Chương 387: Vô Thần! Mau nhận lấy một tiễn của thầy ta!
Thương Lan Thần Uy thực sự quá quen thuộc với khí tức này.
Cả đời này chỉ có một lần duy nhất y cảm nhận được hơi thở tử vong, chính là dưới tay Kinh Như Tuyết vào ngày hôm qua, ba mũi tên pháp tướng tập trung chĩa vào y, truy đuổi tận trăm nghìn dặm khiến y run rẩy cả thần hồn, suýt chút nữa thì tan thành tro bụi.
Nếu lúc ấy không nhờ phụ thân của mình thì Thương Lan Thần Uy tuyệt đối không đỡ được.
Mà bây giờ trong khu vực trung tâm của gia tộc Thương Lan, y lại cảm nhận được khí tức đó.
Thương Lan Thần Uy dựng hết cả lông tơ lên.
Giờ phút này rốt cuộc y cũng biết Thương Lan Lệnh định làm gì rồi!
Dụ hổ ra khỏi rừng!
Giương đông kích tây!
Mục tiêu của lão chính là y!
Rừng Ngũ Nguyệt cách nơi này quá xa, hơn nữa Thương Lan Dạ lại ở sâu trong rừng Ngũ Nguyệt, căn bản không có khả năng trở về trong nháy mắt.
Hết thảy mọi chuyện đều đã được tính toán kỹ!
Chỉ vì muốn mạng của y.
"Người đâu! Người đâu!"
Thương Lan Thần Uy run rẩy rống lên.
Hiện giờ trong khu vực trung tâm của gia tộc Thương Lan, những cường giả khác cũng cảm nhận được khí tức hủy thiên diệt địa này, các trưởng lão được giữ lại rối rít hoảng sợ và hãi hùng, nghe thấy Thương Lan Thần Uy kêu lên thì lập tức chạy tới.
Khi những trưởng lão và hộ pháp đi đến chỗ cửa Thương Lan Thần Uy đang đứng thì lập tức ngây dại.
Chỉ thấy Kinh Như Tuyết lơ lửng giữa không trung, kéo dây đàn Phù Tiên, ba mũi tên pháp tướng ngưng tụ trên đó, linh khí xung quanh đang điên cuồng đổ vào, khí tức không ngừng tăng mạnh, mắt thấy đã sắp hội tụ hoàn tất.
"Vì sao? Vì sao? Vì sao ngươi còn sống?" Thương Lan Thần Uy cũng chạy ra, sau khi thấy Kinh Như Tuyết thì da đầu ngứa ran.
Khí tức hoàn toàn giống nhau như đúc, nói cách khác nữ tử trước mặt này chính là người hôm qua!
Không phải nàng ta đã chết rồi sao? Không phải tan thành mây khói rồi à? Vì sao còn nguyên vẹn xuất hiện ở đây?
Hơn nữa điều khiến Thương Lan Thần Uy sợ hãi nhất chính là nàng ta đã lẻn vào tận nội địa tộc Thương Lan!
Bên trong gia tộc Thương Lan phân làm ba khu vực ngoại địa, trung địa và nội địa.
Tộc trưởng gia tộc ở nội địa, các trưởng lão thì ở trung địa, những thành viên khác ở ngoại địa.
Trong nội địa có pháp trận phòng ngự vô cùng hùng mạnh, ngay cả Thần Vương muốn xông vào cũng phải tốn khá nhiều thủ đoạn! Đây cũng là lý do vì sao Thương Lan Dạ để con của lão trở lại nội địa chờ đợi tin tức.
Thế nhưng bây giờ Kinh Như Tuyết trực tiếp xông vào mà không gây ra chút tiếng động nào! Ai cũng không phát hiện ra.
"Thương Lan Lệnh! Khẳng định là Thương Lan Lệnh! Lão phản đồ này!" Thương Lan Thần Uy giận dữ rống lên.
