Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 392: Mẹ của Bạch Vũ, khí tức của Vô Thần!

Chương 392: Mẹ của Bạch Vũ, khí tức của Vô Thần!

Cuối cùng bàn tay run rẩy của Bạch Vũ vẫn không hạ xuống.

Nó muốn giải thích với mẹ của mình, sau đó sẽ tự mình kết thúc, nhưng lại không làm được.

Tuy lời nói của Bạch Thiên Thiên rất khó nghe, nhưng trong lòng Bạch Vũ biết những điều đó đều đúng. Nếu Tu Thần thật sự không xuất hiện, vậy hôm nay nó chắc chắn sẽ chết không nghi ngờ gì nữa, sau đó sẽ đến mẹ của nó.

Nó không muốn nhìn thấy mẹ mình sống lẻ loi không có người chăm sóc trên thế giới này, muốn đưa bà cùng rời khỏi đây, nhưng giây phút cuối cùng lại không ra tay được.

Đến tận giờ khắc này, mẹ nó vẫn đang ngồi trên giường đá, đối mặt với bức tường, nghiêng đầu lẩm bẩm, giống như đang sống trong thế giới của mình, hoàn toàn cách biệt với bên ngoài.

Bạch Vũ thu tay lại, chán nản ngồi co quắp bên mép giường, ánh mắt trống rỗng và tuyệt vọng.

"Tiền bối, ngài thật sự không tới sao?" Bạch Vũ nhìn lên cửa động rồi thì thào.

Kinh Như Tuyết cũng nhìn về phía Tu Thần, thấy dáng vẻ của hắn giống như không có ý định xuất hiện.

"Thầy không ra tay sao ạ?" Kinh Như Tuyết hỏi.

Tu Thần lắc đầu, mỉm cười rồi nói: "Không gấp, huyết mạch của tiểu tử này rất thú vị, hãy chờ xem."

Huyết mạch nửa người nửa hồ quả thực rất ít. Mặc dù Tu Thần cũng có thể tạo ra được, nhưng hắn vẫn khá thích thuần chủng tự nhiên, bởi vì như vậy sẽ mang tới bất ngờ không tưởng được tới cho mình, nếu là thứ do hắn sáng tạo ra thì sẽ không có bất cứ sự mong đợi nào hết.

Nếu đời người không có bất cứ niềm vui và cảm giác chờ mong nào, thì không hề có ý nghĩa.

"Người tới rồi." Kinh Như Tuyết đột nhiên nói.

Vừa mới nói xong, một đám người xông vào.

Bạch Vũ đứng bật dậy, nhìn đối phương với vẻ mặt cảnh giác.

"Các người muốn làm gì?"

"Đưa đi."

Nam tử dẫn đầu hoàn toàn không giải thích bất cứ điều gì cho Bạch Vũ, và cũng không cần thiết phải giải thích, hắn ta có thể bóp chết Bạch Vũ bằng một tay.

Hai hộ vệ của bộ tộc Bạch Hồ đi lên, trực tiếp tóm lấy Bạch Vũ. Sự chênh lệch thực lực quá lớn, Bạch Vũ không có một chút sức đánh trả nào.

"Thả ta ra! Thả ta ra!" Bạch Vũ giãy dụa và gầm lên giận dữ.

"Câm miệng." Nam tử liếc mắt nhìn Bạch Vũ, con ngươi lóe lên tia sáng màu xám.

Toàn thân Bạch Vũ run lên, miệng và tay chân bị trói lại trong nháy mắt, không thể động đậy được.

"Ngươi ở lại trông chừng nữ nhân điên này." Trước khi rời đi, nam tử giao việc cho một hộ vệ trong đó, sau đó dẫn theo đội ngũ nhanh chóng rời đi.

