Chương 370. Ba Nguyên giới này, Tu Thần ta chắc chắn phải có được!
Bầu không khí đột nhiên trở nên vô cùng lúng túng. Không ai muốn ra tay đầu tiên, bốn phe chỉ trừng mắt nhìn lẫn nhau.
Tu Thần ngáp một cái, nói: "Ta nói này, rốt cuộc các ngươi có cướp hay không đây? Không cướp thì ta về nhé?"
Sắc mặt của Vô Thần nặng nề, y nhìn về phía Trường Sinh.
Mà Trường Sinh thì lại chỉ híp mắt đứng nhìn, dù thế nào đi nữa thì lão cũng sẽ không ra tay trước đâu.
Kẻ địch không biết thường là kẻ đáng sợ nhất!
Nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh này của Tu Thần, chắc chắn là có chỗ dựa, nên lão sẽ không đi làm con chim đầu đàn kia đâu.
"Vô Thần, nếu ngươi không ra tay, Trường Sinh cũng không ra tay, khi Tử giới bị lưu đày ở vùng hư vô quá lâu, thì thật sự không tìm được nó nữa đâu." Chú Ly nhìn về phía Vô Thần, cười ha ha rồi nói.
Vô Thần nheo mắt lại.
Đây chính là tình huống mà y lo lắng nhất hiện giờ!
Nếu kéo dài quá lâu, khiến Tử giới bị lưu đày trong vùng hư vô, thì thật sự có khả năng sẽ hoàn toàn không tìm được nó nữa!
Không có sự ràng buộc và dẫn dắt của Trú Giới Linh Châu, ai biết những Tử giới này sẽ bay tới nơi nào chứ? Y không tin Tu Thần có thể kiểm soát Tử giới khỏi bị lưu đày vào hư vô.
Kiểm soát Tử giới cũng không phải là kiểm soát hư vô, không ai có thể kiểm soát được hư vô!
Vô Thần vẫn không nói gì như cũ, hiện giờ y đang lâm vào tình cảnh phải vùng vẫy điên cuồng.
Vốn nghĩ vứt bỏ Tử giới sẽ khiến Trường Sinh ra tay, thế nhưng ai ngờ lại trở thành cảnh ngộ như hiện giờ, khiến y rơi vào cục diện vô cùng bị động.
"Muốn ăn thịt lại không dám cầm dao." Tu Thần chậc chậc lắc đầu, sau đó nhìn về phía Trường Sinh và Dạ Hạ Thiên Quân ở phía sau lão, nói: "Tu Thần ta chắc chắn phải có được Thiên giới của ngươi. Còn tên Dạ Hạ gì đó, đồ đệ của ta cũng chắc chắn phải lấy mạng của ngươi! Các ngươi không ra tay đúng không? Vậy chúng ta gặp lại vào ngày khác. Phù Tiên giới, Thiên giới và cả Bắc Lý giới, ta muốn chiếm cả ba giới này!"
Những lời này của Tu Thần khiến sắc mặt những người ở đó lập tức trở nên vô cùng thâm trầm. Chú Ly cũng mang theo vẻ mặt kinh ngạc, sau đó đôi mắt lóe lên sát ý.
"Xem ra, ngươi rất không biết điều!" Chú Ly cười lạnh rồi nói.
Y thật sự bị Tu Thần chọc giận rồi.
Vừa rồi rõ ràng Tu Thần chỉ bảo y đứng ngoài xem, nếu đánh thật, nói không chừng y còn giúp Tu Thần một tay. Nhưng ai ngờ hiện giờ Tu Thần lại không nể nang gì, ngay cả y mà cũng bị coi thường và khiêu khích.
Tu Thần nhìn Chú Ly với vẻ chế nhạo, chẳng lẽ hắn không biết trong lòng người này nghĩ gì sao? Chẳng qua là muốn ngồi đó làm ngư ông đắc lợi, rồi nhặt báu vật ở phía sau mà thôi. Đại năng Nguyên giới của Chư Thiên Vạn giới có mấy người là đèn cạn dầu đâu?
Việc mà Tu Thần hắn thích nhất chính là xé rách mặt nạ của kẻ khác, sau đó vả bôm bốp vào mặt đối phương.
Muốn giả bộ làm người tốt bụng trước mặt hắn để hắn phải mang ơn sao?
