Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 375: Thế giới bên ngoài? Thiệt thòi lớn!

Chương 375: Thế giới bên ngoài? Thiệt thòi lớn!

Lúc Tu Thần trở lại miếu Thiên Thần, Mục Ngưng Sương vẫn lộ ra vẻ mặt lo lắng không thôi, nhìn thấy hắn trở về rồi mới đứng dậy hỏi:

"Sao rồi?"

Tu Thần cười nói: "Ta đập bể rồi, còn tưởng bản thể ở bên ngoài, ai dè vẫn chỉ là một đạo thần niệm nhập vào trong tượng đá mà thôi."

Dứt lời, Tu Thần xòe bàn tay ra, một vật chất màu đen đang trôi lơ lửng trong lòng bàn tay hắn.

Đây là bản thể thần niệm của tượng đá, dĩ nhiên Tu Thần muốn thu lại, giống như lúc trước hắn bắt lấy thần niệm hạ xuống Hải Đô Tử giới của Vô Thần vậy, thứ này là một món đồ đại bổ.

Hắn ném thẳng nó vào trong miệng, thấy Mục Ngưng Sương trợn cả mắt lên.

"Ngươi ăn nó làm gì vậy? Nhìn nó buồn nôn lắm." Mục Ngưng Sương vội vàng nhấc ấm trà rót cho Tu Thần một tách rồi đưa cho hắn.

Tu Thần cười ha ha, uống một ngụm trà rồi nói: "Không sao, thứ này chẳng có vị gì, chỉ hơi buồn nôn mà thôi."

Từ âm thanh nhắc nhở của hệ thống, Tu Thần đại khái có thể đánh giá bản thể của thứ kia có tu vi cấp độ bao nhiêu. Sinh linh chi lực thu hoạch được nhiều gấp đôi so với lúc nuốt thần niệm của Vô Thần, nó hẳn là một Phệ Thiên Hành Giả cấp ba.

"Rốt cuộc tên kia là ai? Ngươi có đáp án không?" Mục Ngưng Sương nhận tách trà Tu Thần đưa, đặt nhẹ lên bàn.

Tu Thần lắc đầu.

Một tia thần niệm kia không có bao nhiêu tin tức giá trị, nó đã sống nhờ trong vùng hư vô rất nhiều năm rồi, vẫn luôn ngủ say, gần đây mới có thần niệm bám thân, mục đích chính là bắt Mục Ngưng Sương về.

Bây giờ Tu Thần chỉ biết đối phương muốn mắt Mục Ngưng Sương về một nơi gọi là vãng sinh chi cảnh, những thứ khác thì không biết.

Mục Ngưng Sương có hơi thất vọng, nàng vô cùng để ý đến thân thế của mình. Nàng chẳng biết gì về bản thân, chỉ nhớ một cái tên, mặc dù về sau nàng vẫn cứ đi theo bên cạnh Tu Thần nhưng ngay cả quá khứ của mình cũng không biết khiến nàng cảm thấy mình không phải là một người hoàn chỉnh.

Tu Thần nhìn thấy vẻ mất mát trên mặt Mục Ngưng Sương, hắn mỉm cười vỗ vỗ đầu nàng và bảo: "Không sao đâu, thân phận thôi mà, sau này tự nhiên sẽ biết. Cứ cho là về sau không tra ra được gì cũng đâu ảnh hướng đến cuộc sống bây giờ của ngươi? Từ lúc ngươi lạc vào Thiên Khôn Tử giới, cuộc đời mới của ngươi đã bắt đầu, không cần để ý quá nhiều đến quá khứ của mình như thế nào đâu."

Mục Ngưng Sương khẽ ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú với nụ cười mỉm của Tu Thần, ánh mắt nàng đột nhiên có hơi lảng tránh. Nàng khẽ gật đầu đáp: "Vâng công tử, ta biết rồi."

Tu Thần lại vỗ vỗ bả vai Mục Ngưng Sương, sau đó đi lại chiếc ghế của mình, nằm xuống rồi nói: "Ta hơi đói rồi, ngươi đi nấu cho ta một bát mì thịt rồng đi, cho cay chút."

"Vâng, ta đi nấu ngay đây." Mục Ngưng Sương nở nụ cười xinh đẹp, quay người rời đi.

Sau khi Mục Ngưng Sương rời đi rồi, vẻ mặt Tu Thần dần dần trở nên nghiêm túc.

Kỳ quặc.

Tượng đá chín mắt kia vô cùng kỳ quặc.

Vừa rồi khi nuốt thần niệm của nó, hắn chỉ thu được sinh linh chi lực! Không có điểm lĩnh vực!

Từ trước đến nay, sinh linh chi lực là điểm kinh nghiệm, mà kèm theo đó chính là điểm Lĩnh Vực Vô Địch với một tỷ lệ nhất định.

Nhưng vừa rồi khi hắn cắn nuốt tia thần niệm kia lại không nhận được điểm lĩnh vực tương ứng.

Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống này.

"Không có nguyên do gì à?" Tu Thần hỏi.

Dĩ nhiên là hắn đang hỏi hệ thống.

[Điều này đã vượt qua phạm vi hiểu biết của ta, hoặc nên nói lúc tích điểm chế tạo chưa lưu phần tri thức này vào kho dữ liệu tri thức của hệ thống.] Hệ thống trả lời.

Tu Thần híp híp mắt.

"Thế giới bên ngoài sao? Liệu có một tích điểm khác hay không?" Tu Thần hỏi.

[Trong kho tri thức của ta có một vùng tối, hiện giờ quyền hạn chưa mở. Chắc phải đợi đến lúc ngài lên cấp chín mới mở ra được, có lẽ bên trong có đáp án mà ngài muốn.] Hệ thống đáp.

"Ngươi đang đùa ta à? Cấp chín? Giờ ta mới cấp tám, còn bao lâu mới lên được?" Tu Thần câm nín nói.

Sao lại còn xuất hiện một sự vật không rõ nữa? Chẳng lẽ thực sự có thế giới bên ngoài sao? Một Chư Thiên Vạn Giới khác à?

Tu Thần tỏ vẻ chuyện này không vui chút nào cả.

Nếu thật sự tồn tại thế giới bên ngoài thì tích điểm kia cũng chuyển thế làm người rồi.

Đến lúc đó hắn ta chạm mặt với Tu Thần, cả hai người đều mang Lĩnh Vực Vô Địch thì tính kiểu gì đây?

Ai thắng ai?

Chỉ cần có đủ điểm lĩnh vực là có thể cắn nuốt Lĩnh Vực Vô Địch của đối phương, đánh đấm như thế nào?

Vô địch đánh vô địch à?

Hơn nữa nếu bản thể của tượng đá này là người của thế giới bên ngoài thật thì cảm giác đối phương còn trâu bò hơn cả Chư Thiên Vạn Giới! Hắn ta cũng xâm lấn sang tận đây rồi.

[Chắc không phải đâu.] Hệ thống đáp lời.

"Tích điểm hóa thành chín đại Nguyên giới, dẫn xuất ra Chư Thiên Vạn Giới, lúc tích điểm kia đang tích điểm thì xung quanh nó là gì? Chẳng nhẽ là mấy tích điểm tụ tập lại một chỗ cùng nhau sinh hoạt, sau đó phát hiện chung sống không nổi nên tách ra à?" Tu Thần liên tưởng rồi hỏi.

Đột nhiên hắn cảm thấy vô cùng hứng thú với vấn đề này.

Mọi chuyện luôn có điểm khởi đầu mà?

Điểm khởi đầu của Chư Thiên Vạn Giới chính là tích điểm, vậy khởi đầu của tích điểm là gì? Ai đã sáng tạo ra tích điểm?

Đây là một vấn đề vô cùng huyền bí.

Hệ thống: […]

Vấn đề của Tu Thần đã hoàn toàn vượt qua phạm vi hiểu biết của hệ thống, nó chẳng đáp lại được câu nào.

Nó xuất hiện là do tích điểm trước chuẩn bị cho Tu Thần, tri thức chứa đựng bên trong cũng là tư liệu của ý chí tích điểm. Thoát khỏi phạm vi tư liệu đó thì nó không giúp được gì, có khi ngay cả bản thân tích điểm đời trước cũng không biết.

[Thông qua khí tức vừa rồi mà phán đoán, bản thể của đối phương có lẽ còn ở trong Chư Thiên Vạn Giới, bị hạn chế bởi pháp tắc của Nguyên giới.] Hệ thống nói.

Tu Thần nhướng mày, chợt cười bảo: "Thôi, không thảo luận vấn đề này nữa, dù sao cũng không có kết quả, chỉ cần bản thể của hắn ta dám đánh tới thì mọi chuyện đều dễ xử lý, hết thảy rồi sẽ tra ra manh mối thôi."

[Đúng vậy, trong Lĩnh Vực Vô Địch, ngài không gì không biết, chỉ cần không dạo chơi bên ngoài thì sẽ không sao.] Hệ thống cũng tán thành.

Thực ra nó vẫn hơi bận tâm chuyện Tu Thần đi ra ngoài dạo chơi, bởi vì giờ hắn đã có thể cải tạo thân thể của mình sau đó thu hoạch được tu vi thực sự, trực tiếp leo lên đỉnh cao.

Nhưng đối với hệ thống mà nói, có lợi hại hơn nữa mà không vô địch thì cũng chỉ là đám tay chân thôi, ở bên trong Lĩnh Vực Vô Địch mới an toàn nhất.

"Ngươi nghĩ ta sẽ đi ra ngoài à?" Tu Thần buồn cười hỏi.

[Nhìn từ đầu đến giờ thì ngài vẫn rất thận trọng.] Hệ thống khen.

Tu Thần cười ha ha, hắn không thận trọng, hắn chỉ tùy tiện thôi.

Một người vừa thích rong chơi lại vô cùng tùy tiện.

Hắn chơi đùa trong Lĩnh Vực Vô Địch của mình, muốn chơi gì thì chơi cái đó.

Nhưng nếu ngươi bảo hắn ra ngoài chơi thì xin lỗi nhé, hắn không làm được.

Hắn đã quen khống chế hết thảy mọi thứ, sự sống chết của bất kỳ sinh vật nào được quyết định chỉ trong một thoáng suy nghĩ. Ngươi bảo hắn ra ngoài đối mặt với một khu vực hoàn toàn chưa hiểu biết gì à, đó là chuyện không có khả năng.

Đấy gọi là đi tìm chết.

Làm người có thể gây chuyện nhưng không thể đi tìm đường chết.

"Haizz, chỉ tiếc cho nhiều sinh linh chi lực như vậy, vốn có thể đổi lấy rất nhiều điểm lĩnh vực, kết quả lại chẳng có gì. Vì đối phó nó, ta đã dùng hết sinh linh chi lực mà đám Nhuế Nhuế và Sở Nguyệt thu thập trong thời gian gần đây rồi." Tu Thần lắc đầu nói với vẻ tiếc nuối.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch