mặt, nhưng lại không dám hé lời, nhìn dáng vẻ của bọn họ dường như cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh này.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, cuối cùng sắc mặt Vô Thần cũng hồng hào trở lại, y nặng nề thở phào một hơi.
"Đại nhân, ngài làm sao…" Thiên Thọ Lão Quy vẻ mặt hoang mang, một loạt động tác mới rồi của Vô Thần khiến lão nhìn mà không hiểu.
"Vừa rồi lúc đang tước giới vị, ta khống chế sức mạnh không tốt lắm nên đã phá vỡ một phần thành lũy của Phù Tiên giới, bị phản phệ để bù vào." Vô Thần nói.
Thiên Thọ Lão Quy và Phong Bà Tử bừng tỉnh hiểu ra.
Rào chắn của Phù Tiên giới mà bị phá sẽ hấp thu sinh linh chi lực của người phá vỡ để bù vào mà chẳng thèm thương lượng với ngươi nửa câu.
"Ngài đồng thời tước giới vị của chín Tử giới, khống chế không tốt là chuyện bình thường. Song may mà đại nhân cũng không hao tổn quá lớn, đã bổ sung lại được rồi." Phong Bà Tử gật đầu nói.
Thiên Thọ Lão Quy lên tiếng: "Bây giờ Tử giới đã bị tước giới vị, người của các Nguyên giới khác chắc sẽ muốn ra tay?"
Vô Thần cười lạnh một tiếng, vung cánh tay lên.
Trên đại điện xuất hiện một hình chiếu khổng lồ.
Khung cảnh trong màn chiếu chính là một vùng hư vô tăm tối, trong khoảng hư vô đó có chín quả cầu trôi nổi bồng bềnh, tỏa ra sắc xanh yếu ớt, trông cực kỳ nhỏ bé.
"Vẫn chưa có ai ra tay đâu." Vô Thần nói.
Thiên Thọ Lão Quy và Phong Bà Tử hơi híp mắt, trong lòng mỗi người đều dâng lên chút tham lam.
Nếu bọn họ có thể chiếm được chín Tử giới này, đây sẽ là trợ giúp to lớn đối với tu vi của bọn họ.
Hai hay ba Tử giới mang lại lợi ích không lớn lắm, nhưng nếu là chín thì lại là chuyện khác.
Đương nhiên hai người họ cũng chỉ nghĩ thầm trong bụng mà thôi, cứ cho là bọn họ có thể tiến vào không gian hư vô để tranh đoạt Tử giới thì cũng không còn mạng để mang về.
"Bọn họ đều đang nhìn chằm chằm cả…" Thiên Thọ Lão Quy xúc động nói một câu.
Vô Thần khá hăng hái nhìn lên hình chiếu trước mặt, nói: "Thiên giới và Bắc Lý giới chắc chắn sẽ biết đầu tiên. Nhưng bọn họ vẫn chưa ra tay trước, xem ra nhiều năm yên ổn như vậy đã khiến lá gan của đám người đó nhỏ đi rồi. Lúc trước có một Tử giới bị tước quyền thôi mà đã lập tức đánh nhau sống chết, giờ ta tước quyền chín Tử giới một lúc mà lại chẳng thấy ai ra tay."
Phong Bà Tử lo lắng, khẽ lên tiếng hỏi: "Lỡ như không ai chịu ra tay thì chẳng phải Phù Tiên giới chúng ta sẽ hoàn toàn rơi xuống hạng bét sao? Hơn nữa…"
Câu sau Phong Bà Tử không dám nói nữa.
Ai cũng không dám chi phối quyết định của Vô Thần, mặc dù ngay từ đầu trong lòng bọn họ đã cực kỳ phản đối chuyện Vô Thần tước giới vị! Hơn nữa còn là chín Tử giới chứ, ngay cả một thế giới cũng không giữ lại, thực sự quá triệt để!
Quả thực chính là rút củi dưới đáy nồi.
Những Nguyên giới khác cùng lắm là không cần và cũng không có tổn thất gì, nhưng sự thật là Phù Tiên giới đã ném toàn bộ Tử giới đi.
"Yên tâm đi, chắc chắn sẽ có người không nhịn được. Với lại bản tọa còn đánh cược với các ngươi, Trường Sinh chắc chắn là kẻ thiếu nhẫn nại đầu tiên.” Vô Thần mỉm cười nói.
Y hiểu rất rõ Trường Sinh, giống như trước đó y đã nói với lão vậy. Đây là mưu ngoài sáng, ta hỏi ngươi có ăn hay không?
Đáp án khẳng định là có!
Trường Sinh nhất định sẽ động tay tranh đoạt Tử giới.
"Đám Thiên Khôn Vô Diệm tới rồi." Thiên Thọ Lão Quy đột nhiên lên tiếng.
