Từng tiếng gầm thét giận dữ như sóng trào truyền khắp quảng trường, thậm chí ở ngoài trăm dặm vẫn nghe thấy vô cùng rõ ràng. Nỗi căm giận trong lòng được viết rõ lên mặt mỗi người.
Trong mắt Kinh Như Tuyết tràn đầy vẻ khinh thường.
Bắt một đứa bé tới để khai đao mà cũng rêu rao cho được, thực sự quá vô liêm sỉ.
Chuyện như huyết mạch này không cần dựa vào ai khác để chứng minh. Việc lấy danh nghĩa sửa chữa huyết mạch Bạch Hồ để giết chết kẻ khinh nhờn, thực ra không phải là quyết định của một mình Bạch Thiên Chỉ, tất cả đều là kế sách y nghĩ ra để có thể tẩy não những người kia dễ dàng hơn mà thôi.
"Nàng ta sắp không nhịn được nữa rồi." Kinh Như Tuyết thở dài nói.
Hiện giờ Bạch Phi run rẩy cả người, mặc dù đã đè nén sát ý của mình xuống không cho phát tán ra nhưng vẫn để lộ một chút.
Lúc này, những bạch hồ bên cạnh Bạch Phi đã hoàn toàn bị nỗi căm tức làm choáng váng đầu óc, cảm giác cả người rét run cứng còng, miệng cứ kêu gào mà chẳng chút nghi ngờ gì.
"Lên!"
Bạch Thiên Chỉ hét lớn.
Hai trưởng lão đi đến trước mặt Bạch Vũ, vung tay lên.
Chỉ thấy dây leo màu máu quấn quanh chân tay Bạch Vũ như sống lại, không ngừng bao trùm lấy cơ thể nó.
Một tia máu tươi nháy mắt thẩm thấu qua quần áo của nó.
"Aaa!"
Bạch Vũ phát ra tiếng kêu vô cùng thê lương và thảm thiết.
Bạch Thiên Chỉ mặt không biến sắc, vung tay lên quát” "Thiêu!"
Y vừa dứt lời, Bạch An đã đi tới, há miệng, một ngọn lửa màu nâu trực tiếp phun ra từ trong miệng hắn, phóng thẳng về phía Bạch Vũ.
Chỉ cần ngọn lửa này bao trùm đến người Bạch Vũ trong thời gian ba hơi thở thôi là nó sẽ bị đốt cháy thành tro, thần nguyên cũng không giữ lại được!
Thế nhưng, ngay lúc ngọn lửa kia sắp phóng tới cơ thể Bạch Vũ thì đột nhiên tiêu tán.
Không có bất cứ tiếng động gì, cũng chẳng cảm giác có bất kỳ thứ gì cản trở, cứ tự nhiên biến mất như thế.
Cả quảng trường hoàn toàn im ắng.
Bạch Thiên Chỉ lộ ra vẻ ngạc nhiên, khó hiểu nhìn về phía con trai của mình.
Bạch An càng đứng hình hơn, sau đó hắn lại ngưng tụ tâm hỏa lần nữa, phun về phía Bạch Vũ.
"Ầm!"
"Aaa!"
Thế nhưng lần này, tâm hỏa của Bạch An vừa mới ra khỏi miệng thì trực tiếp nổ tung bên miệng hắn. Cả khuôn miệng của Bạch An vỡ nát trong nháy mắt, hắn phát ra một tiếng kêu đau đớn và thảm thiết.
Giờ phút này, đến kẻ ngu cũng biết có người đang âm thầm ra tay.
Bạch Thiên Chỉ lập tức đi đến trước mặt Bạch An, nhìn con trai thứ ba của mình, cả khuôn mặt hắn đều nát vụn, mắt, mũi và miệng chẳng còn thứ gì. Trong lòng y tức thì dâng lên cơn tức giận vô biên, y nhìn xung quanh và quát:
"Ai? Ai dám phá hỏng đại điển tế lễ của chúng ta! Dám đối địch với cả gia tộc Bạch Hồ!"
Tiếng gầm giận dữ của Bạch Thiên Chỉ truyền khắp nghìn dặm, toàn bộ thành viên trong gia tộc Bạch Hồ đều liếc mắt nhìn nhau.
"Là ta."
Một giọng nói khàn khàn và lạnh lùng truyền vào trong tai Bạch Thiên Chỉ, y và mấy vị trưởng lão khác chợt xoay người nhìn về phía sau.
Chỉ thấy Bạch Phi với dáng người gầy yếu, lưng còng đang ôm lấy con trai Bạch Vũ của nàng rơi xuống từ giữa không trung.
Giờ phút này Bạch Vũ trợn tròn hai mắt, hoảng sợ nhìn mẫu thân của mình với vẻ khó tin.
"Mẫu... Mẫu thân?" Bạch Vũ run giọng gọi một tiếng.
Bạch Phi nghe được tiếng gọi của con trai thì cơ thể khẽ run lên, nhìn về phía nó với ánh mắt hiền lành và đầy áy náy, nàng khẽ nói: "Không sao, có mẫu thân ở đây rồi, ai cũng không thể làm con bị thương nữa."
Người trong gia tộc Bạch Hồ nhìn thấy Bạch Phi thì lập tức choáng váng.
Bọn họ ngạc nhiên vì Bạch Phi không còn ngu ngốc nữa, còn Bạch Thiên Chỉ và các cao thủ khác trong gia tộc Bạch Hồ lại run rẩy và hoảng sợ trong lòng.
Khí tức trên người Bạch Phi khiến Bạch Thiên Chỉ cảm thấy vô cùng sợ hãi và bất lực!
Đây là thực lực gì?
Tuyệt đối không phải Thần Vũ cảnh!
Mà chính là Thiên Tôn!
Thiên Tôn đó!
Gia tộc Bạch Hồ truyền thừa mấy trăm kỷ nguyên mà chưa từng xuất hiện một Thiên Tôn nào!
Vì sao một kẻ vẫn luôn ngây ngây dại dại như Bạch Phi lại trở thành Thiên Tôn được?
Nỗi hoảng sợ tràn ngập trong lòng Bạch Thiên Chỉ, y không muốn tin, nhưng lại không thể không tin.
Từ những việc mà gia tộc Bạch Hồ đối xử với Bạch Vũ, từ chuyện Bạch An tự tay giết chết phụ thân của Bạch Vũ, với hai mối thù này, gia tộc Bạch Hồ bọn họ e là hoàn toàn xong đời rồi.
"Ngươi... Ngươi là Bạch Phi thật sao?" Bạch Thiên Chỉ run giọng hỏi, theo bản năng lùi về sau mấy bước.
Bạch Phi nhìn về phía Bạch Thiên Chỉ, trên mặt không có bất cứ biểu cảm nào, một đôi mắt màu đỏ máu trông như ác ma, lộ ra vẻ tà ác khiếp người.
"Ta vẫn luôn cho rằng cuối cùng các ngươi sẽ vứt bỏ hai mẹ con chúng ta, mà cũng chỉ là vứt bỏ thôi, cho nên ta không hề muốn làm các ngươi bị thương." Bạch Phi chậm rãi lên tiếng.
"Mãi cho đến khi Bạch An phóng ra tâm hỏa, ta vẫn cảm thấy các ngươi sẽ bỏ qua cho con ta, thế nhưng ta sai rồi. Các ngươi đúng là một đám súc sinh mất hết lương tri, ngay cả một đứa bé cũng không buông tha. Một chủng tộc như thế còn giữ lại ở thế giới này để làm gì?"
Lời nói của Bạch Phi dọa Bạch Thiên Chỉ hồn bay phách lạc, thần hồn run rẩy, suýt chút nữa thì ngã co quắp trên mặt đất.
Ý của Bạch Phi rất rõ ràng, nàng hoàn toàn thất vọng với gia tộc Bạch Hồ cho nên muốn xóa bỏ chủng tộc này.
"Không được! Không thể! Bạch Phi! Trong cơ thể ngươi đang chảy xuôi dòng máu của gia tộc Bạch Hồ chúng ta! Ngươi là người của gia tộc Bạch Hồ! Chúng ta chỉ đang loại bỏ kẻ khinh nhờn thôi, chưa từng nghĩ tới chuyện ra tay với ngươi! Điều này những người khác có thể làm chứng!" Bạch Thiên Chỉ la lớn.
"Đúng đúng, Bạch Phi, tộc trưởng nói đúng đấy! Vừa rồi tộc trưởng còn bảo chúng ta phái người đi chăm sóc ngươi, nửa đời sau của ngươi sẽ do gia tộc Bạch Hồ chúng ta chăm lo, chúng ta đối xử với ngươi không giống Bạch Vũ đâu mà!" Một trưởng lão khác cũng vội vàng lên tiếng.
"Chăm sóc? Ha ha ha." Tiếng cười khàn khàn của Bạch Phi truyền vào trong tai mỗi Bạch Hồ khiến bọn họ run rẩy cả người, thần nguyên cũng đau đớn như bị xé rách.
"Vũ Nhi, con nói xem thế nào?" Bạch Phi nhìn về phía con trai của nàng.
Đến giờ Bạch Vũ còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, nghe thấy câu hỏi của mẫu thân nó chỉ chớp chớp mắt, sau đó nhìn về phía Bạch Thiên Chỉ và Bạch An trong ngực y.
Ánh mắt mê man của Bạch Vũ từ từ trở nên lạnh giá, cuối cùng tràn ngập sát ý vô biên.
"Con muốn bọn chúng phải chết hết!" Bạch Vũ nghiến răng nói ra từng câu từng chữ.
Bạch Phi khẽ gật đầu, nhìn về phía Bạch Thiên Chỉ và nói: "Đã nghe thấy chưa? Con trai của ta muốn các ngươi phải chết hết, thế thì chết hết đi!"
Dứt lời Bạch Phi trực tiếp mở bàn tay gầy yếu ra.
Đám Bạch Thiên Chỉ nhìn thấy tư thế này của Bạch Phi thì lộ ra vẻ mặt hoảng sợ và hãi hùng, bọn họ căn bản không muốn phản kháng, cũng biết cầu xin tha thứ chẳng có chút tác dụng nào, thế là quay đầu bỏ chạy.
Bạch Hồ đứng trên đài nhốn nháo kêu la sợ hãi trốn đi, quảng trường hỗn loạn.
"Chạy được không?" Bạch Phi cười lạnh một tiếng, bàn tay mới mở ra thình lình nắm chặt lại.
"Vù vù!"
Chỉ thấy cả không gian quanh khu vực này co vào trong nháy mắt. Sau đó nàng lại mở bàn tay ra lần nữa.
Trong lòng bàn tay Bạch Phi xuất hiện một lỗ đen to bằng quả đấm, một thứ sức hút mạnh mẽ tỏa ra từ lỗ đen. Giờ phút này, không gian xung quanh và hết thảy sự vật đều nhanh chóng thu lại, bị hút vào lỗ đen.
Nàng muốn hút toàn bộ gia tộc Bạch Hồ vào trong lòng bàn tay! Một người cũng không để lại!