Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 385: Giương đông kích tây! Kẻ ác xảo trá!

Chương 385: Giương đông kích tây! Kẻ ác xảo trá!

Cha con Thương Lan Thần Uy bây giờ nào biết Kinh Như Tuyết lại chơi một chiêu “hồi mã thương”*, hơn nữa “mũi thương” vẫn đang chĩa thẳng về phía Thương Lan Thần Uy.

(*hồi mã thương: đây là một chiến thuật trong chiến đấu, giả vờ thua, dụ đối thủ đuổi theo rồi sau đó đâm một nhát bất ngờ vào đối thủ.)

Hiện giờ hai cha con đã đi vào trong điện Vô Thần, bẩm báo chuyện vừa rồi với y.

Trong quãng thời gian gần đây, Vô Thần vẫn luôn im ắng không có động tĩnh gì quá lớn, những kẻ khác ở Nguyên giới cũng không có ý định nhúng tay vào, điều này khiến trong lòng y càng lo nghĩ không yên.

Tám Tử giới còn lại có thể tùy thời tùy lúc bị đày vào trong vực sâu hư vô, nếu còn đợi chờ thêm nữa thì sẽ thực sự đánh mất chúng.

Điều hiện giờ Vô Thần cần phải làm là nhẫn nại.

Xem xem rốt cuộc là ai không nhịn nổi trước.

Đương nhiên, nếu như thật sự đi đến bước đường tồi tệ nhất thì y vẫn phải ra tay.

Không còn cách nào nữa, nhưng người khác không lấy tám Tử giới kia cũng không sao, còn nếu lấy thì chỉ là dệt hoa trên gấm. Mà y thì không muốn cứ thế trở thành tội nhân của Phù Tiên giới.

“Ngươi chắc chắn là pháp bảo Tiên Thiên?” Vô Thần cau mày.

Nghe thấy những gì mà hai cha con Thương Lan Dạ mô tả, đột nhiên một dự cảm không lành xông lên đầu y.

Trong Chư Thiên Vạn Giới này, ai có thể làm ra chuyện tày trời như thế?

Để một Thiên Tôn cầm theo pháp bảo Tiên Thiên gây sóng gió? Thậm chí còn có thể tự sát thành công ngay dưới mí mắt Thần Vương?

Nếu là kiểu tự sát quyết đoán như thế, trong chớp mắt Vô Thần đã liên tưởng đến năng lực cấp hai Chấp Chưởng Sinh Tử!

Là năng lực của Phệ Thiên Hành Giả cấp hai thực sự, chứ không phải là cấp hai giả như đám người Thiên Thọ.

Nhưng để hồi sinh một Thiên Tôn thì cái giá phải trả quá lớn, người phía sau nữ tử kia không coi việc đó vào đâu ư?

Dù sao Vô Thần cảm thấy nếu là bản thân y thì vẫn có thể làm được.

Nếu Thương Lan Thần Uy chết, y sẽ hồi sinh! Bên trong bí cảnh y đã nuôi không ít cường giả cấp bậc Thiên Tôn, bọn họ đều là chất dinh dưỡng của y. Sao còn phí sinh linh chi lực để hồi sinh đám Thiên Tôn đó, ăn no rủng mỡ không có chuyện làm à?

Thậm chí y dám khẳng định, cứ cho là một người kiểm soát Nguyên giới khác cũng không thể tùy tiện hồi sinh một Thiên Tôn, chuyện này sẽ khiến bọn họ hao tổn số sinh linh chi lực thu thập được trong gần hai mươi kỷ nguyên, thậm chí còn có khả năng sẽ giảm cảnh giới Phệ Thiên Hành Giả của bọn họ xuống.

Những người đến cấp bậc như bọn họ, thì chỉ có thực lực của bản thân mới khẳng định được địa vị, không thể nào có chuyện hi sinh thực lực của chính mình vì người khác.

“Chắc chắn, đồ nhi nhận biết được pháp bảo Tiên Thiên.” Thương Lan Thần Uy gật đầu, đáp.

Thương Lan Dạ ở bên cạnh cũng nói: “Đúng thật là pháp bảo Tiên Thiên, khí tức như thế hẳn không sai được.”

Đôi mắt âm trầm của Vô Thần hơi nheo lại. Chuyện này khiến y có chút nghi hoặc.

Pháp bảo Tiên Thiên của Nguyên giới sẽ rơi vào tay các đại cường giả ở chín Đại Nguyên giới, trên cơ bản nếu chưa đạt đến tu vi Thần Vương thì sẽ không được có, là kẻ nào đã phá vỡ quy tắc bất thành văn này?

Là Tu Thần sao?

Một cái tên đột nhiên xuất hiện trong đầu y, trong nháy mắt y kinh hãi đến độ toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

Nếu như người của Tu Thần đã đến Phù Tiên giới, thì chẳng phải chứng tỏ chuyện y tước giới vị chỉ là thừa thãi sao?

Không thể nào!

Rất nhanh Vô Thần lập tức phủ định ý nghĩ này.

Nếu Tu Thần thật sự đã với tay đến Phù Tiên giới, sư tôn của y không thể nào không thông báo với y. Với lại, y vẫn luôn chú ý đến động tĩnh ở thành lũy của Nguyên giới, trong lòng đã tin chắc rằng nơi đó chưa từng bị đột nhập.

“Gần đây có phát hiện kẻ nào khả nghi xuất hiện trong Phù Tiên giới không?” Vô Thần hỏi.

Gần đây y thật sự không có quá nhiều tâm tư để ý đến những chuyện xảy ra trong Phù Tiên giới. Mỗi ngày y chỉ nghĩ đến chuyện phải làm sao để không mất đi Tử giới, làm thế nào mới có thể khiến Tu Thần và đám người Trường Sinh đấu đá lẫn nhau.

Vẫn là câu nói kia, Phù Tiên giới mà xảy ra chuyện lớn thì chẳng phải là vấn đề gì đối với Vô Thần. Trên địa bàn của Vô Thần, y chính là vua, nếu một vị vua như y vẫn không xử lý được, thì sư tôn của y tất nhiên sẽ ra tay.

“Tạm thời không phát hiện ra điều gì bất thường.” Thương Lan Dạ nói.

Phù Tiên giới lớn đến vậy, phạm vi quản lý của tộc Thương Lan còn chưa đến một phần vạn, làm sao biết được nhiều chuyện bên ngoài như thế được? Hơn nữa, từ sau khi tộc Thiên Khôn phản bội Vô Thần, bọn họ đã phái đi không ít cường giả giám sát tộc Thiên Khôn, chẳng còn bao nhiêu tâm tư để ý chuyện bên ngoài phạm vi quản lý nữa.

“Đi tra xét xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, là thế lực phương nào đến tìm chết.” Vô Thần thản nhiên nói.

“Vâng, thuộc hạ xin cáo lui.” Lúc này Thương Lan Dạ mới thở phào, xin cáo lui.

Thương Lan Thần Uy thoáng nhìn qua Vô Thần, thấy đối phương vẫn không mấy quan tâm đến chuyện của bọn họ nên chỉ đành rời đi cùng phụ thân.

“Phụ thân, tại sao con lại cảm thấy chuyện càng ngày càng không bình thường?”

Trên đường hai cha con quay về, chân mày Thương Lan Thần Uy vẫn luôn nhíu lại, vẻ mặt sầu lo.

“Đúng thế, phản ứng vừa rồi của Vô Thần đại nhân đúng là có hơi kỳ quặc. Pháp bảo Tiên Thiên xuất hiện thế mà đại nhân lại không tự mình tra xét, trong chuyện này hẳn có điều gì mờ ám.” Thương Lan Dạ gật đầu, trầm giọng.

Có ai mà lại chê pháp bảo Tiên Thiên bao giờ? Phản ứng vừa rồi của Vô Thần chứng tỏ y không hề có chút hứng thú nào, điều này khá là khó giải thích. Nhưng trong mắt Thương Lan Dạ xem ra tất có nguyên nhân nào đó khác.

Nói không chừng nữ tử kia là người của Vô Thần?

Vừa nghĩ đến khả năng này, Thương Lan Dạ lập tức cảm thấy sống lưng lạnh toát, đổ một lớp mồ hôi lạnh.

Lão lại nhớ đến những gì Vô Thần đã nói trước đây, lợi dụng nguyên thần của Thần Vương để phong ấn Tử giới, vây chết Tu Thần bên trong Tử giới!

Mặc dù chuyện chưa xảy ra, không thể xác nhận 100% thật giả, nhưng hạt giống hoài nghi đã nảy mầm trong lòng Thương Lan Dạ và cả Thiên Thọ cùng Phong bà tử. Chỉ là bọn họ hoàn toàn không dám thể hiện ra ngoài, vẫn luôn làm như không biết.

Giả ngốc thì giả ngốc, nhưng trong lòng lại băn khoăn mãi không bỏ xuống được.

“Khoảng thời gian này đừng nên rời khỏi gia tộc, vi phụ cảm thấy sẽ có biến cố lớn xảy ra.” Thương Lan Dạ nói đầy cảnh giác.

Thương Lan Thần Uy kinh ngạc nhìn sang phụ thân của mình, sau đó khẽ gật đầu, nói: “Vâng, hài nhi đã rõ.”

Trước đây y suýt chút bị Kinh Như Tuyết giết chết, đến bây giờ chỉ cần nhớ lại khí tức mang theo hơi thở tử vong kia là tim y lại đập dồn, đồng thời cũng giúp y hiểu được tình trạng của bản thân hiện giờ.

Trong Phù Tiên giới này, không phải ai cũng nể mặt phụ thân y và Vô Thần, vẫn sẽ có người ra tay với y.

Hai cha con trở lại tộc Thương Lan, nhìn thấy Thương Lan Lệnh mang theo vẻ sợ hãi và lo lắng đứng trước cổng vào, hai người họ lập tức nhíu mày.

“Đại ca, có chuyện gì vậy?” Thương Lan Dạ hỏi.

Thương Lan Lệnh nhìn thấy hai người bọn họ trở về, lập tức ra đón, nói: “Tộc trưởng, lại xuất hiện nữa rồi.”

“Cái gì lại xuất hiện?” Thương Lan Dạ hỏi.

“Có một kẻ khác mang theo pháp bảo Tiên Thiên! Vừa nãy có thuộc hạ truyền tin đến rằng phát hiện một cường giả Thiên Tôn có mang theo pháp bảo Tiên Thiên ở rừng Ngũ Nguyệt, vừa truyền tin về thì thuộc hạ đó lập tức mất dấu, có lẽ lành ít dữ nhiều.” Thương Lan Lệnh tỏ vẻ bất an, nói.

“Lại là Thiên Tôn sao?”

Hai cha con Thương Lan Dạ đều nheo mắt đắn đo, sau đó quay sang nhìn nhau.

“Dẫn ta đi xem xem, Thần Uy ở lại trông coi tộc!” Thương Lan Dạ nói.

Lão cũng không hoàn toàn tin tưởng Thương Lan Lệnh, nhưng với tu vi của lão, Thương Lan Lệnh cũng khó mà gài bẫy được lão. Trong lãnh địa của tộc Thương Lan có pháp trận phòng ngự, nếu không có thực lực Thần Vương thì tuyệt đối không thể tiến vào.

“Vâng! Phụ thân hãy cẩn thận.” Thương Lan Thần Uy lập tức gật đầu.

Ánh mắt Thương Lan Lệnh khẽ lóe lên, nói: “Rốt cuộc đối phương có bao nhiêu người còn chưa biết, có cần ba người chúng ta cùng đến đó không?”

Ba người bọn họ chính là ba người có thực lực mạnh nhất tộc Thương Lan, lời này của Thương Lan Lệnh cũng có lý, nhưng lại khiến Thương Lan Dạ sinh ra cảnh giác trong lòng.

“Không cần đâu, hai người chúng ta đi là được rồi.” Thương Lan Dạ từ chối đề nghị từ Thương Lan Lệnh. Lão càng thêm tin chắc rằng để nhi tử ở lại trong tộc mới là lựa chọn tốt nhất.

“Được! Thế thì đi thôi!” Thương Lan Lệnh đưa mắt nhìn Thương Lan Thần Uy lần nữa, sau đó xoay người rời đi.

“Phụ thân, con cảm thấy lão có hơi là lạ.”

Thương Lan Dạ vừa định đuổi theo thì lại bị Thương Lan Thần Uy gọi lại.

Khóe miệng Thương Lan Dạ cong lên thành một nụ cười lạnh, nói: “Không sao cả, điều vi phụ muốn chính là xem xem rốt cuộc lão muốn giở trò gì, con canh giữ trong tộc là được rồi.”

Thương Lan Thần Uy khẽ vuốt cằm, đưa mắt nhìn theo hướng phụ thân rời đi.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch