Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 371: Con rối. Chờ xem trò vui!

Chương 371: Con rối. Chờ xem trò vui!

Tu Thần dẫn Thượng Cung Cẩn về thẳng miếu Thiên Thần.

Vừa về đến nơi, hắn tách khỏi Thượng Cung Cẩn, trở lại phòng của mình.

Trong phòng, một Tu Thần khác đang nằm trên giường chơi game thùng.

"Sao thế?" Tu Thần nằm trên giường nhìn Tu Thần đang đứng, thả PSP(*) trong tay xuống rồi hỏi.

(*)Một loại máy chơi game cầm tay.

"Ta làm theo những lời ngài nói, quả nhiên bọn chúng chẳng ai dám ra tay." Tu Thần đang đứng nói với ngữ điệu vô cùng cung kính.

Tu Thần trên giường hơi cong khóe miệng.

Lĩnh Vực Vô Địch của hắn không bao trùm đến vùng hư vô, sao có thể dẫn Thượng Cung Cẩn đến đối mặt với ba người Vô Thần được chứ?

Cho dù có muốn hắn cũng không làm được.

Cho nên hắn trực tiếp tạo ra một Tu Thần khác, giống y bọn Saitama, chẳng qua tu vi được hắn tăng cao hơn Vô Thần một cấp, sau đó hắn dặn dò con rối này nên ứng phó như thế nào là đủ rồi.

Cả Chư Thiên Vạn Giới chẳng ai nhìn ra sơ hở.

Nghiêm túc mà nói, con rối này cũng chính là Tu Thần, dù sao linh hồn giống nhau, chỉ không có thân phận tích điểm chuyển thế mà thôi.

"Được rồi, ta đã biết." Tu Thần trực tiếp đọc toàn bộ ký ức của con rối, sau đó hiểu ra mọi chuyện.

Kế đó, Tu Thần suy nghĩ trong đầu.

Con rối trước mắt bỗng nhiên trở nên ảm đạm, cả người không có chút sức sống nào, giống như một con rối gỗ vậy.

Mặc dù con rối này giống với đám Saitama, trong linh hồn khắc sâu tư tưởng tôn sùng Tu Thần, vĩnh viễn không phản bội, nhưng Tu Thần không thích có một người giống hệt hắn sống trên cõi đời này, cho nên mới trực tiếp loại bỏ linh hồn của con rối hình người, đợi sau này cần dùng đến nữa thì lại tái tạo một linh hồn rồi bỏ vào là được.

Lần này hắn dùng con rối, ngoại trừ khiêu khích với bên ngoài còn để cho những người bí mật quan sát hắn biết, Tu Thần đi tới ngày hôm nay đều dựa vào tu vi thực sự chứ không phải dùng cách bàng môn tà đạo nào!

Đồng thời hắn cũng muốn bọn chúng hiểu lầm về thực lực của mình, cảm thấy mặc dù hiện tại thực lực của hắn trên ba người Vô Thần nhưng vẫn trong phạm vi khống chế được, chưa thể nói là đã phát triển đến mức vô cùng lớn mạnh, có thể uy hiếp được những đại lão phía sau màn của Nguyên giới.

Điều hắn muốn làm bây giờ chính là bành trướng, chầm chậm từng bước xâm chiếm Phù Tiên giới, sau đó lợi dụng tham vọng của Trường Sinh và Chú Ly để xâm lấn cả Thiên giới và Bắc Lý giới.

Lần này hắn phái con rối và Thượng Cung Cẩn đi chỉ để chào hỏi mà thôi, hắn nhận định rằng ba người Vô Thần tuyệt đối không dám ra tay.

Cục diện trước mắt vẫn còn phức tạp, Trường Sinh và Chú Ly không có khả năng ra tay ngay lập tức mà phần nhiều sẽ ưu tiên dò xét lai lịch của Tu Thần!

Hiện giờ bọn họ đều coi con rối vừa rồi là bản thể của Tu thần và cũng đã dò xét ra tu vi của hắn cao hơn bọn họ, nhưng chắc chắn vẫn chưa đạt tới trình độ có thể chèn ép hoàn toàn bọn họ.

Như vậy bọn họ dĩ nhiên sẽ buông lỏng cảnh giác, không thật sự ném Tử giới vào chỗ sâu nhất trong vùng hư vô.

Thực lực của mọi người chênh lệch nhau không nhiều, trò vui như vậy không phải mới kích thích và thú vị sao? Nếu thấy thực lực của Tu Thần có thể trực tiếp nổ chết bọn họ thì cho dù có nhiều Tử giới hơn nữa Trường Sinh và Chú Ly cũng sẽ không ra tay với hắn.

Bọn họ muốn cướp đoạt tám Tử giới còn lại của Phù Tiên giới với tiền đề là bọn họ có thể ăn được, nếu ăn không vô thì tuyệt đối sẽ không để Nguyên giới của mình liên lụy vào.

Tu Thần bước xuống giường, khoác một chiếc áo khoác, đưa mắt nhìn con rối đứng cạnh góc tường rồi nhíu mày.

Hắn vẫn cảm thấy không thoải mái lắm, thế là dứt khoát thu cả thân xác của con rối về. Dù sao tạo ra một Tu Thần khác cũng không tốn bao nhiêu thời gian, hơn nữa phỏng chừng về sau sẽ ít khi dùng đến chiêu này.

Về sau, có khả năng Tu Thần sẽ đối phó trực tiếp với các đại năng Nguyên giới. Hắn vẫn thích cảm giác làm việc trong Lĩnh Vực Vô Địch của mình hơn, thích làm gì thì làm, mọi thứ đều trong tầm khống chế.

Cho dù hắn có cải tạo lại thân thể, thu được sức mạnh hùng hậu, đầu đội trời chân đạp đất cũng không thể vượt qua cấp bậc sinh linh chi lực hiện tại của bản thân, như thế vẫn sẽ bị giết chết hoặc cầm tù.

Loại chuyện ngu xuẩn này Tu Thần tuyệt đối sẽ không làm.

An toàn mới hợp lý nhất! Hắn muốn ngăn chặn hết tất thảy những nhân tố khiến mình bị người ta giết chết hoặc phong ấn cầm tù.

Thực ra nếu nói đến cẩn thận thì Tu Thần mới là người cẩn thận nhất.

Từ sau khi thức tỉnh hệ thống, hắn căn bản không rời khỏi Lĩnh Vực Vô Địch của mình nửa bước, thậm chí trong phạm vi trăm mét quanh ranh giới của Lĩnh Vực Vô Địch hắn cũng không đi.

Hắn lo lắng mình không cần thận sẽ bước qua ranh giới…

"Sợ hãi quá thì chẳng còn thú vị gì nữa, xem ra phải thêm liều cho bọn họ…"

Tu Thần duỗi lưng, mang theo nụ cười đầy hứng thú đi về phía cửa.



Sau khi Chú Ly về Bắc Lý giới, y để thuộc hạ tự trở về còn mình thì đi đến một nơi trong sơn cốc.

Bên trong sơn cốc có một hồ nước, trên mặt hồ có một nam tử tóc bạc mặt hồng hào đang ngồi trên đồ đoàn, trong tay cầm cần câu.

"Đại nhân."

Chú Ly đi đến phía sau nam tử, cung kính chào hỏi.

Nam tử đáp một tiếng, sau đó tiếp tục thả câu.

Chú Ly cứ đứng như vậy không nhúc nhích, cũng không nói một tiếng nào.

Chốc lát sau, chiếc phao đột nhiên khẽ rung lên, tròng mắt màu trắng của nam tử đột nhiên lóe sáng sau đó lão dùng hai tay nắm lấy cần câu rồi nhấc lên.

Trống trơn, chẳng câu được tí gì.

"Lại chạy rồi, tiếc quá." Nam tử thở dài một tiếng, lắc đầu thất vọng.

Chú Ly ở đằng sau khẽ run rẩy khóe miệng.

Y không thể hiểu nổi hành vi của nam tử này.

Rõ ràng lão đã có thủ đoạn thông thiên nhưng vì sao vẫn muốn chơi trò câu cá này, hơn nữa chẳng thèm dùng năng lực mà cứ cứng đầu muốn tự sức câu cá.

Y không có đủ kiên nhẫn và hứng thú để làm việc đó.

Cần câu trong tay nam tử biến mất không thấy tăm hơi, sau đó lão chậm rãi nhìn Chú Ly ở phía sau lưng, cười hỏi: “Làm sao? Nhìn dáng vẻ của ngươi hình như không đánh nhau?"

Chú Ly nghiêm mặt, vội vàng trả lời: "Lần này vốn không phải thời cơ ra tay, thuộc hạ chỉ muốn xem thử tu vi của Tu Thần ra sao mà thôi. Vô Thần và Trường Sinh cũng nghĩ giống thuộc hạ, không ai ra tay cả."

Nam tử khẽ vuốt cằm, hiển nhiên hết thảy đều nằm trong suy đoán của lão.

Nam tử ngồi xổm rửa tay bên hồ nước.

"Thực lực của tên Tu Thần kia như thế nào?" Nam tử hỏi.

"Năng lực sinh linh của hắn chắc khoảng giữa cấp hai và cấp ba, phỏng chừng cũng sắp đột phá lên cấp ba rồi." Chú Ly trả lời.

Nam tử khẽ gật đầu, bỗng nhiên cười nói: "Ngươi cảm thấy rốt cuộc hắn có phải là người mang theo hệ thống át chủ bài của Qua Thiên năm đó không?"

"Thuộc hạ không biết." Chú Ly lắc đầu đáp.

"Vừa rồi mấy người các ngươi chạm mặt, có mấy giới cũng đang âm thầm quan sát nhưng chỉ người Thần Vũ giới là không thấy, điều này có hơi kỳ quặc." Nam tử lẩm bẩm, cảm thấy hơi kỳ lạ.

"Bọn họ sợ bị bại lộ sao?" Chú Ly hỏi.

Nam tử lắc đầu, nói với vẻ không chắc chắn: "Ta cũng không rõ. Tên Tu Thần này thật thú vị, hình như hắn đã đoán ra các ngươi không dám ra tay."

Đâu chỉ mỗi thú vị không!

Hắn quả thực điên cuồng không giới hạn!

Cả đời Chú Ly chưa từng gặp phải người nào ngang ngược và phách lối như Tu Thần.

Giờ Chú Ly nghĩ đến dáng vẻ và lời nói ban nãy của Tu Thần là lại nhịn không được muốn nổi giận

"Đại nhân, tiếp theo chúng ta phải làm gì? Trước mắt các giới khác dường như đều đang quan sát, chờ người khác ra tay trước." Chú Ly cau mày hỏi.

Nam tử cười ha ha, từ từ đứng dậy vẩy nước trên tay, lão nói: "Không cần phải vội, có người còn gấp gáp hơn chúng ta nhiều, cứ chờ xem đã, trò vui sẽ diễn ra ngay thôi."






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch