Chương 366: Hoảng loạn vô tận! Chỉ có hai lựa chọn!
Thiên Khôn Vô Diệm cùng ảnh ảo của Tu Thần quay về tộc Thiên Khôn.
Tất cả trưởng lão cùng phụ thân đã thoái vị của Thiên Khôn Vô Diệm đều đã đến đại điện.
Mọi người cùng nhìn về phía ảo ảnh hiển thánh ngồi ở bên trên, tất cả đều mang vẻ mặt nghi hoặc.
Chuyện này bắt đầu từ lúc nào? Ảo ảnh hiển thánh này không những xuất hiện trong thời gian dài, lại còn ngồi trên ghế? Chuyện gì thế này?
“Tộc trưởng, có chuyện gì vậy?” Một trưởng lão đầy hoang mang hỏi.
Phụ thân và em trai Thiên Khôn Vô Diệm cũng khẽ cau mày, bọn họ đều hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Thiên Khôn Vô Diệm thở dài một hơi, nói: “Ta đã cắt đứt hoàn toàn với Vô Thần.”
“Cái gì?”
Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người ở đây bỗng nhiên đứng bật dậy, vẻ mặt kinh ngạc hoảng sợ nhìn về phía Thiên Khôn Vô Diệm, thậm chí có người còn run lên lẩy bẩy.
Cắt đứt hoàn toàn với Vô Thần?
Chuyện này khoa trương chẳng khác nào một bách tính tầm thường cắt đứt quan hệ với hoàng đế trong vương triều của người phàm vậy. Đây chính là hành động tìm chết, hơn nữa không chỉ chết một người mà còn liên lụy đến cả cửu tộc!
“Vô Diệm! Rốt cuộc ngươi đang làm gì thế hả?” Vẻ mặt phụ thân Thiên Khôn Vô Diệm - Thiên Khôn Trường Không trắng bệch, lão hỏi bằng giọng run rẩy.
Trận chiến bình định năm ấy đã khiến Thiên Khôn Trường Không bị hao tổn căn cơ, tư chất phát triển cũng bị đứt đoạn, cho nên lão mới truyền vị trí tộc trưởng cho con gái.
Cho đến nay, thực lực Thiên Khôn Vô Diệm đã vô cùng lợi hại, khiến thế lực cả tộc Thiên Khôn không ngừng phát triển. Nếu nói về lòng người, tộc Thiên Khôn được lòng tộc nhân hơn nhiều so với tộc Thương Lan, cơ bản mà nói thì không có bất gì điều gì đáng chất vấn đối với sự lãnh đạo của Thiên Khôn Vô Diệm.
Nhưng, không có điều chất vấn là một chuyện, trở mặt với Vô Thần lại là một chuyện khác!
Tất cả mọi người đều đang sống trên địa bàn của Vô Thần, toàn bộ thế lực của Phù Tiên giới đều tôn sùng Vô Thần, ngươi lại đi đắc tội với y? Đây chẳng phải là muốn đẩy tộc Thiên Khôn vào vực sâu không đáy hay sao?
“Tộc trưởng, chuyện này không phải trò đùa đâu. Vô Thần đại nhân không phải đã nói chia hai Tử giới cho tộc Thương Lan và tộc Hải Đô sao? Ngài cũng đã đồng ý rồi kia mà? Tại sao lại còn cắt đứt quan hệ?” Một trưởng lão hỏi với vẻ mặt hoảng hốt.
Đối với những sự kiện lớn, tất nhiên Thiên Khôn Vô Diệm phải thương thảo đưa ra quyết định cùng những người khác. Cho nên tất cả mọi người đều biết đến mệnh lệnh chia đều Tử giới. Mặc dù trong lòng không cam nhưng họ lại chẳng có cách nào khác, cũng không dám phản đối.
Hiện giờ đã giao Tử giới ra thì còn cắt đứt quan hệ làm gì? Bọn họ hoàn toàn không nghĩ ra được.
Thiên Khôn Vô Diệm nhìn những tộc nhân ở bên dưới, nói: “Giới thiệu với mọi người trước đã. Vị này là Tu Thần - Tu đại nhân, chính là người điều hành mới của chín Tử giới đã bị tước giới vị trong Phù Tiên giới hiện gi, cũng chính là nguyên nhân khiến Vô Thần muốn tước giới vị.”
Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía Tu Thần, trong ánh mắt toát ra vẻ kinh ngạc.
Khoảng thời gian gần đây, những Tử giới thuộc Phù Tiên giới đều có chút hỗn loạn. Chuyện xuất hiện một cường giả nào đó bọn họ cũng có nghe phong thanh, nhưng cụ thể là ai, đã làm gì thì bọn họ không biết.
Có thể ép buộc Vô Thần phải tước giới vị thì người này phải có thực lực cường đại cỡ nào?
Nhất thời, trong lòng mọi người ở tộc Thiên Khôn bỗng nhiên yên tâm hơn khá nhiều. Ít nhất cũng chứng tỏ rằng kẻ trước mắt đây có thể đấu đá với Vô Thần đúng không? Vậy tình cảnh hiện giờ của tộc Thiên Khôn bọn họ cũng không quá mức tuyệt vọng.
Tu Thần nhìn sang mọi người, mỉm cười chào hỏi: “Chào mọi người.”
Đám người phía dưới cười ngượng ngùng vài tiếng, bọn họ nào dám có bất kỳ thái độ không tốt nào với Tu Thần. Người có địa vị ngang ngửa Vô Thần, bọn họ có thể đắc tội nổi sao?
“Hiện giờ, các người có hai lựa chọn. Thứ nhất chính là giết chết Thiên Khôn Vô Diệm, mang đầu của nàng đến trước mặt Vô Thần để tranh công, để Vô Thần biết được lập trường của các người. Sau đó cầu nguyện y sẽ bỏ qua cho những người còn lại của tộc Thiên Khôn các ngươi.” Tu Thần mỉm cười nói.
Quần chúng nhìn nhau.
Đây là chuyện bọn họ tuyệt đối không thể làm!
Tất cả mọi người đều không phải kẻ ngu, nếu như Thiên Khôn Vô Diệm thật sự đoạn tuyệt hoàn toàn với Vô Thần, xem như bọn họ có cầm đầu của nàng đến lấy lòng y, tỏ rõ lập trường với y thì bọn họ cũng chẳng có quả ngọt để ăn.
Trong mắt Vô Thần, thật ra bọn họ chẳng khác mấy so với con sâu cái kiến.
Tại sao lại có tội tru di cửu tộc?
Thứ nhất là để răn đe, thứ hai là để trút lửa giận trong lòng! Giết một người không đủ để trút cơn giận trong lòng Vô Thần. Tất cả mọi người ở đây đều thầm hiểu rõ chuyện này.
“Đại nhân, ngài nói thẳng lựa chọn thứ hai đi, chúng ta đã không còn lựa chọn nào nữa.” Thiên Khôn Trường Không cười khổ, nói.
Hiện tại chỉ còn con đường bước vào bóng tối mà thôi.
Nếu như những người khác đều về phe Tu Thần và tách khỏi Vô Thần kia thì còn dễ nói, nhưng tộc trưởng tộc Thiên Khôn lại đoạn tuyệt với Vô Thần. Chắc chắn Vô Thần sẽ nhận định đây chính là suy nghĩ của cả tộc Thiên Khôn, ai cũng không thể sống.
Đối với phản ứng của mọi người trong tộc Thiên Khôn, thật ra chính Tu Thần cũng có hơi bất ngờ.
Từ rất lâu rồi hắn đã không còn nhìn thấy một gia tộc nào lý trí như thế, biết rõ cái gì có thể vãn hồi và cái gì tuyệt đối không thể cứu vãn nổi.
“Lựa chọn thứ hai, ở yên chờ lệnh.” Tu Thần chậm rãi nói.
Ở yên chờ lệnh?
Lời này của Tu Thần khiến Thiên Khôn Vô Diệm ngớ người, những người khác thì mí mắt giật điên cuồng, lòng run rẩy.
Ý là nói bọn họ chờ chết ở đây sao? Chờ bị Vô Thần giết tới tận cửa à?
Không đúng, với tu vi của Vô Thần thì chẳng cần đi ra khỏi điện Vô Thần cũng có thể xóa bỏ sạch sẽ tộc Thiên Khôn bọn họ.
Thiên Khôn Vô Diệm nhìn sang Tu Thần, hỏi với giọng điệu lo lắng: “Thật sự là ở nguyên một chỗ chờ lệnh là được sao?”
Tu Thần nhún vai, cười: “Tất nhiên, dù sao các ngươi cũng không giúp được gì thì gấp làm chi, cứ ở yên đây mở to mắt mà nhìn là được rồi. Trước khi mọi chuyện ngã ngũ, Vô Thần sẽ không động tay động chân với các ngươi đâu. Bởi vì các người còn chưa đủ tầm quan trọng để y ra tay.”
Lời này của Tu Thần quả thật như đâm một dao vào lòng mọi người, chẳng khác nào nói rằng “các ngươi đều là rác rưởi, Vô Thần không rảnh để đối phó với các ngươi đâu, còn muốn làm gì thì phải chờ sau khi giải quyết xong Tu Thần ta đây thì mới tính sổ với các người".
Thiên Khôn Vô Diệm cười cay đắng, Tu Thần từng bước đi lên từ chính Tử giới của nàng, hiện giờ nàng lại phải dựa vào hắn che chở. Trước đây nàng còn cảm thấy mình và Tu Thần thật ra ở cùng một bậc, hai người còn có thể ngồi xuống thảo luận về thế cục, hiện giờ Tu Thần đã cao hơn một bậc, mà nàng thì vẫn còn ở vị trí cũ.
“Vậy ngươi có chắc chắn sẽ thắng Vô Thần không?” Thiên Khôn Vô Diệm hỏi vấn đề mà tất cả mọi người ở đây đều muốn hỏi.
Những chuyện khác đều là vô ích, đây mới là vấn đề quan trọng nhất!
Tu Thần thoáng nhìn sang Thiên Khôn Vô Diệm, khẽ cười một tiếng: “Trong mắt Vô Thần, các ngươi có địa vị gì, thì trong mắt ta Vô Thần cũng thế, đáp án này đã khiến các người yên tâm chưa?”
Ôi…
Lời này của Tu Thần đã cuồng vọng đến mức vượt mọi giới hạn!
Trong mắt Vô Thần, bọn họ chính là công cụ hình người, là những kẻ giúp y cai quản Tử giới!
Bây giờ Tu Thần lại nói đối với hắn, Vô Thần cũng chỉ là một công cụ hình người mà thôi. Lời này thốt ra khiến họ không dám tin.
“Các người có thể tin, cũng có thể không tin, tóm lại cứ ở đây đợi là được. Nếu lại tự cho mình thông minh thì có chết cũng đừng trách ta không nhắc trước.” Tu Thần chậm rãi nói.
Khuôn mặt Thiên Khôn Vô Diệm dần đỏ lên, tất nhiên nàng biết Tu Thần đang ám chỉ nàng.
“Được rồi, ta cũng nên đi rồi. Nhớ đấy, cứ ở yên một chỗ mà xem kịch hay. Tốt nhất là các ngươi sử dụng hết tất cả cấm chế phòng ngự đi, Phù Tiên giới sắp loạn rồi, cực kỳ loạn lạc đấy. Ta đi đây.”
Tu Thần đứng dậy, sau khi nói xong bóng dáng cũng biến mất, chỉ để lại một đám người tộc Thiên Khôn ngơ ngác nhìn nhau.