Chương 373: Tượng đá ở miếu thờ lại hiện ra! Chín mắt tám cánh tay bảy chân!
"Tìm ta?"
Mục Ngưng Sương ngẩn người, chợt ngẩng đầu nhìn theo tầm mắt của Tu Thần.
Chỉ thấy phía trên bầu trời, mây đỏ bắt đầu tụ lại nhanh chóng, vô số tia sấm sét màu đen lóe ra, một luồng khí tức hủy diệt vô cùng cường đại truyền tới.
Mục Ngưng Sưng quả thật quen loại khí tức này đến mức không thể nào quen hơn được nữa!
Lúc trước, nàng đã bị khí tức này giam cầm không biết bao nhiêu năm, hơn nữa, con mắt trong bàn tay sau này cũng mang theo khí tức ấy!
Quả thực là tới tìm Mục Ngưng Sương.
Sắc mặt Mục Ngưng Sương hơi tái nhợt, ánh mắt toát ra nỗi sợ hãi, nàng kéo cánh tay Tu Thần theo bản năng.
Tu Thần mỉm cười, vỗ nhẹ lên mu bàn tay Mục Ngưng Sương rồi nói: "Không sao, ở miếu Thiên Thần này, không người nào ở Chư Thiên Vạn Giới có thể làm ngươi bị thương."
Nghe được lời này của Tu Thần, vẻ sợ hãi trên mặt Mục Ngưng Sương vơi bớt, nhưng ánh mắt vẫn vô cùng lo lắng và hoảng hốt.
Lần trước Tu Thần đánh đối phương chạy mất, lần này chắc hẳn đã có sự chuẩn bị hoặc là nói có đủ tự tin để đối phó với Tu Thần, nên mới giáng xuống một lần nữa. Vậy có làm liên lụy tới Tu Thần hay không?
Đây mới là điều khiến Mục Ngưng Sương lo lắng nhất.
"Ầm ầm..."
Tiếng nổ rung trời lở đất, mây đỏ cuồn cuộn như nước lũ từ trên chín tầng trời ùn ùn ép xuống thật nhanh.
"Ở địa bàn của ta, đừng có làm mấy thứ màu mè này." Tu Thần cười lạnh một tiếng, hơi động ngón trở.
"Xì..."
Chỉ thấy rừng mây đỏ đang cuồn cuộn che lấp cả mặt trời kia lập tức hóa thành khí. Chỉ trong nháy mắt, bầu trời lấy lại vẻ trong xanh, sau đó một điểm đen xuất hiện lẻ loi giữa trời cao.
Đó là một con yêu quái.
Một con yêu quái khiến cho Tu Thần phải tỏ ra kinh ngạc.
Từ sau khi Tu Thần nhận được Lĩnh Vực Vô Địch cho đến nay, đã có rất ít chuyện có thể khiến hắn kinh hãi như vậy.
Yêu quái này đối với Tu Thần mà nói, rất xa lạ, nhưng cũng rất quen thuộc.
Chín mắt, tám tay, bảy chân!
Rất quen thuộc, nhưng lại không nghĩ ra được đã từng thấy ở nơi nào?
Tượng đá thờ bên trong miếu Thiên Thần, đỉnh núi Thiên Tử, sơn mạch Thiên Loan, Thiên Nguyên đại lục, có tạo hình giống vậy!
Lúc đầu Tu Thần còn tưởng rằng đó là một bức tượng đá do Thiên Nguyên Tử tiện tay làm ra mà thôi. Hơn nữa lúc trước hắn phá hủy bàn tay khổng lồ che trời do tượng đá tạo ra, đã chứng minh bàn tay đó đến từ U Minh giới, bởi vậy hắn hoàn toàn không để ý, cũng không truy xét chuyện này nữa.
Hơn nữa khi ấy gặp Thiên Nguyên Tử, hai người cũng hoàn toàn không nói đến vấn đề tượng đá này.
Thế nhưng ai ngờ, hôm nay nó lại xuất hiện ở đây, hơn nữa còn là một thể sinh mệnh sống sờ sờ nữa.
Đối phương là một hóa thân, có tu vi không tính là cao, Thánh Thiên cảnh.
"Cút xuống đây."
Tu Thần nhíu chặt mày, khẽ quát một tiếng.
Toàn thân của quái vật chín mắt đó lập tức run rẩy trong không trung, sau đó cơ thể nhanh chóng rơi xuống đỉnh núi như một ngôi sao băng, mang theo một đuôi lửa thật dài, vô cùng bắt mắt giữa bầu trời xanh thẳm và trong veo.
"Ặc á..."
Một tiếng kêu thảm thiết kèm theo đuôi lửa rơi xuống với tốc độ nhanh kia truyền vào lỗ tai của hai người Tu Thần.
"Uỳnh..."
Cú va chạm dữ dội khiến mặt đất bốc lên một màn bụi, sau đó lại chìm xuống trong nháy mắt.
Mục Ngưng Sương nhìn quái vật chín mắt trước mặt, vẻ mặt có chút ghê tởm, nàng nghiêng đầu qua một bên.
Thực sự là xấu quá đi mất!
Ở trên tượng đá thì còn đỡ hơn một chút, chỉ thấy vô cùng tà ác và ngang ngược mà thôi. Nhưng người thật lại vô cùng kỳ dị và xấu xí, bên ngoài cơ thể bao phủ bởi một lớp vảy màu đỏ, khe hở giữa các lớp vảy ứa ra chất lỏng màu vàng, cũng không biết là thứ gì nữa.