Chỉ có Thương Lan Lệnh mới có thể mở cấm chế của pháp trận phòng ngự trong nội địa, để những người không mang dòng máu gia tộc Thương Lan tiến vào trong được.
"Thiếu chủ đi mau! Chúng ta không đối phó nổi! Ngài mau đi đi!" Một trưởng lão sốt ruột kêu lên.
Bọn họ chắc chắn không chống đỡ nổi, trong tất cả mọi người ở đây, người có tu vi cao nhất chính là Thương Lan Thần Uy, những người khác đều là Đế Thiên cảnh, làm sao có thể chống lại một đòn tấn công của Kinh Như Tuyết đây?
Dưới mũi tên pháp tướng tam sinh, người có tu vi dưới Thần Vương đều hóa thành không khí!
Đi được không?
Không được!
Mặc dù giờ Thương Lan Thần Uy đã sợ hãi đến hồn bay phách lạc, ớn lạnh cả người nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo.
Y căn bản không thể trốn thoát khỏi ba mũi tên đồng loạt bắn ra này! Thậm chí cả nội địa Thương Lan cũng sẽ bị hủy diệt gần như hoàn toàn.
"Sư tôn! Sư tôn cứu mạng!"
Thương Lan Thần Uy vội vàng lôi một ngọc giản ra, điên cuồng hò hét.
Gọi phụ thân y lập tức quay về là không thực tế, đợi phụ thân phát hiện ra thì đoán chừng mình chẳng còn lại một cọng lông, bây giờ chỉ có xin Vô Thần trợ giúp!
Chỉ cần Vô Thần biết chuyện này, dùng một suy nghĩ thôi là có thể xóa tan đòn tấn công của Kinh Như Tuyết.
"Các ngươi xông lên cho ta! Ngăn chặn nàng ta! Ta gọi sư tôn ra tay!" Thương Lan Thần Uy quát lên với trưởng lão bên cạnh.
Mấy vị trưởng lão nặng nề nuốt nước miếng, Đế Thiên cảnh vốn đã không đánh lại Thiên Tôn cảnh, huống hồ còn là một Thiên Tôn mạnh mẽ như thế?
Nhưng trước mắt đã không còn biện pháp nào khác, nếu Vô Thần không đến, ai trong bọn họ cũng không sống nổi.
Mấy vị trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, sau khi hít vào một hơi thật sâu, nhao nhao quát một tiếng giận dữ rồi đánh về phía Kinh Như Tuyết, còn Thương Lan Thần Uy thì cầm ngọc giản cầu cứu, điên cuồng đưa chân nguyên của mình vào.
"Muốn gọi Vô Thần à?"
Kinh Như Tuyết chẳng thèm nhìn mấy trưởng lão đang xông lên kia, ánh mắt vẫn luôn tập trung vào Thương Lan Thần Uy, khóe miệng cong lên thành một ý cười sâu xa.
"Phụt!"
Mấy trưởng lão kia còn chưa tấn công đến Kinh Như Tuyết, đã bị uy áp ngưng tụ từ ba mũi tên pháp tướng đánh cho bay ngược ra rồi nện thật mạnh xuống nền đất, thi nhau hộc máu.
Chênh lệch thực sự quá lớn, huống chi năng lượng mà bây giờ mũi tên pháp tướng ngưng tụ lại còn vượt qua cả sức mạnh của Thiên Tôn cảnh. Bọn họ sao có thể phá vỡ màn chắn năng lượng hình thành xung quanh người nàng được? Đụng một cái đã bị thương nặng bay ra.
"Sư tôn! Sư tôn!"
Thương Lan Thần Uy điên cuồng kêu lên thảm thiết, ánh mắt y vô cùng sợ hãi và tuyệt vọng, không ngừng rót chân nguyên vào trong ngọc giản.
Giờ phút này, mũi tên pháp tướng tam sinh đã ngưng tụ hoàn tất, cỗ khí tức hủy thiên diệt địa kia bao phủ toàn bộ lãnh địa của gia tộc Thương Lan, ngay cả Thương Lan Dạ ở trong rừng Ngũ Nguyệt cũng cảm nhận được.
"Khí tức này? Sao lại quen như vậy?" Thương Lan Lệnh giả vờ bày ra dáng vẻ vô cùng khiếp sợ, quay đầu nhìn về hướng gia tộc Thương Lan.
Thương Lan Dạ núp trong bóng tối cũng biến sắc, nháy mắt xuất hiện trước mặt Thương Lan Lệnh.
"Tộc trưởng! Hình như xảy ra chuyện gì rồi!" Thương Lan Lệnh vội vàng nói.
Thương Lan Dạ sắc mặt xanh xám, nhìn chòng chọc vào Thương Lan Lệnh.
Hiện tại rốt cuộc lão cũng biết Thương Lan Lệnh muốn làm gì rồi! Không ngờ Thương Lan Lệnh lại muốn giết Thương Lan Thần Uy, chặt đứt mạch hương hỏa duy nhất của lão!
Mặc dù trong lòng Thương Lan Dạ vô cùng tức giận, hận đến mức chỉ muốn giết chết Thương Lan Lệnh nhưng lão vẫn biết hiện tại không phải lúc.
Thương Lan Dạ nhìn Thương Lan Lệnh thật sâu, nhịn xuống cơn xúc động muốn một phát đập chết kẻ này, trầm giọng quát: "Quay về!"
Vừa dứt lời, bóng dáng Thương Lan Dạ đã biến mất không thấy tăm hơi.
Trong mắt Thương Lan Lệnh toát lên vẻ lo lắng.
Nếu như lần này không thành công, vậy về sau muốn giết Thương Lan Thần Uy lần nữa tuyệt đối là không thể!
Chẳng qua hiện tại lão đã không còn đường nào để quay đầu, thực ra lúc trước khi lão hợp tác với Tu Thần ở Tử giới thì đã bắt đầu không có đường lui rồi.
"Nhất định phải thành công!" Thương Lan Lệnh nghiến răng nói với vẻ dữ tợn, sau đó cũng đi theo.
...
"Sư tôn! Sư tôn cứu mạng với!"
Bên trong nội địa, tiếng rống giận dữ của Thương Lan Thần Uy truyền khắp bốn phương, vô cùng thê lương và sợ hãi.
Song điều khiến Thương Lan Thần Uy đứng hình chính là, Kinh Như Tuyết vẫn chưa bắn mũi tên pháp tướng tam sinh kia ra, giống như…
Giống như đang chờ Vô Thần đến!
Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu Thương Lan Thần Uy đã lập tức khiến toàn thân y đều run rẩy.
Nếu quả thật là vậy thì mục tiêu của nàng ta không phải là y mà là Vô Thần sao?
Thế nhưng một Thiên Tôn cảnh lấy đâu ra can đảm để đối đầu với Vô Thần?
"Vù vù!"
Đúng lúc này, không gian trước mặt Thương Lan Thần Uy đột nhiên nứt ra, một bóng người xuất hiện trước mặt y.
Là Vô Thần!
Thương Lan Thần Uy nhìn thấy bóng lưng của Vô Thần thì suýt chút nữa bật khóc.
"Sư tôn! Nàng ta chính là người hôm qua!" Thương Lan Thần Uy lớn tiếng kêu lên.
Vô Thần không để ý tới Thương Lan Thần Uy mà chỉ nhìn chằm chằm Kinh Như Tuyết và mũi tên pháp tướng tam sinh trong tay nàng, chẳng tỏ vẻ gì.
"Người đứng sau lưng ngươi là ai?" Vô Thần hỏi.
Kinh Như Tuyết nhìn thấy Vô Thần thì chẳng có chút hoảng hốt và sợ hãi nào, ngược lại trên mặt nàng còn lộ ra vẻ hưng phấn.