Đó là chuyện không có khả năng!
"Ta là nhân vật phản diện, tại sao phải biết điều chứ?" Tu Thần nhún vai rồi nói.
"Ngươi!" Lời của Tu Thần khiến Chú Ly nghẹn họng đến mức đỏ bừng mặt.
Hai người Vô Thần và Trường Sinh cũng nghiến răng nghiến lợi.
Bọn họ đã sống lâu như vậy rồi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nghe thấy có người tự nói mình là nhân vật phản diện!
Ngươi không biết khiêm tốn sao?
Hắn thật đúng là không sợ chết? Nghĩ mình là vô địch thiên hạ chắc?
"Tu Thần, rốt cuộc ngươi lấy đâu ra sự tự tin đó, mà lại dám kiêu ngạo, điếc không sợ súng như vậy? Cho rằng chúng ta kiêng dè, không dám ra tay với ngươi sao?" Trường Sinh lạnh giọng quát.
Lão sắp không nhịn được nữa rồi.
Thượng Cung Cẩn cũng liếc mắt nhìn Tu Thần mà thầm chột dạ.
Nói thật, nàng cũng cảm thấy thầy của mình thật quá kiêu ngạo...
Nhưng mà nhìn thấy người cai quản ba đại Nguyên giới oán trách sự kiêu ngạo của Tu Thần đến mức mặt đỏ tía tai, nổi trận lôi đình như vậy, trong lòng nàng lại cảm thấy sảng khoái không sao giải thích được.
Tu Thần nhìn Trường Sinh, nhếch miệng cười nói: "Vậy ngươi có ra tay hay không? Lôi thôi làm gì? Chỉ biết khoác lác thôi sao? Cái tên Lông Nách Thiên gì đó bên cạnh ngươi, vừa rồi vẫn luôn ba hoa chích chòe ấy, thế nào nhỉ? Là ngươi truyền thụ cho hắn sao?"
Dạ Hạ Thiên Quân nghe thấy Tu Thần gọi mình là Lông Nách Thiên, lập tức huyệt thái dương giật lên, nhìn chằm chằm vào Tu Thần với ánh mắt oán độc và tức giận.
"Đồ vô sỉ!"
Sắc mặt của Trường Sinh nặng nề, lão gầm lên một tiếng, chợt nâng tay lên.
Vô Thần và Chú Ly thấy Trường Sinh muốn ra tay mà vui vẻ trong lòng, hiện giờ bọn họ còn có chút cảm ơn những lời khiêu khích đó của Tu Thần.
Tu Thần híp mắt nhìn, khóe miệng hiện lên nụ cười.
Không có sau đó.
Trường Sinh nâng tay lên, rồi đột nhiên thu khí thế lại.
Cuối cùng, lão vẫn nhịn xuống trong phút chốc.
Lần này, ngay cả đám thuộc hạ Dạ Hạ Thiên Quân của lão cũng mang vẻ mặt kinh ngạc và khó hiểu.
Tiếp tục đi chứ!
Tại sao lại dừng lại?
Tiếp tục đi đại lão!
Bọn họ đều muốn xem Trường Sinh dạy dỗ Tu Thần một cách tàn nhẫn!
Họ không vì cái gì khác, chỉ là cực kỳ khó chịu với bộ dáng lão tử là đệ nhất thiên hạ, không ai dám động vào của hắn.
Vẻ mặt của Vô Thần và Chú Ly đầy ngạc nhiên.
"Trường Sinh, ngươi thế này thì ta sẽ coi thường ngươi đấy." Vô Thần cười nhạo một tiếng, nói với giọng vô cùng châm biếm.
Chú Ly cũng lắc đầu, không ngừng cười lạnh rồi nói hùa theo: "Được rồi, cũng chỉ là làm bộ làm tịch mà thôi, không dám ra tay thì đừng có nhấc tay, cứ như tên ngốc vậy."
Đối mặt với sự trào phúng của Vô Thần và Chú Ly, sắc mặt Trường Sinh lại càng tái xanh hơn. Lão nghiến răng nghiến lợi, nói với giọng lạnh nhạt: "Tùy các người nói sao cũng được, Vô Thần, ngươi ra tay thì ta sẽ ra tay. Nếu ngươi thật sự muốn nhìn, vậy ta cũng sẽ nhìn cùng ngươi, để xem rốt cuộc ai mới là người tổn thất lớn."
Tu Thần thở dài một tiếng, nhìn mọi người chung quanh một vòng rồi nói: "Nhàm chán quá, lá gan người này còn nhỏ hơn người kia. Đồ nhi, chúng ta về thôi, kệ ba người này phát điên ở đây đi."
"Vâng thưa thầy!" Thượng Cung Cẩn lập tức gật đầu.
"Ba người các ngươi nhớ cho kỹ, phỏng chừng tám Tử giới này sẽ bay mất trong vòng một tháng đấy. Đến lúc đó, sẽ không còn cơ hội để cướp lại nó nữa đâu. Hy vọng các ngươi nhanh tay lên! Còn nữa, ta nói thì sẽ giữ lời, ba giới là Phù Thiên giới, Thiên giới và Bắc Lý giới, Tu Thần ta chắc chắn phải có được. Mà ta cũng chắc chắn sẽ giết chết các ngươi, giữa chúng ta là cuộc chiến không khoan nhượng. Ta đợi các ngươi ở Tử giới, bàn bạc xong cũng đừng rè rà nữa, trực tiếp đấu võ là được rồi. Tu Thần ta lúc nào cũng sẵn sàng."
Sau khi Tu Thần bỏ lại những lời này, thì trực tiếp đưa Thượng Cung Cẩn trở về Tử giới.
Ba người Vô Thần cứ trơ mắt nhìn Tu Thần biến mất như vậy, đến tận khắc cuối cùng vẫn không có người nào chọn ra tay.
Hiện giờ, người lo lắng và khó chịu nhất chính là Vô Thần, nếu không thể đánh lại được, vậy thì toàn bộ kế hoạch của y đều sẽ vô dụng mất! Hơn nữa còn lỗ mất chín Tử giới sờ sờ trước mắt đó nữa!
Kết quả như vậy sẽ biến y thành trò cười trong Chư Thiên Vạn Giới, và tồn tại như một tên ngu dốt, đồng thời cũng chỉ ra rằng, y đã đánh cờ thua những đối thủ cùng cấp khác. Đến lúc đó con đường của y cũng đã đi đến tận cùng rồi.
"Nhìn bộ dạng của ngươi, hình như trong lòng đang rất hoang mang nhỉ?" Chú Ly nhìn về phía Vô Thần, nói với một nụ cười.
“Còn không phải sao, thấy chúng ta không làm theo kế hoạch của hắn, lỡ như Tử giới thật bị lưu đày, không tìm về được nữa, thì hắn chính là tội nhân của Phù Tiên giới." Trường Sinh cũng mang vẻ mặt trào phúng.
Ánh mắt Tu Thần đầy thù hận, y lạnh giọng nói: "Xem ra, ta đã đánh giá cao hai người các ngươi rồi, bị Tu Thần đó cưỡi lên đầu mà chẳng dám đánh rắm một cái."
"Tùy ngươi nói sao cũng được, dù sao Thiên giới ta cũng chẳng tổn thất gì, lấy được thì hiển nhiên cũng tốt. Mà không lấy được, vậy thì cũng là chuyện vui tai vui mắt khi thấy Phù Tiên giới của ngươi suy tàn. Đợi ngươi hành động đấy." Trường Sinh cười ha ha, sau đó mang theo người của lão biến mất khỏi đó.
"Vô Thần, ngươi cho rằng mình vứt bỏ Tử giới chính là chiến lược mở sao, nhưng hiện giờ cách làm của Trường Sinh mới là chiến lược mở thực sự. Ngươi không ra tay, thì lão sẽ không ra tay, ngươi ra tay thì lão sẽ ra tay sau lưng ngươi, đây là tử cục rồi! Ha ha ha! Đi thôi, đợi ngươi phá cục đó!" Chú Ly cũng cười lớn ba tiếng, rồi đưa người rời đi.
Toàn bộ gương mặt Vô Thần đều trở nên vặn vẹo và vô cùng dữ tợn, nắm tay siết chặt hơi run lên, trên người tản ra sát ý dày dặc và lạnh lẽo.
"Đại nhân..." Thiên Thọ Lão Quy ở bên cạnh cũng gọi khẽ một câu với vẻ mặt lo lắng.
"Trở về!" Vô Thần khẽ quát một tiếng, cũng đưa thuộc hạ rời đi.