Phong Bà Tử cười xùy một tiếng bảo: "Nàng ta cũng có đầu óc lắm, không dám tới một mình mà gọi thêm hai người khác tới."
"Dẫn bọn chúng lên. Bản tọa rất tò mò, không biết rốt cuộc Thiên Khôn Vô Diệm đã làm chuyện gì sau lưng bản tọa." Vô Thần chậm rãi nói, khóe miệng nở một nụ cười đầy lạnh lẽo và âm u.
Chốc lát sau, Thiên Khôn Vô Diệm, Thương Lan Dạ và Hải Đô Vân Long đều mang vẻ mặt sợ hãi tiến vào.
"Đại nhân! Ba Tử giới dưới quyền gia tộc Thiên Khôn của ta cũng hoàn toàn bị mất khống chế, mất cả rồi!"
Thiên Khôn Vô Diệm vừa vào cửa đã run giọng nói, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ và hãi hùng.
Thương Lan Dạ và Hải Đô Vân Long ở bên cạnh cũng lộ ra vẻ mặt đau lòng vô cùng.
Lúc đầu bọn họ còn được chia mỗi người một Tử giới, giờ thì hay rồi, ba Tử giới chẳng còn cái nào.
"Chín đại Tử giới đều bị bản tọa tách ra rồi." Vô Thần lạnh nhạt nói.
"Gì cơ?"
Ba người Thiên Khôn Vô Diễm ngạc nhiên, vẻ mặt tràn đầy biểu cảm không dám tin.
"Đại nhân... Vì sao vậy? Không phải ngài nói chỉ tước quyền sáu Tử giới thôi sao? Làm vậy chẳng phải Phù Tiên giới chúng ta ngay cả một Tử giới cũng không có?" Thương Lan Dạ hoảng sợ, ngơ ngác hỏi.
Hải Đô Vân Long cũng mờ mịt vô cùng, nước đi tổn hại lớn thế này con người có thể làm ra được hả? Ai nghĩ ra thế? Ngươi muốn chặt đứt gốc rễ của Nguyên giới sao!
Không có Tử giới thì Nguyên giới phát triển như thế nào? Nhiều gia tộc, nhiều cường giả như vậy, tính dùng sinh linh chi lực của Nguyên giới để tự mình nâng cao thực lực hả? Như vậy, mỗi ngày chúng ta sẽ phát triển lạc hậu hơn những Nguyên giới khác tận mấy trăm năm, về lâu về dài Phù Tiên giới sẽ bị phế bỏ.
"Tại sao ngay cả ba Tử giới của gia tộc Thiên Khôn cũng bị ta tước quyền thì không phải nên hỏi tộc trưởng gia tộc Thiên Khôn một chút sao?" Vô Thần nhìn về phía Thiên Khôn Vô Diễm, khóe miệng nhếch lên một nụ cười hứng thú.
Thiên Khôn Vô Diễm thầm run rẩy trong lòng, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Tu Thần đã bảo Thiên Khôn Vô Diệm cứ ở yên trong lãnh địa của mình là được rồi, thế nhưng nàng vẫn không yên lòng, cũng thầm ôm tâm lý may mắn, cho rằng Vô Thần chưa phát hiện ra sự phản bội của nàng!
Cho nên nàng mới tới!
Thiên Khôn Vô Diệm liên hệ trực tiếp với Thương Lan Dạ và Hải Đô Vân Long, báo cho bọn họ biết rằng ba Tử giới của gia tộc Thiên Khôn cũng bị mất khống chế.
Hai gia tộc đã trở thành một thể cùng chung lợi ích, sau khi nghe được tin này thì lập tức đứng ngồi không yên. Thế là hai người ta vô cùng lo lắng, cùng Thiên Khôn Vô Diễm chạy đến “hỏi tội".
"Đại... Đại nhân... Ta không biết..." Thiên Khôn Vô Diễm đổ mồ hôi lạnh trên trán, thực ra trong lòng tràn ngập sợ hãi, hiện giờ nàng vô cùng hối hận vì đã không nghe lời Tu Thần.
Nếu nàng không ôm tâm lý may mắn thì phỏng chừng hiện tại Vô Thần còn chưa có thời gian tìm nàng tính sổ, giờ xem như nàng tự dâng mình lên cửa!
Thông minh quá sẽ bị thông minh hại!
Thương Lan Dạ và Hải Đô Vân Long cũng cảm nhận được bầu không khí không thích hợp, cảnh giác nhìn Thiên Khôn Vô Diệm ở bên cạnh.
Nhất thời, tất cả mọi người trong đại điện đều nhìn nàng với ánh mắt chẳng lành. Bầu không khí trở nên vô cùng nghiêm trọng.