Chương 384: Miếu Thiên Thần các người đều là ma quỷ cả sao?
Thương Lan Lệnh nhìn sang Kinh Như Tuyết, trong lòng quả thật vô cùng rối rắm.
Khi tức của Tu Thần trên lệnh bài thật sự quá rõ ràng, ai cũng không thể mô phỏng được, điều này chứng tỏ rằng nữ tử này chính là người của Tu Thần.
Chuyện này cũng có thể giải thích được tất cả nghi hoặc từ trước đến giờ.
Giải thích được rằng tại sao Phù Tiên giới đột nhiên xuất hiện một nữ Thiên Tôn, tại sao nữ Thiên Tôn này lại có thủ đoạn khiến người ta phải kinh hoàng như thế, còn có thể tự tiện tự sát ngay trước mặt một cường giả Thần Vương.
Người ta là người của Tu Thần đấy!
Còn chuyện gì mà không thể làm được nữa?
“Đại nhân, hiện giờ có nên tiến vào Phù Tiên giới không?” Thương Lan Lệnh cười khổ hỏi.
Lão vẫn luôn cho rằng Vô Thần tước giới vị là vì muốn hạn chế Tu Thần trong Tử giới. Thật ra đó đúng là nguyên nhân mà Vô Thần ra tay tước giới vị.
Nhưng bây giờ xem ra, hình như Vô Thần đã thất bại.
Chín Tử giới của Phù Tiên giới đều bị mất một cách vô ích, đến bây giờ Tu Thần đã xâm nhập vào cả Phù Tiên giới, mọi chuyện Vô Thần làm đều thành toi công.
Chuyện này nếu để Vô Thần biết được, chẳng phải là muốn chọc y nổi giận đến hộc máu sao? Đúng là mất cả chì lẫn chài!
“Đúng.” Kinh Như Tuyết gật đầu nói.
Thương Lan Lệnh xoa thái dương đang căng lên đau đớn, hiện giờ lão có cảm giác đầu óc mình hơi mơ hồ, trong lòng loạn cào cào.
Sau khi Vô Thần tước giới vị, lão đã cho rằng Tu Thần sẽ bị vây khốn trong Tử giới không thể thoát ra được. Lão lập tức thu lại toàn bộ hành động, sợ bại lộ chuyện mình hợp tác với Tu Thần. Nhưng mọi chuyện đang xảy ra lại nói cho lão biết thật ra Tu Thần đã đến Nguyên giới.
Thế chẳng phải là Vô Thần sắp bị Tu Thần chỉnh chết luôn à?
“Vậy đại nhân bảo ngươi đến là có chuyện gì sao?” Thương Lan Lệnh hỏi.
“Tạo cơ hội để ta giết Thương Lan Thần Uy.” Kinh Như Tuyết nói.
“Giết ai?”
Mí mắt Thương Lan Lệnh giật giật, Kinh Như Tuyết vừa thốt ra lời này đã dọa lão hết hồn, hai mắt đều trợn to.
Thương Lan Thần Uy không chỉ là tộc trưởng tương lai duy nhất của tộc Thương Lan hiện nay, mà còn là đệ tử trên danh nghĩa của Vô Thần! Đồng thời y cũng chính là cháu trai ruột của lão, nếu lão thật sự giúp người ta giết y, vậy lỡ như cuối cùng Tu Thần thất bại dưới tay Vô Thần thì chẳng phải lão sẽ bị đóng đinh lên tấm bia tội ác của tộc Thương Lan sao?
“Ngươi đã nghe rất rõ rồi mà.” Kinh Như Tuyết thản nhiên nói.
Thương Lan Lệnh cười ngượng vài tiếng, lại xoa xoa mi tâm, nhìn Kinh Như Tuyết vẫn đứng đó như cũ, vội vàng nói: “Vị tiểu thư này, mời ngồi, mời ngồi.”
Hai người lần lượt ngồi xuống, Kinh Như Tuyết không nói lời nào.
Hiện giờ nàng đang chờ Thương Lan Lệnh cho nàng một đáp án.
Nếu như giúp thì tiếp tục thảo luận bàn bạc kế hoạch.
Nếu như không giúp thì lập tức giết Thương Lan Lệnh.
Chỉ đơn giản thô bạo thế thôi.
“Tiểu thư đến đây không bị ai phát hiện đấy chứ?” Thương Lan Lệnh cũng mơ hồ cảm nhận được tia sát ý như có như không trên người Kinh Như Tuyết.
Mặc dù lão gặp Tu Thần chưa được bao nhiêu lần nhưng cũng khá hiểu tính tình của hắn.
Đã lên thuyền giặc thì đừng mong xuống được.
Muốn xuống thuyền không làm nữa ấy hả? Thế thì Tu Thần sẽ trực tiếp dìm ngươi xuống đáy biển luôn.
Tu vi của Thương Lan Lệnh có nhỉnh hơn Thương Lan Thần Uy một chút, nhưng nếu hai người đánh nhau có lẽ gần mười năm cũng không thể phân được thắng bại. Nhưng Kinh Như Tuyết thì không giống vậy, trước đó nàng ta suýt chút nữa đã giết chết Thương Lan Thần Uy chỉ trong tích tắc.
Cho nên Thương Lan Lệnh biết bản thân tuyệt đối không phải là đối thủ của Kinh Như Tuyết. Nói cách khác, hiện tại không còn con đường nào khác để lựa chọn.
Đã bước lên thuyền của Tu Thần thì sẽ phải đi đến cùng.
“Trên người bọn ta có linh châu bảo hộ được thầy ban tặng, chỉ cần không sử dụng chân nguyên từ Thánh Vương cảnh trở lên thì bất kỳ ai cũng không thể phát hiện ra bọn ta.” Kinh Như Tuyết nói.
“Các người?”
Mí mắt Thương Lan Lệnh giật giật.
Thế là đâu phải chỉ một người? Còn những người khác nữa?
“Tiểu thư, thuộc hạ cả gan hỏi một câu, người vừa nói là bọn ta, vậy tu vi đều như nhau cả sao?” Thương Lan Lệnh cẩn thận hỏi.
Đây chính là một việc vô cùng quan trọng đối với lão.
Một Kinh Như Tuyết đã lợi hại đến thế, nếu như những người khác cũng có tu vi cấp bậc này, thậm chí là cao hơn, thì lão tuyệt đối có thể yên tâm mà giết chết cháu trai mình rồi.
“Đúng, như nhau cả.” Kinh Như Tuyết gật đầu nói.
Mặc dù trong lòng Thương Lan Lệnh đã suy đoán được đại khái nhưng nhìn thấy Kinh Như Tuyết gật đầu vẫn không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.
“Đều là Thiên Tôn cả sao?” Thương Lan Lệnh lại hỏi.
Kinh Như Tuyết gật đầu lần nữa, đôi mắt hiện lên vẻ giễu cợt, nói: “Mà mỗi người cũng đều có một món pháp bảo Tiên Thiên, toàn bộ đều là pháp tướng tam sinh."
Thương Lan Lệnh: "…"
Ngay lúc này đây, đầu óc lão đã trở nên trống rỗng.
Đời người mấy ai được một món pháp bảo Tiên Thiên? Lại còn pháp tướng tam sinh nữa chứ?
Miếu Thiên Thần các người đều là ma quỷ hết sao?
Thật sự đều là con của thần may mắn à?
Có thật là được sinh ra từ Tử giới không? Những thứ này, dù là ở Nguyên giới cũng đã là sự tồn tại vô cùng quý giá! Đặc biệt là pháp bảo Tiên Thiên, nếu không có bối cảnh đủ mạnh thì dù ngươi có thực lực Thiên Tôn cũng không dám cầm!
Pháp bảo Tiên Thiên xuất hiện từ lúc Nguyên giới sinh ra. Tử giới sinh ra cũng sẽ tạo nên pháp bảo Tiên Thiên.
Nhưng pháp bảo Tiên Thiên do Nguyên giới sinh ra và pháp bảo Tiên Thiên do Tử giới sinh ra là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Đừng nói là Thiên Tôn trở lên, cho dù là cường giả Thần Vũ cảnh cũng đã khác biệt rồi.
Đàn Phù Tiên trong tay Kinh Như Tuyết đúng thật là pháp bảo Tiên Thiên từ Nguyên giới, chuyện này tuyệt đối không thể sai, lúc đó lão đã tận mắt nhìn thấy.
Tên Tu Thần này rốt cuộc tìm ở đâu ra nhiều bảo bối và đồ đệ có thiên phú nghịch thiên như thế chứ?
Chuyện này quả thật là không có thiên lý!
Vô Thần nào được như thế!
Làm đồ đệ của Tu Thần có được sung sướng giống vậy không?
Bây giờ Thương Lan Lệnh thậm chí cũng muốn bái Tu Thần làm sư phụ, chí ít còn có thể nhận được một món pháp bảo Tiên Thiên nhỉ?
“Thầy đã nói rồi, giết được Thương Lan Thần Uy sẽ ban cho ngươi một món pháp bảo Tiên Thiên.” Kinh Như Tuyết lại ném ra thêm một quả bom nữa.
“Thật… thật sao?”
Thương Lan Lệnh bỗng nhiên đứng bật dậy, vẻ mặt đầy kinh ngạc và vui mừng, nóng lòng đến độ hô hấp cũng trở nên gấp gáp.
Đôi mắt đó đúng là đã sáng rỡ lên hẳn.
Pháp bảo Tiên Thiên đấy!
Trước đây ngay cả một suy nghĩ như thế cũng chưa từng xuất hiện trong đầu lão. Vừa nãy nhìn thấy Thương Lan Dạ và Kinh Như Tuyết, lão cũng không dám nghĩ đến chuyện mình có thể có được cây đàn Phù Tiên kia, chỉ cho rằng đó là đồ của Thương Lan Dạ.
Mà bây giờ Tu Thần lại muốn cho mình một món!
Thế giới này, với tu vi và địa vị của Thương Lan Lệnh, một thứ có thể khiến tim lão dao động đến nỗi cả người cũng nóng lên thì chỉ có mỗi pháp bảo Tiên Thiên mà thôi.
“Ngươi chờ một chút, chờ một chút.”
Sắc mặt Thương Lan Lệnh đỏ lên, liên tục đi tới đi lui trước mặt Kinh Như Tuyết, chân mày cau lại.
Kinh Như Tuyết nheo mắt, hỏi: “Còn chờ gì nữa?”
“Ta đang nghĩ xem làm sao giết được Thương Lan Thần Uy một cách âm thầm và dễ dàng chút. Thương Lan Thần Uy là đệ tử Vô Thần, hơn nữa tu vi phụ thân nó là Thần Vương. Nếu như không thể nhanh chóng giết chết thì rất có thể sẽ thất bại trong gang tấc, nhất định phải nghĩ ra kế hoạch vẹn toàn, không thể để xuất hiện bất kì sơ suất nào.” Thương Lan Lệnh nhanh chóng nói.
Vừa nghe đến việc nếu thành công sẽ nhận được một món pháp bảo Tiên Thiên, Thương Lan Lệnh lập tức vứt bỏ quá trình ra sau đầu. Lúc này chỉ quyết tâm phải hỗ trợ Kinh Như Tuyết xử lý Thương Lan Thần Uy.
Đệ tử của Vô Thần là cái gì?
Thiếu chủ tộc Thương Lan có là cái gì?
Cháu ruột là cái gì?
Đều là phân chó hết?
Ban đầu lão cũng muốn xử lý hai cha con này, thế thì chắc chắn vị trí tộc trưởng sẽ là của lão, hiện giờ lại có thêm một phần thưởng có sức cám dỗ lớn như thế, lão còn do dự điều chi nữa?
Cho nên lúc này, trong đầu Thương Lan Lệnh chỉ nghĩ làm sao có thể giúp Kinh Như Tuyết lặng lẽ xử lý Thương Lan Thần Uy mà không khiến một ai hoài nghi!