Chương 391: Lòng người còn khó đoán, huống chi là Hồ Yêu?
Khe cực Bắc, gia tộc Bạch Hồ.
Hôm nay chính là đại điển tế lễ chúc phúc Hồ Thần.
Đối với gia tộc Bạch Hồ mà nói, đây là một ngày vô cùng quan trọng, nó liên quan đến sự ra đời vị cường giả Bạch Hồ kế tiếp, thậm chí còn tuyển chọn ra tộc trưởng đời tiếp theo.
Nếu Bạch Thiên Thiên nhận được chúc phúc của Hồ Thần thật thì cô bé sẽ tuyệt đối ngồi vững trên thân phận tộc trưởng đời kế tiếp, bởi vì hiện tại bản thân cô bé đã là cháu gái ruột của tộc trưởng gia tộc Bạch Hồ.
Việc tiếp nhận vận mệnh tích lũy một trăm nghìn năm của gia tộc Bạch Hồ tất nhiên sẽ rơi lên người thế hệ sau có thiên phú mạnh mẽ nhất, mà Bạch Thiên Thiên chính là đứa có thiên phú cao nhất đời này.
Trong lãnh địa của gia tộc Bạch Hồ đâu đâu cũng dựng những lá cờ màu trắng, nghiêm nghị mà uy phong, mỗi người trong tộc đều mặc trường bào màu trắng viền vàng.
Gia tộc Bạch Hồ mở hội nghị trong đại sảnh, Bạch Thiên Chỉ không biểu lộ gì, ngồi trên ghế chủ vị, phía dưới có tám vị trưởng lão đang ngồi.
"Cho nên, bây giờ Bạch Vũ vẫn còn ở trong động phủ chưa chịu đi ra ngoài sao?" Bạch Thiên Chỉ hỏi.
Bọn họ vẫn luôn chú ý tình hình của Bạch Vũ, hôm đó sau khi nó trở về thì không đi ra ngoài nữa.
"Đúng vậy." Bạch An thở dài một tiếng.
Mặc dù hắn giết phụ thân của Bạch Vũ nhưng vẫn muốn giữ cho Bạch Vũ một mạng để nó chăm sóc mẫu thân mình, giờ xem ra không còn cơ hội nữa rồi.
"Một canh giờ nữa là buổi tế lễ bắt đầu, thế mà nó nhất định không chịu rời đi, muốn dùng dòng máu pha tạp của mình để khinh nhờn lễ chúc phúc của Hồ Thần sao? Thế thì dùng nó để tế Hồ Thần đi, làm phần mở màn của đại điển tế lễ." Bạch Thiên Chỉ lạnh nhạt nói.
Nếu lúc trước y nói ra những lời này thì khẳng định vẫn có một số người đứng ra phản đối, nhưng bây giờ liên quan đến lễ chúc phúc của Hồ Thần, có một Bạch Hồ pha tạp với dòng máu nhân loại ở đây sẽ là sự khinh nhờn tôn nghiêm và huyết mạch của gia tộc Bạch Hồ. Cho nó cơ hội mà nó không chịu đi, giờ đem nó ra làm màn mở đầu của đại điển tế lễ là chuyện không còn gì thích hợp hơn nữa.
"Thuộc hạ sẽ phái người đến bắt Bạch Vũ." Một trưởng lão đứng dậy nói.
"Nhớ lấy, bắt nó là được rồi. Còn mẫu thân nó dù sao cũng mang huyết mạch gia tộc Bạch Hồ chúng ta, hơn nữa còn bị điên rồi. Cứ để nàng ta sống trong động phủ, sau này gia tộc Bạch Hồ sẽ chăm lo cuộc sống hàng ngày." Bạch Thiên Chỉ lạnh nhạt nói.
Làm chuyện gì cũng không thể tuyệt tình quá, y giữ lại mạng của mẫu thân Bạch Vũ chính là để ngăn chặn miệng lưỡi của những người khác.
"Thuộc hạ đã rõ." Trưởng lão khẽ gật đầu, sau đó rời đi.
"Được rồi, chúng ta tiếp tục bàn bạc chi tiết vấn đề lúc nãy đi." Bạch Thiên Chỉ nhìn các trưởng lão xung quanh một lượt, trầm giọng nói.
...
Hiện giờ Bạch Vũ đang ngồi trong động phủ, khuôn mặt tái nhợt, nắm chặt hai bàn tay thành hai quả đấm, nhìn vô cùng khẩn trương và sợ hãi.
Dù sao tuổi tác nó còn nhỏ, mấy ngày nay Tu Thần vẫn chưa xuất hiện khiến nó càng thêm thấp thỏm lo âu.
Bạch Vũ quay đầu nhìn mẫu thân đang ngồi trên giường đá, nghiêng đầu lẩm bẩm một mình, trong ánh mắt nó toát lên nỗi đau thương.
Nếu Tu Thần không đến, vậy nó khẳng định không sống qua nổi hôm nay, nó chết thì không sao, chỉ sợ liên lụy đến mẫu thân của mình.
"Ngươi còn không chịu đi hả? Không sợ chết thật sao?"
Bạch Thiên Thiên dẫn theo hai tên hộ vệ đột nhiên xuất hiện trước mặt Bạch Vũ.
Khi cô be nhìn thấy hai tay Bạch Vũ vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu thì lập tức hơi kinh ngạc.
"Tay của ngươi sao lại lành lặn rồi?" Bạch Thiên Thiên ngạc nhiên hỏi.
Bạch Vũ không thể nào làm cánh tay mọc lại với tu vi hiện giờ của nó được, thế nhưng nó vẫn luôn ru rú trong động phủ chưa từng đi ra ngoài, cũng chưa từng tiếp xúc với ai khác, vì sao cánh tay đã gãy rồi còn mọc lại?
Bạch Vũ nhìn Bạch Thiên Thiên, lạnh giọng nói với vẻ mặt căm tức: "Làm sao? Ngươi tới giết ta à?"
Bạch Thiên Thiên run rẩy đôi môi, không thèm để ý tại sao cánh tay của Bạch Vũ lại lành rồi nữa, chỉ hơi tức giận nói: "Ngươi tưởng rằng ta sẽ không giết ngươi thật hả? Ngươi thực sự cho rằng mình sẽ nhận được chúc phúc của Hồ Thần sao? Bạch Vũ, bây giờ ngươi còn một cơ hội cuối cùng, thừa dịp người của đại đội chấp pháp còn chưa tới, lập tức dẫn theo mẫu thân ngươi xéo đi! Nếu không mẹ con các ngươi đều phải chết!"
Bạch Vũ cười gằn, chậm rãi đứng lên, nhìn chòng chọc vào Bạch Thiên Thiên và nói: "Ta không sợ các ngươi! Lúc sống ta còn không sợ, ngươi nghĩ ta sợ chết sao?"
"Ngươi!"
Bạch Thiên Thiên nổi giận đùng đùng trước lời nói của Bạch Vũ, mặt đỏ tới tận mang tai.
"Thầy à, nhìn không hợp lý lắm, sao cứ cảm giác như bé gái Bạch Hồ kia đang che chở thẳng bé đó vậy nhỉ?" Giờ phút này, Kinh Như Tuyết đứng ở bên cạnh nhìn về phía Tu Thần với vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.
Hai người bọn họ vừa mới đến, song không ai biết bọn họ tồn tại.
Tu Thần cười ha ha bảo: "Lòng người khó dò, lòng của Hồ Yêu cũng giống vậy, rất nhiều chuyện không thể nhìn bề ngoài."
"Từ trước tới giờ bé gái này đều ức hiếp nó, thậm chí chặt đứt một cánh tay, chẳng lẽ là để ép nó rời đi, giữ được một mạng?" Kinh Như Tuyết chớp chớp mắt.
Nếu quả thật là vậy, nàng lại cảm thấy vô cùng khâm phục Bạch Thiên Thiên.
Một Bạch Hồ nhỏ mà lại có thủ đoạn và đa mưu túc trí như thế sao?
"Con bé nói thẳng ra không phải là được rồi à? Sao cứ phải dùng biện pháp cực đoan như vậy?" Kinh Như Tuyết khó hiểu.
"Đầu Bạch Vũ bị đặt cấm chế khiến trí thông minh của nó bị hạn chế, trở nên vô cùng bướng bỉnh, một hạt giống thù hận đã được cấy sâu trong lòng nó, chúc phúc của Hồ Thần chính là chấp niệm giúp nó có thể chịu đựng được tất cả. Nó cảm thấy chỉ cần mình cố chống đỡ đến ngày tế lễ là có thể nhận được chúc phúc của Hồ Thần, từ đó nó và mẫu thân sẽ có cuộc sống tốt hơn." Tu Thần lạnh nhạt kể lại.
Kinh Như Tuyết hơi nhăn mày, nàng hỏi: "Vậy tức là ngay từ đầu tên Bạch Thiên Chỉ đã muốn dùng nó để tế Hồ Thần nên cố ý cấy chấp niệm đó vào đầu Bạch Vũ, khiến nó cố chấp như vậy đúng không? Y có cần thiết phải tốn nhiều công sức như vậy không? Chẳng qua chỉ là một tiểu bối nửa người nửa yêu với thiên phú chẳng cao lắm thôi mà."
"Hay là, dùng cơ thể nửa người nửa yêu để tế lễ sẽ đem lại hiệu quả khác?" Kinh Như Tuyết đột nhiên nghĩ đến gì đó, nhìn về phía Tu Thần và hỏi.
Tu Thần nhếch khóe miệng, tạo ra một nụ cười thần bí và khó lường: "Xem tiếp đi là biết, chúc phúc của Hồ Thần này rất thú vị."
Kinh Như Tuyết khẽ gật đầu, không hỏi thêm nữa mà tiếp tục đặt tầm mắt lên người Bạch Vũ.
"Ngươi thật sự không đi hả?" Bạch Thiên Thiên nghiến răng, trừng mắt hung tợn nhìn Bạch Vũ.
Bạch Vũ không tỏ vẻ gì, nhìn như chẳng màng sống chết, cũng không trả lời Bạch Thiên Thiên.
Bạch Thiên Thiên thấy thái độ lần này của Bạch Vũ thì càng nổi nóng đến độ lỗ tai cũng dựng lên, cô bé cáu giận nói: "Được! Được lắm! Bạch Vũ, ngươi muốn chết đúng không? Ta nói cho ngươi biết, ngươi cho rằng sẽ cùng chết với mẫu thân mình đúng không, chuyện đó không có khả năng đâu! Nàng ta chính là hồ yêu của gia tộc Bạch Hồ, gia gia ta sẽ không giết nàng ta, nhưng nhất định sẽ giết ngươi! Một người ngu ngốc như mẫu thân ngươi lẻ loi cô độc sống trên đời, ngươi có biết nàng ta sẽ phải nhận lại bao nhiêu tra tấn không? Thế mà ngươi có thể nhẫn tâm lưu lại nàng ta một mình, vậy thì tùy ngươi!"
Lời nói của Bạch Thiên Thiên rốt cuộc khiến ánh mắt Bạch Vũ thay đổi, nó đột nhiên nhìn về phía Bạch Thiên Thiên.
Nó không sợ chết thật nhưng sợ mẫu thân sống lẻ loi trên cõi đời này mà chẳng có ai chăm sóc.
"Ngươi còn mấy phút để cân nhắc, sống hay chết, tự ngươi quyết định! Chúng ta đi!" Bạch Thiên Thiên hừ lạnh một tiếng, dẫn hai tên hộ vệ quay người rời đi.
Bạch Vũ mang vẻ mặt đau thương quay đầu nhìn mẫu thân của mình, ánh mắt lóe lên sự giãy dụa và khổ sở vô cùng.
Một lát sau, Bạch Vũ siết chặt nắm đấm, đi tới phía sau mẫu thân, chậm rãi giơ tay lên.