Hộ vệ ở lại nhìn bộ dạng của mẹ Bạch Vũ với vẻ mặt chán ghét. Hắn ta chép miệng rồi nói: "Nói sao thì năm đó cũng là đại mỹ nhân trong tộc, bao nhiêu nam hồ đau khổ vì yêu đơn phương ngươi. Ai ngờ lại tự hạ thấp mình mà chọn một nhân loại, còn khiến mình điên điên loạn loạn nữa chứ, hà tất phải thế?"

Mẹ của Bạch Vũ vẫn bất động, nghiêng đầu đối diện với bức tường.

Hộ vệ nọ nhìn bóng lưng của mẹ Bạch Vũ, ánh mắt trở nên nóng rực, hắn ta liếm liếm đầu lưỡi rồi cười nói: "Trước kia ngươi ngồi tít trên cao, tuy giờ ngươi là một người điên, nhưng hẳn cũng có thể chứ."

Nói xong, hắn ta đi về phía mẹ Bạch Vũ.

Kinh Như Tuyết nhíu mày, muốn ra tay nhưng lại bị Tu Thần ngăn lại.

Kinh Như Tuyết nhìn về phía Tu Thần một cách khó hiểu, rõ ràng hộ vệ Bạch Hồ này muốn làm loại chuyện ghê tởm đó, ngay cả một người điên mà cũng không bỏ qua, loại súc sinh thế này giữ lại để làm gì?

"Trò hay bắt đầu rồi." Tu Thần nói.

Trò hay?

Kinh Như Tuyết hơi run lên, nhìn về phía mẹ Bạch Vũ.

Chỉ thấy hộ vệ kia đi ra sau lưng mẹ Bạch Vũ, vươn tay về phía cánh tay của nàng.

Thế nhưng khi bàn tay đó muốn chạm vào cánh tay của mẹ Bạch Vũ, thì đột nhiên ngừng lại.

Một loại sát khí nồng đậm tràn ngập trong không khí.

Vẻ mặt của hộ vệ hoảng hốt và sợ hãi, muốn lùi lại, nhưng lại phát hiện ra mình hoàn toàn không thể cử động được.

Cái đầu nghiêng của mẹ Bạch Vũ chậm rãi nâng thẳng lên, cơ thể cao gầy và yếu ớt từ từ đứng dậy, xoay người hướng mặt về phía hộ vệ.

"Ặc..."

Nhìn thấy bộ dáng của mẹ Bạch Vũ, hộ vệ hít ngược một hơi khí lạnh.

"Ngươi! Ngươi không điên?" Hộ vệ cảm giác nhịp tim của mình sắp ngừng lại, thứ sát khí trong không khí kia đang không ngừng ăn mòn thần kinh hắn ta, khiến nội tâm hắn ta tan rã.

Khuôn mặt của mẹ Bạch Vũ cực kỳ gầy gò, thoạt nhìn giống như chỉ còn lại một lớp da, nhưng từ ngoại hình, có thể mơ hồ nhìn ra được dung mạo xinh đẹp của nàng năm đó, mà ánh mắt của nàng nào còn trống rỗng và ngây dại? Con ngươi màu đỏ thẫm tỏa ra sát khí nồng đậm.

"Tại sao nhất định phải ép chúng ta như vậy?" Mẹ Bạch Vũ chậm rãi mở miệng, giọng nói khàn khàn vô cùng khó nghe.

Hộ vệ sợ tới mức hồn phi phách lạc, muốn vùng vẫy khỏi trói buộc nhưng hoàn toàn không có tác dụng.

"Cứ để Bạch nhi ở lại dưới khe cực Bắc không tốt hơn sao? Tại sao phải đuổi cùng giết tận nó?" Mẹ Bạch Vũ chậm rãi bước đến trước mặt hộ vệ, sau đó vung tay lên.

"Ầm!"

Toàn bộ cơ thể của hộ vệ đó hóa thành huyết vụ trong nháy mắt, chết đến nỗi không thể chết thêm được nữa.

Mẹ Bạch Vũ đứng tại chỗ, sắc mặt trở nên tối tăm và dữ tợn, cả người thoạt nhìn vô cùng tà ác và u ám, cuối cùng cơ thể nàng hóa thành điểm đỏ biến mất ngay tại chỗ.

Khóe miệng Tu Thần hiện lên nụ cười đầy hàm ý.

"Thưa thầy, rốt cuộc vì sao người phụ nữ đó phải giả điên giả dại? Thực lực của nàng ta rõ ràng đã đạt đến Thiên Tôn rồi mà?" Kinh Như Tuyết hỏi với vẻ không dám tin.

Sức mạnh vừa rồi đột nhiên bộc phát ra từ cơ thể của mẹ Bạch Vũ, nhất định là tu vi Thiên Tôn! Kinh Như Tuyết vô cùng chắc chắn về điểm này.

Tu vi Thiên Tôn, tại sao còn phải giả ngốc? Tại sao còn phải để con trai mình chịu nỗi đau khổ này? Trực tiếp giết bộ tộc Bạch Hồ cũng không thành vấn đề cơ mà?

"Cho nên ta đã nói với ngươi không nên gấp, có trò hay để xem." Tu Thần cười ha ha.

Đầu óc Kinh Như Tuyết mơ hồ, hoàn toàn không hiểu được tình huống.

Bước ngoặt này khiến nàng không kịp phòng bị, nàng vẫn luôn cho rằng mẹ Bạch Vũ thật sự chỉ là một người điên mà thôi, ai ngờ lại là một đại lão giấu mặt giả ngốc?

Với thực lực như vậy, người của bộ tộc Bạch Hồ vẫn có thể giết chồng của nàng được sao? Chắc chắn không thể.

"Vừa rồi nàng ta đã giải cấm chế trong cơ thể mình, hình như khí tức tản mát ra có chút quen thuộc." Kinh Như Tuyết nhíu mày rồi nói.

Tu Thần nhìn về phía Kinh Như Tuyết rồi nói: "Cũng không tồi, có thể phát hiện ra được điểm này, cứ tiếp tục nhớ lại một chút, xem đã cảm nhận được khí tức này ở đâu."

Lúc này, Kinh Như Tuyết rơi vào trong hồi ức, chắc chắn không cảm nhận được khí tức này ở Tử giới, vậy nhất định là Phù Tiên giới!

Trong Phù tiên giới, nàng cũng chỉ đối đầu với Thương Lan Thần Uy và Vô Thần, đây không giống khí tức của Thương Lan Thần Uy, vậy chính là...

"Vô Thần? Trên người cô ấy có khí tức của Vô Thần!" Kinh Như Tuyết nhìn về phía Tu Thần với vẻ hoảng sợ.

Nàng hoàn toàn không ngờ người phụ nữ này lại có quan hệ với Vô Thần!

"Thưa thầy, ngay từ đầu thầy đã biết nàng ta có quan hệ với Vô Thần, cho nên mới tới nơi này, đúng không?" Kinh Như Tuyết lập tức bội phục Tu Thần hơn nữa.

Thầy mãi mãi là như thế, chưa bao giờ làm chuyện gì không có ý nghĩa. Hơn nữa không có bất cứ bí mật và thủ đoạn nào thoát khỏi pháp nhãn của thầy.

Tu Thần cười ha ha, đáp: "Điều đó rất thú vị, trước đây, vi sư cũng suýt chút nữa bị che mắt, không để ý quá nhiều tới một kẻ điên. Nhưng khi vi sư đọc được kí ức của nàng ta đã phát hiện ta một vài chuyện thú vị.”

Trong mắt Kinh Như Tuyết lộ ra vẻ hưng phấn, nàng có linh cảm, chuyện tiếp theo sẽ cực kỳ thú vị!

"Đi, trò hay bắt đầu rồi, chúng ta đi xem thế nào."

Tu Thần nói xong, vung bàn tay lên, bóng dáng của hắn và Kinh Như Tuyết biến mất ngay tại chỗ.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch