Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 393: Viêm Liệt Phần Hồn, hiến tế Hồ thần!

Chương 393: Viêm Liệt Phần Hồn, hiến tế Hồ thần!

Nơi ở của bộ tộc Bạch Hồ.

Đây là một quảng trường có thể chứa được một trăm nghìn Hồ Yêu, giống như đấu trường La Mã cổ, tầng nọ nối tiếp tầng kia, thoạt nhìn có phần hùng vĩ và đồ sộ.

Lúc này, một trăm nghìn Bạch Hồ đang ngồi ở vị trí thuộc về mình, ai nấy đều mang vẻ mặt vô cùng hưng phấn và kích động.

Chỉ cần là người của bộ tộc Bạch Hồ thì đều có tư cách nhận được sự chúc phúc của Hồ Thần. Tuy phần lớn Bạch Hồ có thiên phú và tư chất không thể đạt đến tiêu chuẩn, nhưng lại không thể ngăn cản bọn họ mơ một giấc mộng đẹp đổi đời.

Tiếng hò hét và hoan hô ở quảng trường không ngừng vang lên, mỗi người đều lộ rõ vẻ vô cùng kích động. Đối với bộ tộc Bạch Hồ mà nói, thì đây chính là một ngày lễ long trọng nhất.

Ở vị trí trung tâm buổi lễ mừng, có một đàn tế hình tròn, hai pho tượng Bạch Hồ cao trăm trượng đứng hai bên sườn đàn tế, thoạt nhìn khá uy nghiêm và trang trọng, thậm chí có thể cảm nhận được cảm giác áp bách đến từ trên bức tượng điêu khắc.

"Thoạt nhìn cũng rất long trọng." Kinh Như Tuyết nhìn cảnh tượng phía dưới, vừa cười vừa nói.

Tu Thần gật đầu rồi đáp: "Đương nhiên rồi, sở dĩ bộ tộc Bạch Hồ có thể thừa hưởng khu vực cực Bắc này trong nhiều năm, có được quy mô và thực lực như ngày nay, đều nhờ vào sự chúc phúc của Hồ Thần."

Kinh Như Tuyết tròn mắt nhìn, sau đó cảm nhận xung quanh một chút.

"Sự chúc phúc của Hồ thần đó thần kỳ như vậy sao?" Kinh Như Tuyết hỏi.

Chuyện này mang đến cho nàng một cảm giác có hơi giống thầy của mình?

Với sự cải thiện tu vi và kiến thức của Kinh Như Tuyết, nàng càng lúc càng khâm phục và kính trọng Tu Thần.

Hiện giờ nàng đã đến tu vi Thiên Tôn, thế nhưng vẫn không nhìn rõ được thực lực của Tu Thần. Ngay cả Vô Thần cũng bị thầy của nàng đùa giỡn trong lòng bàn tay, thẳng tay làm y bẽ mặt mấy lần liền, thực lực này cao đến mức dù đến cấp bậc nào nàng vẫn không thể nhìn ra được.

"Lông cừu lấy trên người con cừu mà thôi, mỗi một sinh mệnh đều có số mệnh của minh. Mà tổ tiên của bộ tộc Bạch Hồ thì lại tìm được một biện pháp vô cùng tinh vi. Đó chính là tập hợp và lấy số mệnh của thế hệ tộc nhân mới, sau đó khi đến một thời gian cụ thể sẽ tặng lại cho một tộc nhân, cho nên kim tự tháp này vẫn luôn giúp bọn họ duy trì và không suy yếu." Tu Thần nói.

Kinh Như Tuyết bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Đây chỉ là một thủ đoạn khác để lấy lông cừu mà thôi.

Thu thập một phần số mệnh từ Bạch Hồ mới ra đời trong một trăm nghìn năm, rồi ngưng tụ lại một chỗ, sau đó đem toàn bộ số mệnh đó ban cho đại diện thế hệ mới có thiên phú mạnh nhất, duy trì việc thế hệ nào cũng sẽ có cường giả ra đời, không gián đoạn, đây quả thực là một phương pháp cực kỳ hữu hiệu để duy trì sự truyền thừa.

Rất nhiều nhân loại và những Yêu tộc khác, có thể hưng thịnh nhất thời, song không thể phồn thịnh mãi mãi, sẽ xuất hiện thời kỳ gián đoạn, rồi sau đó có thể đi đến sự suy vong hoặc bị kẻ địch bên ngoài xâm chiếm.

Nhưng cách làm của bộ tộc Bạch Hồ vẫn còn những hạn chế, đó chính là không thể sinh ra cường giả tuyệt thế, cũng tức là cường giả Thiên Tôn và cường giả trên Thiên Tôn không có khả năng xuất hiện, trừ phi có được kỳ ngộ nào đó.

Giống như mẹ của Bạch Vũ, Bạch Phi.

"Bạch Vũ bị giải lên rồi kìa." Kinh Như Tuyết đột nhiên nói.

Chỉ thấy trên đàn tế hình tròn, tứ chi của Bạch Vũ bị sợi dây màu đỏ tươi trói buộc, đầu còn lại của bốn sợi đây đó chìm vào trong cơ thể của hai pho tượng Hồ thần, trói toàn bộ cơ thể của Bạch Vũ giữa không trung.

Nhìn thấy Bạch Vũ, bộ tộc Bạch Hồ phát ra tiếng hò hét và hoan hô đinh tai nhức óc hơn, người nào trông có vẻ hơi điên cuồng.

Bạch Thiên Chỉ và những trưởng lão khác xuất hiện trên đàn tế.

Sau đó, còn có mười thiếu niên và thiếu nữ đứng ở vị trí bên dưới đàn tế, mười người này chính là những người có thiên phú và tư chất cao nhất thế hệ này của bộ tộc Bạch Hồ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì chúc phúc của Hồ Thần sẽ rơi lên người mười người bọn họ.

Thế nhưng cũng có lúc ngoài ý muốn mà rơi lên trên khán đài, nhưng xác suất này cực kỳ thấp, trong lịch sự bao năm qua của bộ tộc Bạch Hồ mới chỉ xảy ra hai lần mà thôi.

Song chỉ với hai lần đó, vào mỗi dịp lễ tế và chúc phúc của Hồ Thần, các Bạch Hồ thế hệ trẻ tuổi trên khán đài đều thầm mang theo sự mong đợi, cảm thấy chưa biết chừng mình cũng có thể trở thành người thứ ba.

Bạch Thiên Chỉ nhìn chung quanh tộc nhân trên đài một vòng, sau đó chậm rãi nâng tay lên.

Lập tức, quảng trường vốn đang vô cùng huyên náo trở nên vô cùng im lặng, có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Đây chính là uy danh của Bạch Thiên Chỉ, y có uy nghiêm tuyệt đối trong bộ tộc Bạch Hồ, nói một là một, không ai dám ngỗ nghịch chút nào.

Tiếp theo, chính là một bài diễn thuyết đầy xúc động và hào hùng, y nói đến mức tất cả người trong bộ tộc Bạch Hồ đều vô cùng kích động.

"Trình độ tẩy não thật lợi hại, không hổ là tộc trưởng." Kinh Như Tuyết nói với vẻ buồn cười.

Họ gần như nói thành bộ tộc Bạch Hồ có thể thống trị Phù Tiên giới rất nhanh.

Tu Thần cười ha ha, hắn nói: "Chung quy là muốn cho hậu bối nhìn thấy hy vọng, mới càng có động lực."

"Mẹ của Bạch Vũ tới rồi, nhưng sao nàng ta không trực tiếp đi lên cứu Bạch Vũ?" Kinh Như Tuyết nhìn vào một góc, hỏi với vẻ hoài nghi.

Lúc này, Bạch Phi đang nấp trong đám người, vẫn không nhúc nhích, những người gần đó đều không phát hiện ra sự tồn tại của nàng.

Tu Thần nhìn qua rồi đáp: "Dù sao cũng là người của bộ tộc Bạch Hồ, không đến giây phút cuối cùng, vẫn không muốn đối địch với cả bộ tộc đâu."

