Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 396: Kiếm số mệnh, bại trận thảm thương!

Chương 396: Kiếm số mệnh, bại trận thảm thương!

Khói bụi dần dần tan đi.

Toàn bộ quảng trường tế tự đều hóa thành hư vô, biến thành một cái hố trời khổng lồ.

Lúc này Bạch Phi đang ôm con trai của mình quỳ một gối trên đất, da thịt toàn thân bong tróc, một luồng khí màu máu tỏa ra từ cơ thể nàng ta, lộ vẻ cực kỳ tà ác.

Bạch Thiên Chỉ và những người khác đang được bọc trong một quả cầu tỏa ánh sáng bảy màu, không hề chịu phải thương tổn nào, hiển nhiên là do có chúc phúc của Hồ Thần che chở cho bọn họ.

Chín thanh kiếm khổng lồ bảy màu vừa rơi mất một thanh, hiện giờ chỉ còn tám thanh lơ lửng trên không trung, tỏa sáng rực rỡ, bảy sắc cầu vồng chiếu rọi cả một khoảng trời.

Khí tức của Bạch Phi hiện giờ đã hoàn toàn suy yếu, cả người nhìn vô cùng dữ tợn, còn Bạch Vũ trong vòng tay bà thì sắc mặt đã trắng bệch, hoàn toàn mê man không còn biết gì, căn bản là chưa kịp lấy lại tinh thần từ đợt tấn công vừa nãy.

“Cho ngươi một cơ hội cuối cùng.” Giọng nói uy nghiêm kia lại vang lên lần nữa, tựa như bản thân nó thật sự không có ý định ép Bạch Phi đến đường chết vậy.

Bạch Phi khó khăn ngẩng đầu, đôi mắt ánh đỏ toát lên sự khát máu, sau đó bế con trai mình chầm chậm đứng dậy.

“Kiếm số mệnh của ngươi còn phải bổ xuống bao nhiêu lần? Ta nhận hết!” Bạch Phi lạnh giọng nói.

“Bạch Phi! Ngươi tỉnh táo một chút! Chúng ta đều là người tộc Bạch Hồ, trong người chảy dòng máu Bạch Hồ! Tại sao ngươi nhất định phải khiến mọi chuyện đi đến đường cùng thế này?” Bạch Thiên Chỉ hét to về phía Bạch Phi.

Tộc Bạch Hồ xuất hiện một vị Thiên Tôn, đây chuyện vô cùng quan trọng, thậm chí là đáng kiêu hãnh đối với toàn tộc.

Có Thiên Tôn trấn thủ, đây chính là chỗ dựa để tộc Bạch Hồ có thể ngang hàng cùng ba đại gia tộc, thậm chí nếu biết sắp xếp sao cho tốt hơn chút thì cũng có thể trở thành đại gia tộc thứ tư ở Phù Tiên giới.

Đối với những người ở nơi khác mà nói, ba đại gia tộc Phù Tiên giới có xảy biến cố hay không là chuyện hoàn toàn không thể lường trước được. Kẻ nào ở cấp bậc đó đều không có tư cách hiểu được những chuyện xảy ra ở Phù Tiên giới.

Bạch Phi nhìn về phía Bạch Thiên Chỉ, nở nụ cười dữ tợn, giọng nói âm trầm đáng sợ: “Ta đã cho các ngươi cơ hội nhưng chính các ngươi lại không trân trọng. Hôm nay ta nhất định phải diệt trừ toàn tộc Bạch Hồ, một kẻ cũng không thể sống!”

“Láo xược!”

“Chết đi!”

Giọng nói uy nghiêm kia lại truyền đến, ba thanh kiếm trong tám thanh kiếm đang lơ lửng giữa trời tỏa ra ánh sáng rực rỡ, nhanh chóng xoay tròn vài vòng trên không trung, sau đó bất ngờ chém xuống.

Lần này, chúc phúc của Hồ Thần lộ rõ ý định muốn diệt gọn Bạch Phi.

Ba thanh kiếm khổng lồ đồng loạt chém xuống, hơn nữa còn dùng pháp trận tấn công, uy lực mạnh mẽ hơn thanh đầu tiên gấp bội.

Bạch Phi tuyệt đối không thể đỡ nổi chiêu này.

Bạch Phi cũng cảm nhận được uy lực từ ba thanh kiếm khổng lồ này, thét lên một tiếng thật dài về phía trời cao, toàn thân tỏa ra vô số dòng khí màu đỏ máu, sau đó trở thành cơn lốc xoáy dữ tợn.

Đất nứt núi lở, trong chớp mắt cơn lốc màu máu kia ngưng tụ thành phạm vi mấy vạn mét, hút mọi thứ xung quanh vào, rồi điên cuồng quấn lấy.

Cơn lốc dữ tợn kia và ba thanh kiếm bảy màu va chạm vào nhau.

Chỉ trong chốc lát, thiên địa biến sắc, u ám vô tận.

Sau một khắc tĩnh lặng, tiếp theo đó là âm thanh ầm ầm tựa như sóng thần ập đến, một đợt khí dư chấn lan ra bốn phương tám hướng, nơi nào bị nó lướt qua đều hóa thành bột mịn.

“Vậy mà còn chưa chết nữa à?” Kinh Như Tuyết cau mày.

Tu Thần cười ha ha, nói: “Đương nhiên là không chết rồi, dù sao cũng có người chống lưng mà.”

Kinh Như Tuyết kinh ngạc nhìn về phía Tu Thần, sau đó lại nhìn về phía không gian mù mịt phía trước.

Bụi mù cuồn cuộn nhanh chóng tản đi, dưới đáy hố khổng lồ bên dưới, hai người Bạch Phi và Bạch Vũ nằm trên mặt đất, thở thoi thóp.

Bạch Thiên Chỉ cùng những kẻ khác đáp xuống trước mặt hai người họ.

“Cần gì phải thế?” Bạch Thiên Chỉ nhìn Bạch Phi dưới chân, giọng điệu tiếc rẻ, nói.

Toàn thân từ đầu đến chân Bạch Phi đều không có chỗ nào lành lặn, hơi thở đã mong mang, thậm chí lúc này ngay cả mắt cũng không động đậy được nữa.

Bạch Vũ ở bên cạnh cựa quậy muốn đứng lên, song lại yếu ớt ngã xuống, miệng nôn ra máu tươi.

“Chỉ là một tạp chủng mà thôi, ngươi có thể đến được Thiên Tôn đã là chuyện đáng tự hào biết bao rồi! Có thể giúp tộc Bạch Hồ chúng ta quật khởi. Tại sao ngươi lại ngu xuẩn đến thế? Kiếm số mệnh đã bổ xuống bốn thanh, chúc phúc của Hồ Thần xem như đã phế, từ rày về sau tộc Bạch Hồ không thể nào ngóc đầu dậy được nữa. Bạch Phi, trước đây ta nên thẳng tay giết chết mẹ con các ngươi mới phải.” Bạch Thiên Chỉ dùng ánh mắt phẫn nộ trừng Bạch Phi mà gào lên.

Mặc dù Bạch Thiên Chỉ không biết rõ rốt cuộc làm sao Bạch Phi lại có được tu vi Thiên Tôn, nhưng hiện giờ y đã không cần phải quan tâm nữa.

Toàn bộ lãnh địa của tộc Bạch Hồ đã bị phá hủy hoàn toàn, ngoại trừ những người có tu vi nhỉnh hơn chút, còn những tộc nhân khác thì kẻ chết, người bị thương, có thể nói là đại thương nguyên khí.

Quan trọng nhất là chúc phúc của Hồ Thần lại gọi ra chín thanh kiếm khổng lồ bảy màu, tốn mất bốn thanh để đánh bại Bạch Phi. Từ nay về sau, chúc phúc của Hồ Thần không thể nào mạnh mẽ như trước nữa. Nói cách khác, sau này nhân tài kiệt xuất trong lớp trẻ của tộc Bạch Hồ cũng chỉ nhận được một nửa “chúc phúc” so với trước đây mà thôi.

Chênh lệch một nửa, đó chính là cách biệt như trên trời dưới đất vậy, từ đây về sau tộc Bạch Hồ chỉ có thể tụt dốc không phanh.

“Tộc trưởng, bây giờ nên làm gì đây?” Một trưởng lão sắc mặt đã trắng bệch, hỏi.

Bạch Hồ hiện còn sống gần như không có ai tỉnh táo, vẫn còn chìm trong kinh hãi.

“Làm sao à? Còn có thể làm gì đây? Tất cả đều vì thằng ranh này! Giết nó cho ta! Bạch Phi cũng phải chết chung! Đều giết hết cho ta!” Bạch Thiên Chỉ chỉ tay vào Bạch Vũ nằm dưới đất, tức giận quát to.

“Giết sao?”

Trong lòng vị trưởng lão kia khẽ giật thót, theo bản năng nhìn sang Bạch Vũ dưới chân vẫn đang đau khổ muốn vùng dậy, sau đó lại chuyển mắt nhìn sang Bạch Phi nằm im không nhúc nhích như một cỗ thi thể bên cạnh Bạch Vũ, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, lẩm bẩm trong lòng.

Lão không dám ra tay, con trai của Thiên Tôn đấy! Nàng ta suýt chút đã xóa bỏ toàn bộ tộc Bạch Hồ, mặc dù bây giờ có vẻ như chẳng có chút năng lực phản kháng nào nhưng lão vẫn không dám ra tay.

Đều do những thủ đoạn vừa rồi của Bạch Phi đã dọa lão sợ hết hồn.

“Thế nào? Không dám à?” Bạch Thiên Chỉ nhìn về phía lão ta, ánh mắt u ám.

“Hay là bỏ đi tộc trưởng, chẳng phải ngài đã thấy ngay cả Hồ Thần cũng không hạ sát sao? Điều đó chứng tỏ chúng ta vẫn nên giữ lại bọn họ.” Một trưởng lão khác khẽ nói với vẻ thấp thỏm.

“Bỏ đi á?” Bạch Thiên Chỉ trợn trắng mắt, tức giận nhìn thủ hạ.

“Nếu Bạch Phi khôi phục lại thì chẳng khác nào chúng ta đều xong đời! Ả hận toàn tộc Bạch Hồ chúng ta đến thấu xương, ngươi cho rằng có thể hóa giải mối hận đó sao? Bây giờ Hồ Thần phế ả ta mà không giết, không phải vì không muốn mà là không thể! Nếu bổ thêm một thanh kiếm số mệnh xuống nữa, thì sau này tộc Bạch Hồ thật sự sẽ xuống dốc! Cho nên chúng ta phải tự tay giết bọn chúng.” Bạch Thiên Chỉ giận dữ hét lên với đám trưởng lão.

Đám người bị Bạch Thiên Chỉ quát tháo đều nhao nhao cúi đầu, không dám đối mặt, đồng thời cũng không dám ra tay.

Bạch Thiên Chỉ nhìn một lượt, há miệng cười, nói: “Được, không dám ra tay có đúng không? Vậy để ta!”

Nói xong, Bạch Thiên Chỉ lập tức đi thẳng đến trước mặt Bạch Phi, mắt trợn lên, hít một hơi thật sâu, tụ chân nguyên lại, hạ một chưởng xuống.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch