Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 363: Khắp Chư Thiên Vạn Giới này không ai có thể động đến nàng ta!

Chương 363: Khắp Chư Thiên Vạn Giới này không ai có thể động đến nàng ta!

Sử dụng nguyên thần của Thần Vương để phong ấn Tử giới?

Phong Bà Tử và Thiên Thọ Lão Quy sau khi nghe Tu Thần nói vậy thì mí mắt giật điên cuồng, thậm chí trái tim cũng thắt lại, theo bản năng nhìn về phía Vô Thần ngồi trên ghế chủ vị.

Vẻ mặt Vô Thần vẫn trầm như nước, trong tròng mắt lóe lên sát khí cực nồng.

"Ngươi cảm thấy bọn họ sẽ tin ngươi hả?" Vô Thần cười lạnh nói.

Tu Thần nhún vai, dửng dưng bảo: "Chẳng vấn đề gì, bọn chúng cũng đâu phải thuộc hạ của ta, tin hay không liên quan quái gì đến ta? Dù sao ngươi cũng tước giới vị của các Tử giới hết rồi mà? Chết không đối chứng thôi."

Dáng vẻ hờ hững của Tu Thần càng khiến ánh mắt Vô Thần trở nên lạnh lẽo và âm u.

Mà Thiên Thọ Lão Quy và Phong Bà Tử thì không nói một lời, híp mắt nhìn chằm chằm Tu Thần, không ai biết trong lòng bọn họ hiện giờ đang nghĩ gì.

"Ngươi dùng ảo ảnh hiển linh để châm ngòi ly gián đó hả? Hay muốn nhìn ta xử tử tên phản đồ này?" Vô Thần nhìn chòng chọc Tu Thần và hỏi.

Y không muốn tiếp tục tranh luận với Tu Thần về chuyện thần nguyên của Thần Vương nữa, chẳng hề có chỗ tốt nào với y cả.

Mặc dù Vô Thần coi thường Thần Vương, nhưng y cần dùng đến Thần Vương, nếu để Tu Tu Thần châm ngòi ly gián thành công thì sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của y sau này.

Tu Thần nhìn thoáng qua Thiên Khôn Vô Diệm ở sau lưng. Nàng đã hoàn toàn tỉnh táo lại, có điều ánh mắt kia hơi tiêu cực quá, tràn ngập nỗi sợ hãi và tuyệt vọng.

Nỗi sợ hãi và tuyệt vọng đó không phải vì nàng sẽ phải chết mà do nàng đã làm liên lụy đến cả gia tộc Thiên Khôn.

"Đương nhiên là muốn bảo vệ nàng rồi." Tu Thần cười nói.

"Bảo vệ nàng ta?" Vô Thần nhướng mày, trên mặt nở nụ cười vô cùng châm chọc, như thể mới nghe được câu chuyện hài nhất trên đời.

"Ngươi lấy gì để bảo vệ nàng ta? Chẳng nhẽ vì nàng ta mà ngươi định hợp tác với ta hả? Hai ta đã đi đến bước này rồi, ngươi cảm thấy còn có thể hợp tác sao? Lúc trước ta bằng lòng hợp tác với ngươi thì ngươi coi thành ý của ta như rác rưởi. Bây giờ ngươi muốn hợp tác? Ngươi đã không còn tư cách đó rồi."

Đối diện với lời nói châm chọc và sự khinh thường của Vô Thần, Tu Thần vẫn duy trì nụ cười mỉm đầy ung dung và tự tin trên mặt, hắn chậm rãi nói: "Người Tu Thần đã muốn bảo vệ, trên trời dưới đất, khắp Chư Thiên Vạn Giới cũng không có ai có thể động vào."

Đám Thương Lan Dạ ở bên cạnh hít vào một hơi thật sâu.

Giọng điệu của tên này thật điên cuồng!

Quả thực điên cuồng đến vô hạn!

Nếu người khác mà nói câu này trước mặt bọn họ thì bọn họ sẽ coi đó là một tên ngu ngốc rồi trực tiếp dùng một tay chụp chết.

Nhưng không biết tại sao sau khi nghe Tu Thần nói thì trong lòng bọn họ lại có hơi tin tưởng, trên người Tu Thần toát ra sự tự tin khiến bọn họ không khỏi ghé mắt nhìn.

Thiên Khôn Vô Diệm cũng run cả người, nhìn Tu Thần với vẻ mặt tràn ngập sự khó tin.

Nàng biết chạy trốn là vô vọng, thế nhưng ai lại bằng lòng muốn chết chứ? Khi nghe thấy lời nói liều lĩnh của Tu Thần, nhất thời trong lòng nàng cũng cảm thấy mình không đến nỗi tuyệt vọng như vậy.

"Ngươi lấy đâu ra sự tự tin đó? Còn khắp Chư Thiên Vạn giới không có ai có thể động vào nữa chứ? Tu Thần, ngươi thực sự cho rằng mình đã trở thành kẻ thù mà ta phải dùng hết sức để đối phó sao? Ngươi chẳng qua chỉ là quân cờ giúp ta trở lại Thiên giới mà thôi, khỏi cần tự biên tự diễn nhiều quá." Vô Thần cười lạnh nói.

Tu Thần cười ha ha, quay người đưa lưng về phía Vô Thần.

"Đứng lên, đi theo ta." Tu Thần nói với Thiên Khôn Vô Diệm.

Thiên Khôn Vô Diệm hoang mang nhìn Tu Thần, sau đó lại liếc mắt nhìn Vô Thần rồi đứng lên.

Thương Lan Dạ và Hải Đô Vân Long trực tiếp bước ra ngăn cản trước mặt bọn họ.

"Vô Thần, nếu ngươi dám ra tay, ta sẽ cho nổ tung tám Tử giới. Con người ta vốn không tham lam, giữ lại một cái là được rồi." Tu Thần quay đầu nhìn về phía Vô Thần, nhếch miệng cười bảo.

Nghe thấy những lời Tu Thần nói, sắc mặt Vô Thần rốt cuộc thay đổi.

Hiện giờ Tu Thần đã nắm quyền khống chế tất cả Tử giới thuộc Phù Tiên giới, quả thực hắn có thể hủy diệt Tử giới!

Loại chuyện tốn công mà không có kết quả này chưa từng có ai làm.

Nhưng đối mặt với tên điên Tu Thần kia, trong lòng y không có cách nào phán đoán được thật giả.

Nếu Tu Thần thực sự hủy mất tám Tử giới, để dư lại một thì phỏng chừng Trường Sinh và người cai quản của các Nguyên giới khác sẽ không ra tay!

Vì một Tử giới mà để mình lâm vào nguy hiểm, có đồ đần mới đi làm.

"Ngươi xem xem, ta vừa nói xong mặt ngươi cũng biến sắc, đau lòng lắm phải không?" Tu Thần nhếch miệng cười hỏi.

"Ngươi cảm thấy ta sẽ tin ngươi sao?" Vô Thần trầm giọng quát.

Tu Thần chớp chớp mắt, sau đó cười nói: "Vậy hả, được thôi, để ta hủy một Tử giới cho ngươi xem vậy."

Hắn vừa mới dứt lời, cả Phù Tiên giới đột nhiên rung chuyển.

Đám người Vô Thần biến sắc. Vô Thần trực tiếp mở hình chiếu về vùng hư vô, sau đó y hít vào một hơi khí lạnh.

Tên điên!

Một tên điên thực sự!

Chín Tử giới đang trôi nổi trong vùng hư vô chỉ còn lại tám!

Tu Thần quả nhiên nói hủy là hủy, không hề dùng hư chiêu!

"Ngươi muốn chết!" Vô Thần sắc mặt dữ tợn, đôi mắt tràn ngập sát khí lóe lên ngọn lửa màu vàng.