Chín mắt, tám tay và bảy chân thoạt nhìn không được nhịp nhàng cho lắm, nói nó là yêu quái, nhưng lại có hình dáng của nhân loại, nói là nhân loại thì cũng không giống, dù sao cũng chính là một con dị thú bất thường.
Tu Thần đọc ký ức của đối phương, nhưng chẳng có gì hết, hiển nhiên đã bị bản thể xóa mất rồi.
Tuy người này không phải là con mắt trong bàn tay lúc trước, nhưng từ khí tức có thể nhìn ra được, đây chính là cùng một người, hoặc là nói cùng là một loại, đều là quái vật.
Quái vật chín mắt ngồi co quắp dưới mặt đất, nhìn Tu Thần với vẻ ngơ ngác, chín con mắt đó lại không chớp cùng một lúc, thoạt nhìn có chút rợn người.
"Có thể nói chuyện không?" Tu Thần hỏi.
Chín con mắt sắp che kín cả gương mặt, chỉ chừa lại một cái miệng nho nhỏ, nứt nẻ và quắt queo, cảm giác giống như một cái lạp xưởng nhỏ treo trên mặt vậy, nhìn thế nào cũng thấy quái dị.
Quái vật chín mắt gật đầu.
"Tới từ đâu?" Tu Thần hỏi.
"Tới bắt nàng ta về." Quái vật chín mắt trực tiếp chỉ về phía Mục Ngưng Sương.
Giọng nói the thé chói tai, làm tai người nghe được không thoải mái.
Tóm lại, người này từ đầu đến đuôi không giống thứ có thể khiến người nhìn dễ chịu.
Mục Ngưng Sương hơi quay đầu lại nhìn quái vật chín mắt, nhất thời da gà toàn thân đều nổi lên, nàng lập tức quay đầu lại.
Nàng thực sự không chịu nổi hình dạng của người này, thật khiến người ta phát buồn nôn. Đặc biệt là chín con mắt đó, nàng chỉ nhìn thoáng qua thôi cũng sinh ra chứng sợ lỗ.
"Ta biết ngươi tới bắt nàng ấy về, ta hỏi ngươi từ đâu tới? Cách ăn mặc này của ngươi, có vẻ như rất hiếm thấy." Tu Thần híp mắt, lại cẩn thận đánh giá quái vật trước mặt một chút.
...
Trong Chư Thiên Vạn Giới, hiển nhiên cũng có quái vật, nhưng Tu Thần vẫn chưa từng nghe nói loại nào giống như quái vật chín mắt này, cũng chưa từng thấy qua trong ký ức của người khác.
Hơn nữa, rõ ràng người này có liên quan đến thân thế của Mục Ngưng Sương, Tu Thần vẫn chưa chưa biết gì về chuyện nàng, đây là một điều bí ẩn, chỉ biết nàng bị giam ở luyện ngục hư vô vô số năm, sau đó đột nhiên từ Tử giới rơi xuống đây.
"Không biết, ta chỉ biết nhiệm vụ của ta chính là bắt nàng ta về." Quái vật chín mắt lắc đầu nói.
"Ngươi đừng lắc đầu, chín con mắt đó làm ta hoa mắt, còn lắc đầu ta sẽ móc tròng mắt ngươi ra đấy." Tu Thần nhíu mày rồi nói.
...
Nghe thấy lời này của Tu Thần, quái vật chín mắt lập tức nhắm tám con mắt của mình lại, sau đó chỉ mở một mắt.
Tu Thần cũng không tra ra được gì từ trong kí ức của người này, tin tức nhận được cũng chính là bắt Mục Ngưng Sương đi, thậm chí điều buồn cười chính là ngay cả bắt nàng đến nơi nào cũng chẳng có luôn, dù sao chỉ là mang khỏi Tử giới.
Xem ra bản thể của người này vô cùng cẩn thận và dè chừng. Bình thường tuy những hóa thân không có ký ức đầy đủ, nhưng ít nhất cũng sẽ mang theo khá nhiều ký ức có liên quan đến bối cảnh và nhiệm vụ, cùng nhân vật liên quan.
Nhưng người này thì ngược lại, chẳng có gì hết, chỉ có một mệnh lệnh - bắt Mục Ngưng Sương!
Rốt cuộc đối phương đang sợ hãi điều gì?
Vãng Sinh Chuyển Hồn đối với những người khác mà nói, chính là năng lực mà phải đạt đến Phệ Thiên Hành Giả cấp năm mới có thể nắm giữ.
Cấp năm là khái niệm gì?
Đám người Vô Thần đều không khả năng đạt đến được!
Chẳng lẽ là do một đại lão cổ xưa nào đó phái xuống? Biết Tu Thần có thể nhìn thấy kiếp trước và kiếp này của người khác, nên cố ý xóa đi ký ức của hóa thân?
Vấn đề này thật sự khó mà lý giải nổi.
Phệ Thiên Hành Giả cấp năm, ngươi lại cho một hóa thân Thánh Thiên cảnh xuống đây, không phải là đang đùa giỡn sao?
Tu Thần nhìn quái vật chín mắt, hơi híp mắt lại.
Hiện giờ Tử giới đang bị tước giới vị và lưu đày, không có sự cho phép của Tu Thần, ông giời cũng không vào được, càng đừng nói đến chuyện cướp người đi. Đối phương tiến được vào Tử giới này hiển nhiên là do hắn cho phép.
Hiện giờ, điều khiến hắn có chút không nghĩ ra được chính là tại sao lại sai một hóa thân tới chịu chết? Lẽ nào bản thể đang ở ngoài thế giới hư vô? Đợi mình tò mò mà chạy ra, rồi sau đó tóm cả hắn và Mục Ngưng Sương?