...

Nếu Bạch Phi thực sự muốn đối địch với bộ tộc Bạch Hồ, phỏng chừng chủng tộc này đã sớm không còn tồn tại nữa rồi.

Với tu vi cấp bậc Thiên Tôn, bộ tộc Bạch Hồ vốn dĩ không có khả năng chống lại được.

"Trước khi bắt đầu lễ chúc phúc của Hồ thần, chúng ta phải làm một chuyện khác!"

Giọng nói của Bạch Thiên Chỉ truyền khắp nơi.

Đến rồi!

Tu Thần nhìn xuống phía dưới với vẻ hứng thú, trò hay sắp trình diễn rồi.

"Sở dĩ bộ tộc Bạch Hồ ta có thể truyền thừa mãi mãi, không bao giờ suy bại! Không chỉ bởi vì chúc phúc của Hồ Thần, mà còn do độ tinh khiết của huyết mạch nữa! Đảm bảo huyết mạch của bộ tộc Bạch Hồ chúng ta không bị nhiễm bẩn là chức trách của mỗi một Bạch Hồ chúng ta! Đây là sự kính nể đối với Hồ Thần, cũng chính là tín ngưỡng đối với Hồ Thần!"

"Thế nhưng, nó! Bạch Vũ! Một tên nửa người nửa Hồ đã khinh nhờn Hồ thần! Làm vấy bẩn việc truyền thừa huyết mạch của bộ tộc Bạch Hồ chúng ta!"

...

Bạch Thiên Chỉ đột nhiên chỉ về phía Bạch Vũ, lớn tiếng quát.

"Giết nó!"

"Giết nó rồi hiến tế cho Hồ thần!"

"Giết tên tạp chủng này!"

Nhất thời quảng trường vang lên vô số tiếng hò hét, đủ những từ ngữ khó nghe.

Lúc này, Bạch Vũ đang bị sợi dây màu máu quấn lấy và buộc chặt giữa không trung, nghe tiếng hò hét và gào thét của người trong bộ tộc Bạch Hồ ở xung quanh, trong lòng nó đau đớn và tuyệt vọng.

Nó vẫn luôn cho rằng, người bắt nạt nó đều là người ngang vai ngang vế mà thôi, vẫn còn có rất nhiều tộc nhân chấp nhận sự tồn tại của nó.

Thế nhưng hiện giờ, từng âm thanh gầm lên chửi rửa như mắc chứng cuồng loạn, khiến toàn thân nó phát lạnh, bất luận là cơ thể hay là tâm hồn, giờ khắc này đều hoàn toàn lạnh lẽo.

"Im lặng!"

Bạch Thiên Chỉ lại giơ nắm tay lên một lần nữa, bầu không khí lập tức yên lặng, sau đó y xoay người đối diện với Bạch Vũ, trầm giọng quát: "Bạch Vũ! Bây giờ ngươi còn gì để nói không?"

Bạch Vũ ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Thiên Chỉ, ánh mắt trống rỗng không có chút sức sống nào, giống như một cơ thể không có linh hồn.

"Ta hận các ngươi! Ta hận toàn bộ người của bộ tộc Bạch Hồ các ngươi." Bạch Vũ mấp máy đôi môi khô và nứt nẻ của mình, thì thào một câu.

Những người khác không nghe được, nhưng Bạch Thiên Chỉ và những trưởng lão bên cạnh lại nghe rõ ràng.

"Hận, chính là biểu hiện của không có năng lực." Bạch Thiên Chỉ lạnh giọng nói, sau đó xoay người đối mặt với tộc nhân.

"Viêm Liệt Phần Hồn, hiến tế Hồ thần!"

Bạch Thiên Chỉ giơ cao hai cánh tay rồi hô.

"Viêm Liệt Phần Hồn, hiến tế Hồ thần!"

"Viêm Liệt Phần Hồn, hiến tế Hồ thần!"

"Viêm Liệt Phần Hồn, hiến tế Hồ thần!"

Toàn bộ bộ tộc Bạch Hồ cùng đồng thanh hô to.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch