Chương 362: Tu Thần xuất hiện! Ngươi lấy gì tới cứu người?
Một bầu không khí chết chóc tràn ngập điện Vô Thần.
Thiên Khôn Vô Diệm mặt mũi trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Nàng thầm biết hôm nay mình lành ít dữ nhiều rồi.
Hơn nữa đây còn là bản thể của nàng!
Đến bái kiến Vô Thần nhất định phải dùng bản thể! Nếu ngươi dùng hóa thân để đến chính là không tôn kính, khiêu khích uy nghiêm của y!
Với thực lực của Vô Thần mà nói, bản thể của Thiên Khôn Vô Diệm vừa bị tiêu diệt thì những hóa thân khác tuyệt đối không thoát khỏi cái chết.
Nói cách khác, gia tộc Thiên Khôn sẽ lập tức biến mất khỏi Phù Tiên giới.
"Đại nhân… Thuộc hạ không biết!" Thiên Khôn Vô Diệm vẫn kiên trì nói.
Với tình huống hiện giờ, bất kể thế nào nàng cũng không thể thừa nhận. Nếu thừa nhận, không chỉ nàng chết mà những người trong gia tộc của nàng cũng khó thoát khỏi số mệnh bị tiêu diệt.
Vô Thần nhìn Thiên Khôn Vô Diệm, cười khẽ một tiếng: "Ngươi cho rằng bản tôn không biết gì thật sao?"
"Đại nhân, thuộc hạ không biết đại nhân đang nói gì cả!" Thiên Khôn Vô Diệm quỳ xuống, run giọng trả lời.
Thương Lan Dạ và Hải Đô Vân Long ở bên cạnh đưa mắt nhìn nhau, mặc dù bọn họ đã có suy đoán đại khái trong lòng nhưng cũng không dám khẳng định hoàn toàn.
Dĩ nhiên bây giờ bọn họ chỉ có thể giữ im lặng đứng bên cạnh, thành thật xem là được rồi, nào dám nhắc gì đến chuyện Tử giới?
"Bản tọa vẫn luôn rất tò mò, rốt cuộc tên Tu Thần kia đã cho ngươi lợi ích gì, đến mức ngươi không màng cả tính mạng của toàn bộ người trong gia tộc Thiên Khôn, phản bội lại cả Phù Tiên giới? Chẳng nhẽ hắn nói sẽ tặng cho ngươi cả Phù Tiên giới này sao?" Vô Thần hỏi với vẻ châm biếm.
"Cái gì?"
Thương Lan Dạ và Hải Đô Vân Long nghe thấy lời Vô Thần nói thì sợ đến hồn bay phách lạc, thình lình nhìn về phía Thiên Khôn Vô Diệm đang quỳ trên mặt đất với vẻ mặt vô cùng khó tin.
Thiên Khôn Vô Diệm run rẩy trong lòng, nỗi sợ hãi và tuyệt vọng khôn cùng ùa lên đầu nàng.
Nàng không nảy ra chút ý định phản kháng hay chạy trốn nào, bởi vì tất cả đều vô dụng. Với tu vi của nàng mà đối mặt với Vô Thần thì chỉ có thể ngoan ngoãn nhận lấy cái chết mà thôi, thậm chí ngay cả tự sát nàng cũng không làm được.
"Oan uổng quá đại nhân! Thuộc hạ luôn trung thành tuyệt đối với đại nhân và với Phù Tiên giới, tuyệt đối không hai lòng!" Thiên Khôn Vô Diệm vội vàng nói.
Vô Thần cười khẩy một tiếng, đôi mắt y lóe lên một vệt sáng vàng.
"Aaa!!!"
Thiên Khôn Vô Diễm kêu thảm một tiếng, cơ thể lơ lửng giữa không trung, tay chân bị bốn dây leo màu vàng trói lại, không thể nhúc nhích.
Trên thân dây leo mọc ra vô số cây châm nhỏ, từng cây đâm vào trong cơ thể Thiên Khôn Vô Diệm.
Cảm giác đau đớn trước nay chưa từng có tràn ngập mỗi tế bào trên người Thiên Khôn Vô Diệm, đồng thời linh hồn của nàng cũng bị xé rách.
"Ngươi cảm thấy bản tọa sẽ quan tâm đến mấy cái cớ của ngươi ư? Bởi vì ngươi nói oan uổng mà thả ngươi ra sao?" Vô Thần cười lạnh một tiếng.
"Kết cục của việc phản bội bản tọa, phản bội Phù Tiên giới chính là mãi mãi không được siêu sinh, còn gia tộc Thiên Khôn của ngươi cũng sẽ chấm hết."
Lời nói của Vô Thần khiến Thiên Khôn Vô Diệm đã đau đến không muốn sống nữa càng thêm tuyệt vọng và sợ hãi. Nàng muốn mở miệng cầu xin tha thứ nhưng giờ đã chẳng nói nên lời.
Thương Lan Dạ và Hải Đô Vân Long cũng lộ ra vẻ mặt hết sức khó coi. Lời của Vô Thần mặc dù đang nói với Thiên Khôn Vô Diệm nhưng cũng đồng thời nhắc nhở bọn họ.
Trong Phù Tiên giới này Vô Thần chính là vị thần tuyệt đối, nếu có ai dám có ý định phản bội y thì Thiên Khôn Vô Diệm chính là tấm gương.
"Yên tâm đi, hiện giờ bản tọa không có hơi để ý đến ngươi, đợi sau này sẽ tìm ngươi tính sổ dần dần, xóa sổ gia tộc Thiên Khôn của ngươi ra khỏi Phù Tiên giới." Vô Thần nói xong trực tiếp phất tay, muốn ném Thiên Khôn Vô Diệm vào không gian luyện ngục.
Thế nhưng đúng lúc này, từ ngực Thiên Khôn Vô Diệm đột nhiên phóng ra một vầng sáng chói mắt, sau đó dây leo màu vàng quấn quanh người nàng biến mất trong nháy mắt. Mà Thiên Khôn Vô Diệm thì ngã xuống đất, trợn tròn mắt, thở hổn hển từng hơi.
Một bóng mờ dần dần xuất hiện trước mặt Thiên Khôn Vô Diệm. Đó là một nam tử trông vô cùng khôi ngô.
Nam tử này dĩ nhiên chính là Tu Thần.
Vừa rồi lúc hóa thân của Thiên Khôn Vô Diệm rời khỏi Thiên Khôn Tử giới, Tu Thần đã lén thả một viên ngọc giản vào trong ống tay áo của nàng.
Sau khi trở lại Nguyên giới, Thiên Khôn Vô Diễm mới phát hiện ra, lúc đó nàng cũng không biết Tu Thần muốn gì, khi quyết định tới gặp Vô Thần thì đột nhiên nhớ đến ngọc giản này, thế là nàng bèn mang bên người.
Nhìn thấy Tu Thần, biểu cảm trên mặt Vô Thần nháy mắt trầm xuống, sát khí trên người không khống chế được tuôn ra khiến tất cả người trong đại điện đều cảm thấy run rẩy trong lòng, thậm chí có người còn đứng không vững.
Đối với những người khác mà nói, Tu Thần là một kẻ vô cùng xa lạ, bởi vì bọn họ chưa từng tiếp xúc trực tiếp với hắn. Lúc trước khi xảy ra chuyện ở Thương Lan Tử giới, Thương Lan Dạ đang bế quan, còn chuyện Sở Nguyệt ma hóa diệt thế ở Hải Đô Tử giới thì Tu Thần không hề lộ mặt, chỉ vào thời khắc cuối cùng mới trực tiếp đối đầu với Vô Thần.
Còn về hai lão quái vật là Thiên Thọ Lão Quy và Phong Bà Tử thì càng chưa từng thấy hắn, thậm chí bọn họ còn không có mâu thuẫn gì với Tu Thần, đối địch với nhau chỉ vì hắn là kẻ thù của Vô Thần mà thôi.
"Ngươi xem xem, ta đã bảo ngươi đừng tự chui đầu vào rọ mà hết lần này đến làn khác ngươi lại không nghe." Tu Thần lắc đầu nhìn Thiên Khôn Vô Diễm, cười nói.
Đây dĩ nhiên không phải là bản thể của Tu Thần mà là một loại pháp chú cấm chế được cấy vào trong ngọc giản. Chỉ cần có kẻ trên Thần Vương cảnh ra tay với Thiên Khôn Vô Diệm, ngọc giản này sẽ vỡ vụn, sau đó hình chiếu của Tu Thần sẽ xuất hiện.
Đến giờ Thiên Khôn Vô Diệm vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, chính nàng nghe thấy giọng nói của Tu Thần cũng mê man, sau đó mới nhớ đến viên ngọc giản kia.
Song điều này đối với nàng mà nói chẳng có chút tác dụng nào.
Bởi vì đây chỉ là hình chiếu của Tu Thần mà thôi, giống như chư thiên hiển thánh vậy, căn bản không thể cứu nàng.
"Ngươi chính là Tu Thần hả? Chính là tên Tu Thần đã cướp Thương Lan Tử giới của ta?" Thương Lan Dạ trừng mắt nhìn Tu Thần, ánh mắt dần trở nên tức giận.
Bởi vì tên này mà gia tộc Thương Lan thậm chí là cả Phù Tiên giới phải lưu lạc tới tình trạng không còn một Tử giới nào trong tay.
Tu Thần nhìn về phía Thương Lan Dạ rồi hỏi: "Ngươi là ai? Làm sao? Chó mèo ở đâu ra mà cũng dám lên tiếng nói chuyện vậy? Vô Thần, chỗ của ngươi gia giáo không tốt lắm nhỉ?"
"Ngươi!"
Thương Lan Dạ nghe thấy lời mỉa mai của Tu Thần thì tức đến nổ đom đóm mắt, nhưng y cảm giác khí tức của Vô Thần đang dao động xung quanh, bèn ngậm miệng ngay lập tức, không dám thốt thêm nửa câu.
"Một hình chiếu mà thôi. Sao nào? Người còn muốn cứu nàng ta hay sao? Chính ngươi còn khó giữ nổi mình thì lấy gì tới cứu người? Hiện giờ thành lũy của Phù Tiên giới đã bị ta đóng kín hoàn toàn, tuyệt đối không thể đột phá từ Tử giới, ngươi lấy gì tới cứu người?" Vô Thần lạnh giọng hỏi.
Y nói có một đoạn mà xuất hiện hai lần câu “lấy gì tới cứu người”, đủ thấy hiện giờ trong lòng y có bao nhiêu căm hận đối với Tu Thần.
Tu Thần lại nhìn thoáng qua Thiên Khôn Vô Diệm trên mặt đất, sau đó nhún vai cười một tiếng: "Cảm giác bị thành lũy Nguyên giới cắn trả chẳng tốt đẹp lắm đâu nhỉ? Để ta suy nghĩ chút xem nào, có phải ngươi đã hấp thu sinh linh chi lực từ đám “chất dinh dưỡng” để khôi phục lại rồi không? Chiêu này của ngươi không tệ đâu, nuôi hai Thần Vương để chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào, còn nuôi một lượng lớn Thiên Tôn bên trong bí cảnh để thỉnh thoảng hấp thụ. Nếu như trước đó ta không cho người tàn sát Hải Đô Tử giới, chỉ sợ hai Thần Vương này đã bị ngươi hiến tế để phong ấn Tử giới rồi nhỉ?"
Những lời Tu Thần nói chẳng những khiến Vô Thần biến sắc, mà Phong Bà Tử và Thiên Thọ Lão Quy cũng lộ ra vẻ mặt hoảng sợ và ngạc nhiên vô cùng.