Thương Lan Dạ, Hải Đô Vân Long, Thiên Thọ Lão Quy và Phong Bà Tử cũng bị chiêu này của Tu Thần dọa đến ớn lạnh cả người.

Tử giới đó!

Thế giới hạng nhất dưới Nguyên giới!

Kể từ khi sinh ra đến giờ chưa từng có bất kỳ Tử giới nào bị hủy diệt!

Thế nhưng bây giờ ngươi nói phá là phá hả?

Ngươi là ma quỷ sao?

Khốn kiếp, ngươi là tên điên à?

Ngươi không thèm thì để cho ta!

Thương Lan Dạ và Hải Đô Vân Long điên cuồng hò hét trong lòng, hận đến mức chỉ muốn há miệng cắn chết Tu Thần.

Tu Thần chậc chậc lắc đầu bảo: "Còn dám nói ta dọa người nữa không? Được rồi, thế thì hủy hai cái."

"Chờ đã!"

Tu Thần nói vậy suýt chút nữa dọa Vô Thần sợ vãi ra quần.

Y không dám đánh cược nữa.

Hiện giờ có Tử giới hay không không còn quá quan trọng đối với Vô Thần nữa, y chỉ cần Trường Sinh sập bẫy!

Nhưng nếu toàn bộ Tử giới bị Tu Thần phá đi thật thì mưu ngoài sáng mà y chủ yếu nhằm vào Trường Sinh sẽ thất bại hoàn toàn!

Đến lúc đó y sẽ trở thành một tên ngu ngốc từ đầu đến đuôi, kẻ ngu si duy nhất từ trước tới nay tước giới vị mà không thu hoạch lại bất cứ thứ gì, y sẽ bị tất cả mọi người chế giễu, vĩnh viễn không ngóc đầu lên được.

Ngươi bày ra trận thế lớn như vậy, cuối cùng chẳng đạt được cái đếch gì, phá hủy chín Tử giới cực kỳ giá trị khiến Phù Tiên giới hoàn toàn tụt xuống hạng bét, đầu ngươi bị lừa đá à Vô Thần?

"Ngươi có thể mang nàng ta đi nhưng điều kiện tiên quyết là từ nay về sau không được mang việc hủy diệt Tử giới ra để uy hiếp ta nữa. Nếu còn có lần sau, có cá chết lưới rách, trở thành trò cười của Vạn giới ta cũng sẽ đấu với ngươi đến cùng!" Vô Thần nghiến răng, lạnh giọng nói.

Tu Thần mỉm cười đáp: "Đương nhiên rồi, cách này chỉ có thể dùng một lần, lần tới chắc chắn vô dụng. Lần sau chúng ta gặp mặt chính là giờ chết của ngươi, lời ta nói bốn thuộc hạ của ngươi có thể làm chứng. Lần sau ta và Vô Thần gặp lại, nếu không hành chết y ta sẽ viết ngược tên mình."

Bốn người Thiên Thọ Lão Quy đưa mắt nhìn nhau, lúc đối diện với ánh mắt của Tu Thần thậm chí còn lảng tránh.

Mặc dù bọn họ không cảm nhận được thực lực của Tu Thần một cách rõ ràng, nhưng vừa rồi hắn giao tranh với Vô Thần đã đủ để chứng minh bọn họ căn bản không cùng một đẳng cấp với hắn.

Hắn quả thực quá ngang tàng và quá hùng mạnh!

Vô Thần từ trước đến nay vẫn xuất hiện trước mặt bọn họ với hình tượng vô địch và biết hết mọi điều, thế mà nay gặp Tu Thần cũng phải chịu thua!

Khí tức quả thực đè ép Vô Thần từ đầu tới cuối.

Đây mới chỉ là một ảo ảnh hiển thánh thôi đấy!

Vậy bản thể đến chẳng phải có thể đánh Vô Thần một trận thật sao?

Chết tiệt, rốt cuộc tên này từ đâu nhảy ra vậy?

Trong lòng bốn người Thiên Thọ Lão Quy tràn ngập vẻ mờ mịt.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch