Chương 367: Kết thúc nhiệm vụ ở Tử Giới, trở về. Người chiến thắng cuối cùng!
Lúc Tu Thần trở lại miếu Thiên Thần, những người khác cũng đã quay về.
Trò chơi ở Thương Lan Tử giới đã kết thúc.
Người thắng cuối cùng khiến Tu Thần cảm thấy vô cùng bất ngờ, chính là Tiger!
Tuy ngoài ý muốn, nhưng chuyện này cũng không có gì khó hiểu, dựa theo tính cách của Tiger, một khi cẩn thận là có thể cẩn thận đến cuối cùng.
Nó là kẻ duy nhất có thể chạy trốn khỏi lĩnh vực vô địch của Tu Thần. Tuy rằng lúc đó cũng do Tu Thần chưa đủ kinh nghiệm, nhưng ít nhất cũng chỉ có nó trốn được ra ngoài.
"Thầy..."
Thượng Cung Cẩn và Kinh Như Tuyết nhìn Tu Thần với vẻ mặt buồn bực bất đắc dĩ. Hai người bọn họ thật sự là vô cùng hiếu thắng, đều muốn đạt được thắng lợi cuối cùng, nhưng ai ngờ lại bị Tiger hại.
Mọi người ngồi xung quanh bàn tròn, ăn đồ ăn và mâm trái cây do Mục Ngưng Sương vừa mới làm xong.
"Tiger cũng rất được đó chứ. Ngươi có thể thắng được Thượng Cung Cẩn, đây là chuyện mà ta không nghĩ tới." Tu Thần buồn cười nhìn Tiger nói.
Tiger ngượng ngùng gãi đầu, nó cười ngây ngô nói: "Ha ha… Nhờ may mắn, chỉ dựa vào may mắn mà thôi."
"May mắn gì chứ? Lão Hổ Yêu ngươi quá thâm hiểm, ta bị ngươi ăn đến nỗi ngay cả xương cốt cũng không còn!" Tôn Ngộ Không ở bên cạnh nói với vẻ mặt cạn lời.
"Ngươi làm sao mà thảm bằng ta? Ta làm tay chân cho nó nửa năm đó!" Tiểu Bạch càng tức giận.
"Các ngươi thôi đi, ta mới là kẻ thảm nhất được chứ? Bị kẹp ở giữa mấy vương triều, tất cả đều muốn tiêu diệt ta!" Khuôn mặt Thiết Đầu chứa đầy vẻ phiền muộn, thậm chí biểu cảm còn có chút bi thương.
Nhìn thấy mọi người mồm năm miệng mười cãi vã, Tu Thần lắc đầu cười nói: "Được rồi, thắng bại đã định, không có gì phải rầu rĩ cả. Thượng Cung Cẩn, con nói một chút, cuối cùng cũng chỉ còn sót lại con và Tiger, nó làm cách nào để thắng?
"Thầy ơi, Tiger hèn hạ vô sỉ cực kỳ!" Thượng Cung Cẩn cười khổ nói. "Con cho rằng con thắng rồi. Nào ngờ lại không phải, chỉ còn sót lại một mình Tiger thôi. Nó đi theo bọn họ đánh một chưởng vào sau lưng con."
Tu Thần nhướng mày nhìn về phía Tiger, hỏi: "Nói như vậy là có ý gì?"
"Ngay từ đầu ta không gia nhập vào vương triều nào cả. Dù sao quy tắc trò chơi của đại nhân là phải sống sót đến cuối cùng. Ta vẫn theo dõi tin tức của những người khác, sau khi biết Saitama bị Tiểu Liễu đánh bại rồi giơ cờ trắng đầu hàng, ta đã nghĩ ra một cách. Sau khi giơ cờ trắng đầu hàng, ta có thể theo bên cạnh một người ngoài cuộc để quan sát đúng không? Thế nên ta bịa ra lý do mình đã bị Nhị tiểu thư đánh bại, cứ thế đi theo bên cạnh Saitama xem trò vui..."
"Sau khi nhìn thấy Tiểu Bạch, ta bèn len lén truyền thụ cho nó sách lược tranh bá. Nhìn thấy Thiết Đầu ta cũng bày mưu tính kế cho nó. Vốn chỉ muốn thử một chút mà thôi, ai biết bọn họ lại tin tương ta như vậy, còn loại trừ Thanos và Uchiha... Cuối cùng bọn họ bị Đại tiểu thư tiêu diệt sạch."
"Đến lúc đó, bọn họ cũng đều thầm chấp nhận quy tắc của trò chơi này, đó chính là đầu hàng thì sẽ không giết. Ta cứ tiếp tục đứng gần đó để quan sát Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư quyết chiến. Sau khi Nhị tiểu thư giành thắng lợi, ta bèn giựt giây mọi người cầm lấy vòng hoa, dây pháo tới chúc mừng, sau đó đánh lén đằng sau lưng..."
Nói đến câu cuối cùng, Tiger cũng cảm thấy xấu hổ.
"Các con lại bị lý do này lừa?" Tu Thần nhìn về phía Thượng Cung Cẩn và Kinh Như Tuyết, hỏi với vẻ mặt không thể tin nổi.
Hai người nay vẫn còn quá ngây thơ, thiện lương!
Dù sao giết cũng chẳng sao cả, nếu đổi lại là Sở Nguyệt, không cần quan tâm ngươi có đầu hàng hay không, giết hết đã rồi nói sau.
"Đầu hàng thì có khác gì là chết đâu, đã cắm cờ trắng sau lưng rồi..." Saitama nhỏ giọng nói.
Đây là mở đầu của mọi chuyện, cũng bởi vì Saitama dựng lên, nếu không phải do hắn đột nhiên nghĩ ra cách này, Tiger cũng sẽ không chui được vào kẽ hở.
"Ta nhìn thấy nhiều người giơ cờ trắng đằng sau lưng như vậy nên mới tin, cảm thấy bọn họ không vô liêm sỉ đến vậy. Ai biết Tiger thật sự là quá vô sỉ." Thượng Cung Cẩn tỏ vẻ xem thường.
Dù sao đều là người của miếu Thiên Thần, tất nhiên vẫn sẽ bỏ một chút tình cảm vào trong đó.
"Đại nhân nói có thể không từ một thủ đoạn nào, ta vẫn tuân thủ quy tắc mà..." Tiger than thở một tiếng.
Tu Thần cười ha ha một tiếng, nói: "Được rồi, Tiger không sai, vẫn nằm trong quy tắc. Ngươi muốn thưởng gì?"
Tiger ngẩn ra, quả thực nó chưa từng nghĩ tới việc này, lúc đầu chỉ muốn thắng mà thôi.
"Ta không biết, ta cũng không thiếu thứ gì cả..." Tiger gãi đầu nói.
Đúng là bọn họ không thiếu một thứ gì, pháp bảo? Tu vi? Thuật pháp thần thông? Những thứ này Tu Thần đều tặng không cho bọn họ, muốn mấy thứ đó làm phần thưởng thì cũng quá lãng phí rồi. Có điều muốn thứ tốt gì thì trong phút chốc nó quả thực không nghĩ ra được.
"Vậy ngươi suy nghĩ kĩ đi rồi nói với ta. Nếu ngươi thực sự không nghĩ ra thì ta sẽ tự mình tìm cho ngươi một phần thưởng." Tu Thần nói.
"Được! Cảm ơn đại nhân! Ta chắc chắn sẽ tự mình nghĩ ra phần thưởng, không cần ngài phải bận tâm đâu." Tiger vui vẻ nói.
Kinh Như Tuyết nhìn xung quanh một chút, tò mò hỏi: "Thầy ơi, Nhuế Nhuế đâu? Không phải muội ấy bị con giết rồi sao? Dựa vào thời gian, muội ấy hẳn là người bị loại đầu tiên mới đúng? Vì sao không thấy muội ấy đâu?"
Tu Thần nhấp một hớp trà, sau đó mới nói: "Nó với Sở Nguyệt tới Nguyên giới chơi rồi, chắc trong khoảng thời gian ngắn sẽ không về được. Bây giờ hai nha đầu kia chơi đùa đến chỗ nào ta cũng không rõ lắm."
Sở Nguyệt và Phương Nhuế Nhuế bây giờ đã bước ra khỏi lĩnh vực vô địch của Tu Thần ở Nguyên giới, hắn cũng không biết các nàng rốt cuộc đã chạy tới chỗ nào để chơi đùa.
"Nguyên giới? Thầy có thể để chúng con đến Nguyên giới không?" Thượng Cung Cẩn tròn mắt, sau đó vô cùng kích động hỏi.
Có thể tới được Nguyên giới, vậy thì chứng tỏ ngày nàng báo được thù sẽ không còn xa nữa.
"Đại nhân, Sở Nguyệt là ai vậy?" Điều mà Tiểu Bạch chú ý lúc nào cũng đặc biệt như vậy. Nó không hề để ý tới cái gì mà Nguyên giới với chả không Nguyên giới, chỉ nghe được cái tên "Sở Nguyệt" này.
Những người khác nghe thấy lời này của Tiểu Bạch thì mới phản ứng lại, đồng loạt nhìn về phía Tu Thần.
"Sở Nguyệt là đồ đệ thứ tư của thầy các ngươi. Nàng ấy rất lợi hại, suýt chút nữa đã giết sạch Hải Đô Tử giới rồi." Mục Ngưng Sương bưng một bát canh rồng mật phượng đặt ở trước mặt Tu Thần, cười tủm tỉm nói.
"Lợi hại như vậy sao?" Mọi người đều chép miệng.
Suýt chút nữa diệt sạch một Tử giới sao? Cả đám người bọn họ đấu đá với nhau mệt đến hết hơi ở Thương Lan Tử giới cũng không tạo ra sức tàn phá gì lớn. Vậy mà chỉ một mình Sở Nguyệt đã nhấn chìm cả một Tử giới? Chỉ nghĩ một chút thôi đã cảm thấy không thể nào tin nổi rồi.
"Linh hồn ác oán chuyển thế. Có điều sau khi được ta loại trừ linh hồn ác oán thì trở lại bình thường rồi. Sau này các ngươi sẽ gặp mặt nhau thôi." Tu Thần uống một hớp canh, không nhanh không chậm nói.
"Thầy ơi, các nàng đi Phù Tiên giới hay là Thiên giới vậy?" Giọng điệu của Thượng Cung Cẩn có chút gấp gáp, ánh mắt nóng cháy mang theo vẻ chờ mong nhìn về phía Tu Thần.
"Phù Tiên giới, còn Thiên giới thì giờ chưa phải lúc." Tu Thần nói.
Hắn biết vì sao Thượng Cung Cẩn lại đột nhiên trở nên thất lễ như vậy, tiêu diệt Dạ Hạ Thiên Quân chính là nguyện vọng duy nhất của nàng hiện giờ.
Kinh Như Tuyết đứng bên cạnh nắm lấy tay của Thượng Cung Cẩn, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng nàng: "Muội đừng sốt ruột."
Thượng Cung Cẩn cố nặn ra một nụ cười, gật đầu.
"Được rồi, mấy người các ngươi ở lại miếu Thiên Thần nghỉ ngơi một thời gian đi. Ít nữa ta sẽ cho các ngươi đến Phù Tiên giới rèn luyện. Thượng Cung Cẩn, theo vi sư tới một nơi." Tu Thần bỗng nhiên đứng dậy nói.