Hiện giờ, phạm vi mười vạn dặm bên ngoài Thiên Khôn Tử giới đã bị Lĩnh Vực Vô Địch của Tu Thần bao phủ, song toàn bộ Tử giới vẫn chuyển động theo dòng chảy hư vô giống như các Tử giới khác.
Chuyện Tu Thần đánh nhau với tượng đá kia không có ai phát hiện cả, bởi vì khi đó cả khu vực đã nằm trong Lĩnh Vực Vô Địch của Tu Thần, bị hắn che giấu toàn bộ.
Hắn muốn để mấy Tử giới này liên tục lưu vong trong vùng hư vô, muốn tất cả những người ngấp nghé nó cảm thấy nguy hiểm và áp lực.
Nếu bọn chúng không ra tay thì sẽ không có cơ hội nữa!
Đợi đến khi đám Tử giới lưu vong này tiến vào trong vực sâu hư vô thì muốn tìm lại cũng khó như lên trời.
Sau khi Tu Thần ăn xong bát mì thịt rồng Mục Ngưng Sương nấu, hắn tiến vào Nguyên giới.
Bây giờ Lĩnh Vực Vô Địch của hắn đã bao trùm một phần trăm khu vực Nguyên giới.
Một phần trăm của Nguyên giới lớn bao nhiêu?
Xấp xỉ mười Thiên Khôn Tử giới, mười nghìn Thiên Nguyên đại lục.
Diện tích một phần trăm của Nguyên giới còn rộng lớn hơn toàn bộ diện tích Tử giới dưới trướng cộng lại, có thể thấy toàn bộ diện tích Nguyên giới rốt cuộc lớn như thế nào.
Mặc dù không gian cấp bậc của Nguyên giới và Tử giới khác nhau nhưng phép tính diện tích lại giống, một mét vuông của hai giới được tính bằng nhau.
Lúc trước sau khi Vô Thần tước giới vị, nơi Tu Thần xâm lấn ở Nguyên giới vẫn còn là một góc vắng vẻ.
Đó là một mảnh đất lạnh giá, khắp nơi đều đóng băng.
Trên khu vực này có một tỷ sinh linh sinh sống, toàn bộ đều là yêu quái.
Bên trong Nguyên giới, nhân loại và yêu quái phân chia thành khu vực riêng, sinh sống trong các khu vực không liên quan đến nhau.
Nhân loại vẫn đứng đầu như trước, chiếm cứ lấy khu vực cực thuận lợi còn yêu quái thì sống quần cư ở nơi có hoàn cảnh khá khắc nghiệt.
Trong Phù Tiên giới, yêu quái mạnh mẽ nhất chính là Thiên Thọ Lão Quy, sau đó là Hải Đô Vân Long của gia tộc Hải Đô, những tên khác thì chẳng ra đâu vào đâu.
Vô Thần cho một gia tộc yêu quái khống chế ba Tử giới đều vì Thiên Thọ Lão Quy cả. Nếu không có lão thì căn bản gia tộc Hải Đô không có khả năng xuất hiện trên vũ đài lịch sử, đạt được những lợi ích lóa mắt, khiến vô số yêu tộc ghen ghét đố kị.
Hiện tại Tu Thần đang đứng trong lãnh địa của gia tộc Bạch Hồ. Hơi thở huyết mạch trên người gia tộc Bạch Hồ có hơi giống Phần Vũ, chắc là cùng một mạch. Song bất kể là địa vị hay tu vi của đám Phần Vũ đều có đẳng cấp khác hoàn toàn với gia tộc Bạch Hồ ở Nguyên giới.
Gia tộc Bạch Hồ cần truyền thừa, bạch hồ nhỏ vừa ra đời đã có tu vi Thần Thông cảnh, ở trong Tản giới, một con yêu quái có tu vi Thần Thông cảnh đã xem như cực kỳ lợi hại rồi.
Nhưng điểm xuất phát này không giống nhau, đấy là chưa nói đến điểm cuối cùng, tu vi của tộc trưởng gia tộc Bạch Hồ cũng chỉ đến Thần Vũ cảnh.
Tu Thần dò xét một hồi, phát hiện đám Kinh Như Tuyết không có một ai ở biên cảnh cực Bắc, giống như bọn họ đã bàn bạc tất cả đều sẽ chạy ra khỏi Lĩnh Vực Vô Địch của Tu Thần vậy.
Song điều này cũng không khiến Tu Thần quá bất ngờ, dù sao trong phạm vi này, lợi hại nhất chính là Thần Vũ cảnh. Hắn cho bọn họ tu vi Thiên Tôn cảnh, dĩ nhiên bọn họ không muốn ở chỗ này bắt nạt kẻ yếu mà phải chạy tới lãnh địa của nhân loại để gieo họa cho chúng sinh rồi.
Tu Thần lắc mình một cái, chốc lát sau hắn đã xuất hiện trong một khe nứt khổng lồ.
Khe nứt này do núi băng lún xuống tạo thành, kéo dài vạn dặm, rộng chừng nghìn trượng, sâu vạn trượng. Sống trong khe rãnh này chính là gia tộc Bạch Hồ.
Hai bên vách đá của khe rãnh có rất nhiều động phủ, gia tộc Bạch Hồ sống trong đó.
Tu Thần chầm chậm dạo bước trong gia tộc Bạch Hồ, chẳng ai nhìn thấy hắn, giống như hắn tàng hình vậy.
"Đánh chết nó! Đánh chết thứ tạp chủng này đi!"
Trong một sân băng rộng lớn, một đám bạch hồ loắt choắt mặt mũi đầy hăng hái đang túm tụm lại một chỗ, vung tay vung chân đấm đá một bạch hồ nhỏ đang ôm đầu ngã dưới đất.
Tu Thần dừng bước, nhìn thằng nhóc ngã trên mặt đất kia.
Tính theo tuổi tác của yêu quái, nó cùng lắm chỉ tương đương với nhân loại mười tuổi, nhưng tính theo tuổi tác của nhân loại thì nó đã sinh ra ở thế giới này hơn năm mươi năm rồi.
Trí thông minh của yêu quái phát triển khá chậm, bởi vì tuổi thọ của yêu quái dài hơn nhân loại rất nhiều, năm mươi năm chỉ tương đương với mười năm của nhân loại.
Bạch Hồ nhỏ bị đánh đập này khác với đám nhóc bên cạnh, trong cơ thể nó có một nửa dòng máu của Bạch Hồ, một nửa còn lại là nhân loại.
Người và Hồ Yêu kết hợp sinh ra một thằng bé nửa người nửa yêu.
Trong khắp gia tộc Bạch Hồ cũng chỉ có mỗi mình nó ngoại lệ.
Tu Thần đọc toàn bộ ký ức của tất cả mọi người trong gia tộc Bạch Hồ sau đó mới biết thân thế của thằng bé này.
Rất bi thảm.
Mẫu thân là Hồ Yêu, phụ thân là người thừa kế trong một gia tộc nhân loại, sau đó là một màn yêu nhau lắm cắn nhau đau đầy bi kịch, cuối cùng kết nghĩa vợ chồng.
Nhưng người và yêu không thể sống chung, toàn bộ Phù Tiên giới cực kỳ hiểu rõ điểm này, mặc dù không có lệnh cấm rõ ràng nhưng cho tới nay mọi người đều ngầm thừa nhận.
Không phải tộc ta ắt nghĩ khác trong lòng, đây là suy nghĩ chung mà tất cả các sinh vật trong Nguyên giới đều nhất trí.
Nhân hồ nhỏ này tên là Bạch Vũ. Phụ thân nó vì muốn chứng minh nhân loại và yêu quái có thể sống chung dưới một mái nhà thế là vứt bỏ quyền thừa kế gia tộc, theo mẫu thân của Bạch Vũ tới lãnh địa của gia tộc Bạch Hồ ở biên cảnh cực Bắc.
Sau đó, y bị giết.
Bị giết ngay tại trận, mặc kệ mẫu thân Bạch Vũ giải thích và cầu xin như thế nào cũng vô dụng, hộ pháp của gia tộc Bạch Hồ chẳng thèm để ý tới, trực tiếp giết thẳng tay.
Sau đó, mẫu thân Bạch Vũ phát điên, mà khi đó Bạch Vũ mới có trí thông minh của đứa bé năm tuổi vốn cũng suýt bị giết nhưng tộc trưởng gia tộc Bạch Hồ cảm thấy trong cơ thể nó cũng chảy một nửa dòng máu Bạch Hồ nên giữ nó ở lại chăm sóc cho mẫu thân đã nổi điên.
Một người điên và một đứa bé nửa người nửa yêu sống ở chỗ này đến giờ.
Mỗi ngày khi Bạch Vũ đi tìm thuốc chữa bệnh cho mẫu thân đều bị những tên nhóc Bạch Hồ khác bắt nạt.
Vì chỉ có nửa dòng máu yêu quái nên nó không có được truyền thừa, tu vi bây giờ chỉ vẻn vẹn đến Linh Hải cảnh mà thôi.
Đám nhóc con kia mỗi lần ra tay đều có chừng mực, bọn chúng chỉ muốn dạy dỗ và làm nhục chứ không phải muốn giết nó, nếu không với thực lực truyền thừa của bọn chúng thì không biết Bạch Vũ đã sớm chết bao nhiêu lần.
Bạch Vũ ôm đầu nằm rạp dưới đất.
Đám Bạch Hồ choai choai tương đương với Thần Thông cảnh kia vung tay vung chân đánh Bạch Vũ khiến nó đau đớn khôn cùng nhưng ngay cả một tiếng kêu cũng không chịu phát ra.
"Thôi thôi được rồi, đừng đánh nữa, đánh nữa nó chết đấy." Một nhóc Bạch Hồ đột nhiên kêu lên, kéo đám người ra.
Nhóc Bạch Hồ này trông rất xinh đẹp, toàn thân trắng như tuyết, đôi mắt màu hồng, là một bé gái.
Địa vị của cô bé hình như rất cao, mới lên tiếng ngăn cản mà đám Bạch Hồ choai choai khác đã lập tức dừng tay.
Bạch Vũ cả người chồng chất vết thương, chật vật bò dậy, run rẩy ôm lấy cánh tay mình, ngẩng đầu nhìn về phía bé gái kia.
Tu Thần híp mắt.
Ánh mắt thằng nhóc này có chút thú vị nha!
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nỗi thù hận sâu sắc như vậy.
Nỗi thù hận này không giống linh hồn ác oán của Sở Nguyệt, mà nó lớn dần theo thời gian, tức là được tích góp từng chút từng chút một, sau đó mới đạt đến mức độ hiện tại.
"Phụ thân ta nói, con của người và yêu chính là dị loại. Đây là lần cuối cùng ta khuyên ngươi, nếu ngươi không dẫn bà điên đó rời đi, lần tới ta sẽ móc mắt ngươi ra." Bé gái Bạch Hồ nói, nhìn chằm chằm Bạch Vũ với sắc mặt lạnh lùng.
Tu Thần nhướng mày.
Khá lắm, con bé này cũng là một nhân vật tàn nhẫn!